Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 11

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11


Ninh Noãn Noãn lập tức gọi điện cho Từ Viễn Châu!

Ninh Noãn Noãn làm nũng, Lục Yến mỉm cười gật đầu. Ninh Noãn Noãn vui vẻ trèo xuống giường, chạy vào nhà vệ sinh để rửa mặt.

Ninh Noãn Noãn làm nũng. Tâm trạng của cô thật sự không tốt, cũng không muốn diễn nữa, chỉ muốn ở một mình một lúc.

Hôm ấy, Ninh Lăng Trần đã ôm cô thật lâu, nói với cô đừng khóc, nhưng rồi chính anh cũng rơi nước mắt.

Hai người ngồi trong phòng khách, Tống Văn Sương hỏi khẽ, còn Từ Viễn Châu cứ hút thuốc liên tục. Tống Văn Sương siết chặt đôi tay: “Em... em là lần đầu tiên…”

Bây giờ cô ấy đã chính thức trở thành bạn gái của Từ Viễn Châu, cuộc gọi này cô ấy gọi còn có phần hơi khoe khoang, dù Ninh Noãn Noãn là người bạn thân nhất của cô ấy.

Tống Văn Sương không dám tin vào mắt mình, không ngờ giấc mơ của cô ấy cuối cùng lại thành hiện thực. Cô ấy kích động muốn ôm lấy Từ Viễn Châu, nhưng anh ta theo phản xạ đẩy cô ấy ra.

[Chúng tôi ở bên nhau rồi, cảm ơn anh vì đêm tuyệt vời hôm qua.]

Ninh Noãn Noãn quát lớn, Từ Viễn Châu im lặng không đáp cũng không cúp máy, chỉ âm thầm lắng nghe.

Tiếp theo, cô muốn anh ôm cô vào lòng, là cái ôm trọn vẹn bao bọc trong vòng tay. Những lúc cô buồn, anh trai cô luôn dỗ dành cô như thế.

Lục Yến phì cười, còn Ninh Noãn Noãn thì đầu đầy dấu chấm hỏi. Anh cười cái gì chứ? Sao không chịu ôm cô, tay cô giơ đến mỏi rồi!

“Cậu ghen tị với mình đúng không? Có phải cậu vẫn còn lưu luyến Viễn Châu không? Dù sao anh ấy cũng đã bỏ cậu chọn mình rồi.”

“Tống Văn Sương, cậu điên rồi!”

Ninh Noãn Noãn tức muốn phát điên, chờ an ủi anh trai xong, cô sẽ kéo vài đàn em, đem bao tải đến bắt Cố Phong Diệp nhét vào rồi cho anh ta một trận ra trò!

Tống Văn Sương cười hừ hừ.

“Sao vậy?”

Hết thuốc chữa thật rồi, Ninh Noãn Noãn đặt điện thoại xuống, lắc đầu ngao ngán.

Nghe xong câu chuyện của cô, Ninh Lăng Trần vẫn đứng yên, không có bất kỳ động tĩnh nào. Ninh Noãn Noãn sợ hãi đến thót tim, cẩn thận kéo nhẹ tay áo anh trai.

Ánh mắt Lục Yến dịu dàng đến mức như muốn tan chảy. Anh cúi xuống ôm cô vào lòng, rồi ngồi xuống giường.

Ninh Noãn Noãn đánh đến mệt, ném chiếc gối xuống, thở hổn hển: “Trời ạ, phiền c·h·ế·t đi được! Mình không quan tâm nữa, dù sao mình cũng đã cố gắng ngăn cản rồi!”

Lục Yến đến gọi cô ăn sáng, vừa nhìn đã thấy vẻ mặt sững sờ của cô, sau đó anh cũng thấy bài đăng ấy trên vòng bạn bè của cô.

Ninh Noãn Noãn tức phát khóc.

Ninh Noãn Noãn ngẩng đầu lên, mắt vẫn còn mơ màng vì mệt mỏi, bỗng bật cười: "Hình như đúng thật, là chuyện tốt đấy chứ."

Chương 11 (đọc tại Qidian-VP.com)

Thấy Ninh Noãn Noãn thất thần định trèo xuống giường, Lục Yến vội kéo cô lại vào lòng. Ninh Noãn Noãn vừa nôn nóng vừa đau lòng, lắp bắp: “Anh… anh đừng cản em… em… em muốn đi hỏi Cố Phong Diệp cho rõ ràng.”

“Rồi sẽ có ngày cậu hối hận! Sau này bị Từ Viễn Châu đá thì đừng tìm mình khóc!”

“Được rồi, tôi biết rồi. Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết. Nói cho tôi biết là đúng.”

“Em là vì muốn tốt cho cậu ấy, sao cậu ấy lại không nghe chứ? Cứ nhất định phải nhảy vào hố lửa sao?”

Ninh Noãn Noãn nhào vào lòng Lục Yến, cô cảm thấy tủi thân, nước mắt tuôn rơi.

Ninh Noãn Noãn lắc đầu, không bận tâm đến nữa.

Tống Văn Sương ngập ngừng, cố gắng lấy hết can đảm, nhỏ giọng tỏ tình.

Tống Văn Sương đáp: “Em... em không biết…”

Sắc mặt Ninh Noãn Noãn tái nhợt.

“Hả?”

“Bạn anh, Đỗ Tân Hải, đến cục dân chính để làm thủ tục ly hôn, tình cờ gặp Cố Phong Diệp và Mạnh Tuyết Ninh đang đăng ký kết hôn.”

“Mỗi người đều có cách sống của riêng mình. Có lẽ điều em nghĩ là tốt cho cô ấy, lại không làm cô ấy hạnh phúc.”

“Vẫn còn buồn sao?”

“Đúng là chuyện tốt, nên dạo này em phải cố gắng dành nhiều thời gian ở bên cạnh anh trai.”

“Đồ ngốc! Đồ ngốc! Đồ ngốc!”

“Anh…”

Ninh Lăng Trần cuối cùng cũng đáp lại. Anh ngẩng đầu lên, gương mặt tái nhợt nhưng biểu cảm vẫn rất bình tĩnh, như không có gì xảy ra: “Lục Yến, cậu chắc chứ?”

“Vậy ở bên nhau đi, đính hôn, kết hôn.”

Ninh Noãn Noãn vẫn chưa từ bỏ ý định: “Hay là cậu ngắm kỹ đám lông bụng rậm rạp của anh ta đi, biết đâu sẽ đột nhiên tỉnh ngộ đấy.”

“Sao thế?”

Ninh Noãn Noãn ngáp một cái rồi gật đầu.

Ninh Noãn Noãn đang ở nhà lướt điện thoại thì thấy bài đăng ấy, cô mở to miệng, không thể tin nổi.

Anh ấy nôn, chẳng lẽ anh ghét cô đến vậy sao?

Lục Yến gọi tên cô, nhưng rồi lại im lặng, rõ ràng là có điều muốn nói nhưng còn ngập ngừng.

“Sao lại thế này? Chắc là giả thôi, chắc chắn là giả!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Lục Yến dỗ dành cô.

Vừa nói, Từ Viễn Châu vừa hút thuốc, vừa lạnh lùng thốt ra.

Mùi hương trên người Lục Yến thật dễ chịu, ấm áp, khiến Ninh Noãn Noãn nghĩ bụng hôm nay mình sẽ không bày trò trêu anh nữa, sợ bộc lộ bản tính thật của mình sớm quá.

“Lục Yến, em muốn ở một mình một lát được không?”

Ninh Noãn Noãn không kiên nhẫn, lạnh lùng, cô không còn muốn quan tâm đến chuyện này nữa. Cô không vui, mà những điều khiến bản thân không vui thì phải vứt bỏ.

“Nếu em muốn, chúng ta có thể ở bên nhau.”

“Cố Phong Diệp là tên lừa đảo!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Noãn Noãn, đừng khóc.”

Tống Văn Sương ôm chặt tấm chăn, ngồi dậy, khuôn mặt cô ấy đỏ bừng, đầy xấu hổ vì đây là lần đầu tiên của cô ấy.

Ninh Noãn Noãn khóc lớn, đầy ấm ức: “Anh ta đã hứa với anh trai em là sẽ không kết hôn, sẽ sống cùng anh ấy cả đời. Đồ lừa đảo, anh ta lừa anh trai em!”

“Viễn Châu, em vẫn luôn thích anh.”

“... Tôi chắc chắn.”

Lục Yến vừa đi khỏi, Ninh Noãn Noãn ngay lập tức bùng nổ, cầm gối đánh liên tục trên giường, trút hết nỗi bực tức trong lòng!

Cô nhớ lần trước cũng như thế này, ba năm trước, khi Cố Phong Diệp định kết hôn, hai người họ cãi nhau lớn. Khi anh trai cô về nhà, anh cũng bình tĩnh hệt như lúc này, như chẳng có gì xảy ra. Cô hoảng hốt, lén đi theo lên lầu, và rồi thấy anh ngồi bệt trên thảm, một con dao đè lên cổ tay. Cô sợ đến mức hét toáng lên, vừa lăn vừa bò đến ôm chặt lấy Ninh Lăng Trần.

Nghe tiếng Từ Viễn Châu nôn mửa trong phòng tắm, mặt Tống Văn Sương tái nhợt.

Ninh Noãn Noãn giơ cánh tay ra, nhích người lại gần một chút.

Lục Yến ngẩn người, đứng đó không nhúc nhích.

“Tống Văn Sương là người trưởng thành, còn lớn hơn em hai tuổi, không có chuyện gì đâu, em đừng khóc.”

Lục Yến cầm điện thoại của cô lên. Màn hình vẫn chưa khóa, anh mở danh bạ, tìm số của Từ Viễn Châu rồi đưa vào danh sách đen, sau đó từ tốn tắt màn hình điện thoại.

Ninh Noãn Noãn không kìm được cảm xúc nữa, trước mặt Lục Yến cô hét lên giận dữ, gần như tức đến phát điên!

Cô khóc sao? Ninh Noãn Noãn quệt một tay lên mặt, mới nhận ra tay mình đầy nước mắt. Cô đột nhiên sụp đổ, bật khóc nức nở!

“Anh biết chuyện này từ khi nào?”

Noãn Noãn...

“Anh hai- ”

“Em đi rửa mặt rồi sẽ đi tìm anh trai, anh đi cùng em nhé?”

“Đây là chuyện tốt mà, Cố Phong Diệp kết hôn là điều tốt cho anh trai em. Như vậy anh ấy sẽ có thể rời xa anh ta.”

Ninh Lăng Trần đi được nửa cầu thang thì bỗng nhiên ngả người ra sau, trượt thẳng xuống cầu thang!

Cuối cùng Lục Yến cũng nói ra. Dù sao thì sớm muộn gì Ninh Noãn Noãn cũng phải đối diện với sự thật này, sớm muộn gì cô cũng sẽ đau lòng tức giận. Thay vì để cô lo nghĩ chuyện của Tống Văn Sương, chi bằng bây giờ anh nói ra luôn.

Lục Yến an ủi mãi nhưng Ninh Noãn Noãn vẫn không vui, nằm ườn ra trên giường, cả người rã rời, lòng vẫn còn khó chịu.


“Từ Viễn Châu, đồ ngốc này! Sao lại động vào Tiểu Văn Tử chứ? Anh điên rồi sao!”

“…Ừm.”

Ninh Noãn Noãn hét lên thất thanh!

Ninh Noãn Noãn đã quen và rất tự nhiên đưa tay về phía Lục Yến, muốn được ôm.

Cô ấy không dám mạnh mẽ nói rằng mình không cần Từ Viễn Châu chịu trách nhiệm vì sợ anh ta thật sự sẽ không chịu trách nhiệm với cô ấy.

Đính hôn, kết hôn trước cả Ninh Noãn Noãn, anh ta cũng chẳng rõ mình đang ganh đua cái gì, nhưng cuộc đời của anh ta đã mục nát đến thế, ở bên ai với anh ta cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Lục Yến nhẹ nhàng vỗ lưng cô, hỏi khẽ.

Ninh Lăng Trần đột nhiên đứng dậy: “Được rồi, Noãn Noãn, mau về nhà với Lục Yến đi, đừng về nhà chỉ vì mấy chuyện lặt vặt.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Tống Văn Sương đăng lên vòng bạn bè, công khai thông báo rằng cô ấy và Từ Viễn Châu đang hẹn hò, cũng như dứt khoát cắt đứt các buổi xem mắt mà gia đình sắp đặt cho cô ấy.

Giọng Ninh Noãn Noãn run rẩy.

“Ừm, Cố Phong Diệp không xứng với anh trai em. Như thế này tốt hơn. Chuyện này em không cần giấu anh ấy, anh ấy vẫn còn trẻ, cắt đứt sớm là tốt nhất. Mấy ngày tới em về nhà, dành thời gian bên anh ấy nhiều hơn. Anh ấy sẽ nhanh chóng vượt qua và rời xa Cố Phong Diệp. Anh trai em sau này sẽ có gia đình, con cái, như thế chẳng phải tốt hơn sao, đúng không?”

Ôm cô đi chứ~

“… Cố Phong Diệp kết hôn rồi.”

Từ Viễn Châu vẫn cầm điếu thuốc với ánh mắt trống rỗng, nhả ra làn khói lờ mờ, nghĩ đến việc Tống Văn Sương là bạn thân của Ninh Noãn Noãn, như vậy anh ta sẽ có cơ hội gặp Ninh Noãn Noãn thường xuyên, đường đường chính chính.

“Ở bên cái tên lông đen như Từ Viễn Châu sẽ hạnh phúc sao? Anh ta có gì tốt chứ? Đời sống cá nhân lộn xộn như vậy, sớm muộn gì Tống Văn Sương cũng sẽ hối hận. Em chỉ không muốn thấy cậu ấy chịu thiệt thòi rồi phải ân hận, nhưng tại sao cậu ấy lại không nghe em chứ?”

“Noãn Noãn!”

Cô căm ghét, sợ hãi Cố Phong Diệp, dù anh ta thật sự rất chiều chuộng cô, nhưng mỗi lần nghe thấy cái tên này, cô không thể kiểm soát nổi cảm xúc.

Lúc này, trong đầu Tống Văn Sương chỉ tràn ngập hình bóng của tình yêu, cô ấy nói xong thì cúp máy ngay lập tức.

Bỗng nhiên, Tống Văn Sương gọi điện lại.

“Anh…”

Nói xong, anh quay người đi lên lầu.

“Noãn Noãn, anh và Tống Văn Sương—”

“Ninh Noãn Noãn, con đường này là do mình tự chọn, mình không hối hận. Từ giờ trở đi, cậu đừng lấy danh nghĩa vì mình mà can thiệp vào chuyện của mình nữa. Nếu cậu muốn giữ mối quan hệ, thì chúng ta vẫn là bạn tốt, còn nếu không, chúng ta chấm dứt liên lạc đi.”

Ngay lúc này, Từ Viễn Châu đột nhiên gọi điện tới.

Ninh Noãn Noãn lo lắng đến đỏ cả mắt, vội vàng gọi điện cho Tống Văn Sương. Trong điện thoại, giọng Tống Văn Sương đầy hạnh phúc: “Mình với Từ Viễn Châu chính thức ở bên nhau rồi, chúng mình sắp đính hôn, kết hôn luôn.”

“Đúng vậy, mình đã ngủ với Từ Viễn Châu rồi.”

“… Mạnh Tuyết Ninh, chắc là đang mang thai.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô là thấy buồn thật, muốn làm nũng.

Trong khoảnh khắc đó, đầu óc Từ Viễn Châu hoàn toàn trống rỗng!

“Chúng ta… phải làm sao đây?”

Từ đó về sau, Ninh Noãn Noãn mang theo nỗi ám ảnh tâm lý rất lâu. Cô thường xuyên gặp ác mộng, dọn vào phòng anh trai ngủ, nằm trên ghế sô pha canh chừng, chỉ sợ anh sẽ lại tự tử.

Lục Yến lại gõ cửa, đã hơn hai mươi phút trôi qua mà cô vẫn chưa ra ngoài, Lục Yến lo lắng cho cô.

“Ừm.”

Ninh Noãn Noãn cáu kỉnh ngắt cuộc gọi. Bây giờ cô đâu còn tâm trí để lo chuyện của Tống Văn Sương và Từ Viễn Châu!

Từ Viễn Châu chỉ lặng lẽ hút thuốc, mặt trắng bệch, anh ta hỏi: “Em nghĩ chúng ta nên làm gì?”

Từ Viễn Châu há miệng, muốn nói gì đó nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Đầu anh ta đau nhức vì dư âm của cơn say tối qua, và cú sốc ngay đầu buổi sáng làm dạ dày anh ta co thắt, anh ta lao vào phòng tắm, nôn ra bao nhiêu là nước đắng.

“Đỡ hơn chưa?”

“Phiền c·h·ế·t đi được, sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, tôi chẳng buồn quan tâm đến mấy chuyện rắc rối của hai người đâu!”

Cô thật sự quý trọng Tống Văn Sương nên mới buồn đến vậy, nhưng điều cô ghét nhất là tự làm khổ bản thân. Từ bé, anh trai đã dạy phải sống vô tư mới có thể vui vẻ, thà làm người xấu còn hơn trở thành kẻ hiền lành chịu thiệt thòi.

Sáng sớm, khi Từ Viễn Châu tỉnh dậy, anh ta thấy Tống Văn Sương tr*n tr**ng đang cuộn tròn trong lòng mình.

“Noãn Noãn.”

Ninh Noãn Noãn không hiểu sao lại thấy vô cùng sợ hãi, càng thấy anh bình tĩnh, cô lại càng run rẩy.

“Ừm, Cố Phong Diệp đúng là tên lừa đảo! Vợ anh ta còn đang mang thai nữa, đồ lừa đảo xấu xa!”

Từ Viễn Châu đau khổ, không thể tin được mình lại hành động bừa bãi đến thế, say rượu rồi lại c**ng b*c bạn mình!

Lục Yến không nhịn được cười, hôn nhẹ lên trán cô.

“Cậu thích làm gì thì làm, đó là lựa chọn của cậu. Sau này đừng hối hận là được.”

Đôi mắt tròn xinh đẹp của Ninh Noãn Noãn đỏ hoe, nằm trên giường với vẻ mặt tủi thân, trông yếu đuối đáng thương khiến người khác không khỏi xót xa.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 11