Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 42

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42


Lục Yến bế Ninh Noãn Noãn ngồi xuống, lấy cháo ra dỗ dành cô. Dỗ mãi, cuối cùng cô mới chịu ăn một miếng bánh nhỏ, uống một chút sữa rồi đi ngủ.

Lục Yến gọi điện nhưng điện thoại của cô đã tắt máy.

“Say máy bay, đi thôi. Cậu đẩy hành lý đi.”

“Anh thật phiền c·h·ế·t đi được! Em đã yếu đến mức này rồi mà anh còn hành hạ em. Em không thể chịu nổi thêm một ngày nào nữa. Ly hôn!”

Ninh Noãn Noãn sắp bùng nổ rồi, ánh mắt sắc bén như muốn g·i·ế·t người.

“Ăn bát cháo rồi ngủ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khuôn mặt anh ấy nhợt nhạt, đôi mắt chẳng còn chút ánh sáng. Ninh Noãn Noãn từng rất yêu đôi mắt ấy, bởi chúng tràn đầy sự dịu dàng và ấm áp.

Lâm Thanh Tễ nằm trên giường bệnh, cơ thể gầy gò đến đáng sợ. Nhìn thấy anh ấy trong tình trạng này, Ninh Noãn Noãn thật sự cảm thấy khó chịu. Cô ngồi xuống, định nói vài câu đã chuẩn bị sẵn để đối phó, nhưng cuối cùng chẳng thốt nên lời.

Lục Yến chỉ ậm ừ, mặt vẫn thản nhiên: “Cậu thấy kỳ lạ, nhưng tôi lại mê kiểu đấy.”

Ninh Noãn Noãn vừa nhận cuộc gọi, sắc mặt lập tức trắng bệch.

“Ừm.”

Ninh Noãn Noãn lạnh lùng ra lệnh.

Sau khi ngủ một giấc, Lục Yến ra phòng ngoài để họp qua video. Quay lại phòng, anh phát hiện Ninh Noãn Noãn đã biến mất!

Cô bật dậy, lấy gối ném thẳng vào mặt anh, hét lớn: “Không đi! Anh ta muốn c·h·ế·t thì cứ c·h·ế·t, liên quan gì đến em chứ? Anh cũng muốn c·h·ế·t à? Hả? Có cần em chôn anh với Lâm Thanh Tễ chung một chỗ không? Như vậy lúc em đi cúng bái hai người đỡ phải chạy đi chạy lại!”

“Lục Yến, cố gắng hạn chế để Noãn Noãn gặp Lâm Thanh Tễ. Đừng để xảy ra chuyện không hay.”

“Vợ cậu sao mà lúc nào cũng nóng nảy thế, giống như angry bird vậy.”

Đây chính là Ninh Noãn Noãn. Lục Yến hiểu quá rõ. Cô luôn dùng sự lạnh lùng để bảo vệ chính mình. Mỗi lần gặp phải chuyện như thế này, cô đều biến mình thành một cô gái vô tâm, vô tình để né tránh cảm giác tội lỗi trong lòng.

Lục Yến đã đặt vé máy bay. Hai người quyết định sáng sớm hôm sau sẽ lên đường trở về.


Lục Yến liếc mắt ra hiệu cho Đỗ Tân Hải, anh ấy đành bất đắc dĩ rời đi, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.

“Em không đi!”

“Lấy nhiều vào! Bánh kem, chân gà rút xương, thêm hai lon bia nữa!”

Lục Yến giải thích cho Ninh Noãn Noãn nghe.

Ninh Noãn Noãn ngồi thụp xuống đất ôm đầu, dáng vẻ vô cùng sợ hãi.

“Đợi em ăn chút chân gà lấy sức đã, rồi chúng ta đi bệnh viện gặp Lâm Thanh Tễ.”

Lục Yến bình thản như không, nhưng chính cái thái độ đó càng làm người ta tức điên. Ninh Noãn Noãn bị anh chọc đến mức phát cuồng, nhảy bổ tới đấm anh. Cô thật sự nổi giận rồi!

“Đi khuyên anh ta đi.”

Ninh Lăng Trần yên tâm về Lục Yến.

“Vậy nên, anh chọn cách c·h·ế·t để ép em phải đến gặp anh sao?”

Nghe nhắc đến chuyện của Lâm Thanh Tễ, tâm trạng Ninh Lăng Trần lập tức chao đảo như ngồi trên tàu lượn siêu tốc.

Cô nói, không nhìn Lục Yến, dường như chỉ nói cho chính mình nghe.

“Chị, em đã thử rồi, không thể quên được.”

Đôi mắt Lâm Thanh Tễ tràn ngập sự tuyệt vọng, anh ấy đau khổ lấy tay che mặt rồi bật khóc.

“Chúng ta chỉ đến gặp anh ta một lần. Em khuyên anh ta nghĩ thoáng một chút, còn nếu anh ta không chịu nghe thì cứ mặc kệ. Dù sao em cũng đã làm tròn trách nhiệm, anh ta không phải trách nhiệm của em.”

Anh định ra ngoài tìm, nhưng đột nhiên nhớ đến lời của Ninh Lăng Trần. Thế là anh bước tới mở tủ quần áo ra -

“Không ổn rồi…”

“Không đi gặp Lâm Thanh Tễ trước sao?”

Đỗ Tân Hải mắng thầm trong lòng, vội vàng đẩy xe hành lý theo sau.

Cái tính tình này, trong giới chẳng tìm nổi người thứ hai.

Lục Yến thấy sắc mặt cô không ổn, lấy điện thoại từ tay cô để nghe thay.

Nếu cô thật sự vô tình thì tốt biết bao, nhưng đáng tiếc, cô không phải như vậy.

Ông nội anh cút đi!

Nhìn xem thử anh có bình an không, có bị thương không.

Lục Yến vẫn mặt dày bước tới trêu chọc Ninh Noãn Noãn.

Lục Yến không những không tức giận, ngược lại còn bật cười, kéo Ninh Noãn Noãn vào lòng ôm chặt. Ninh Noãn Noãn bị ấm ức đến tột cùng, òa lên khóc như một đứa trẻ.

Gần đây có phải anh được chiều quá rồi không? Thật sự nghĩ cô dễ bắt nạt?

“Ninh Noãn Noãn, tôi xin cô, cô có thể về gặp thằng bé một lần được không? Cô khuyên nhủ nó đi, tôi cầu xin cô đấy! Nó không chịu ăn, mỗi ngày chỉ dựa vào truyền dịch để duy trì. Tôi xin cô, hãy cứu lấy nó, khuyên nó đi!”

Lâm Thanh Tễ biết Ninh Noãn Noãn đã rời đi.

Cuối cùng, Ninh Noãn Noãn lại quay về. Vừa ngồi máy bay 12 tiếng mới nghỉ ngơi được một đêm, cô lại phải ngồi thêm 12 tiếng để quay trở về. Ninh Noãn Noãn vốn dĩ không bị say máy bay, nhưng lần này cô lại say đến mức nôn mửa, gần như kiệt sức.

Ninh Noãn Noãn thực chất là một người nhát gan, ngoại trừ những việc liên quan đến anh trai cô, cô thường chỉ tỏ ra cứng miệng, nhưng trong lòng thì yếu mềm.

“Noãn Noãn không sao chứ? Nó có nghe lời không?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ninh Noãn Noãn lập tức như một chú gà chọi thua cuộc, giọng bỗng yếu xìu: “Không cần, để hở cửa tủ ra là được.”

Đậu má, chuyện quái quỷ gì đang xảy ra vậy? Cô vốn đang phiền não, giằng xé, bực bội, đau khổ vì chuyện của Lâm Thanh Tễ, mà Lục Yến làm cho tâm trạng cô giống như bị xả cả đống phân trong tủ vậy.

“Cái gì?”

Chợt, Lục Yến lại mở cửa tủ: “Cần đèn không? Trong này tối lắm.”

Lục Yến im lặng vài giây, giọng nói vô cùng bình tĩnh.

Đỗ Tân Hải ngồi ngoài phòng khách, vừa nói vừa phàn nàn với Lục Yến.

Lâm Thanh Tễ sững người, rồi nghẹn ngào nói: “Vì đau khổ quá…”

Ninh Noãn Noãn giận dỗi hét lên, nhưng hai tay lại ôm chặt lấy eo anh không chịu buông, đầu úp vào lòng anh khóc thút thít, tính tình vô cùng bướng bỉnh.

Lâm Thanh Tễ bỗng bật cười một tiếng: “Đúng vậy, anh đang ép em đấy, và anh đã thắng.”

Lục Yến cũng không ngờ sự việc lại trở nên rắc rối như vậy. Anh không nghĩ Lâm Thanh Tễ lại điên cuồng đến mức thật sự tự tử. Với một người có nội tâm vững vàng như Lục Yến, anh không tài nào hiểu nổi tâm lý của Lâm Thanh Tễ. Chỉ là thất tình thôi, sao đến mức phải tự sát chứ?

Đỗ Tân Hải: “... Cậu đúng là mê muội, mà cũng không phải ngày một ngày hai nữa. Hồi trước cậu điên cuồng theo đuổi vợ cậu, tôi đã nghĩ cậu đang hủy hoại một cô gái ngây thơ. Thế mà cuối cùng, hai người đúng là một cặp trời sinh.”

“Em không hiểu tại sao chỉ vì thất tình mà anh lại muốn tự sát?”

Ninh Noãn Noãn đưa tay khẽ chạm vào tai, nhìn anh ấy hỏi: “Tại sao anh nhất định phải chọn cách c·h·ế·t?”

“Hãy nghĩ nhiều hơn đến gia đình của anh. Tại sao anh chỉ nhìn thấy nỗi đau của mình mà không nghĩ đến bố mẹ và chị gái anh chút nào?”

“Có những người cả đời này chưa bao giờ có được tình yêu, còn anh ta lại không biết trân trọng. Anh ta muốn c·h·ế·t thì cứ c·h·ế·t đi.”

Lục Yến còn lạ gì cô nữa. Anh biết rõ Ninh Noãn Noãn thật ra muốn đi, nếu cô thật sự không muốn, anh sẽ không nói thêm lời nào nữa, càng không ép cô quay về.

Sau này, Ninh Noãn Noãn nói rằng tất cả chỉ là giả dối, chỉ là diễn để lừa anh ấy, nhưng Lâm Thanh Tễ hoàn toàn không tin.

“Em không cần anh lo!”

Ninh Noãn Noãn lại trở về khách sạn lần trước. Vừa vào phòng, dù kiệt sức nhưng cô vẫn cố đi tắm và đánh răng, sau đó ngã xuống giường ngủ ngay lập tức.

Khi Ninh Noãn Noãn đang ngủ, điện thoại của Ninh Lăng Trần gọi đến.

Ninh Noãn Noãn im lặng một lúc, rồi hỏi.

Ninh Noãn Noãn: “…”

Lâm Thanh Nguyệt ôm lấy Lâm Thanh Tễ, vừa khóc vừa cầu xin anh ấy: “Ninh Noãn Noãn là một kẻ xấu xa không có lương tâm, cô ta hoàn toàn không xứng đáng để em yêu sâu đậm như vậy. Thanh Tễ, chị cầu xin em, quên cô ta đi! Em muốn tìm kiểu phụ nữ nào mà chẳng được, quên cô ta đi!”

Ninh Noãn Noãn cúi đầu, suy nghĩ rồi thẳng thắn nói, giọng có chút lạc lõng: “Hồi đó, ngày nào anh cũng quấn lấy em, cứ như không có em thì anh không sống nổi. Em thấy phiền, thậm chí còn sợ anh. Anh khiến em chịu áp lực tâm lý rất lớn. Em cảm thấy anh đang ép em, mà em lại ghét nhất cái cảm giác bị áp lực như vậy. Đó là lý do vì sao sau này em đối xử tàn nhẫn với anh đến thế. Lâm Thanh Tễ, thật lòng em là một người cực kỳ ích kỷ. Ngoại trừ anh trai, em chỉ yêu chính mình. Vì thế, những việc anh làm không thể ép buộc em đâu. Dù anh có c·h·ế·t, em vẫn sẽ sống tốt. Nhưng em không muốn anh c·h·ế·t, em thật lòng mong anh sống tốt hơn. Anh lớn hơn em hai tuổi, chỉ mới 25, còn trẻ như vậy, tại sao lại phải c·h·ế·t? Ngay cả bản thân mình anh còn không yêu thì làm sao em tin rằng anh yêu em? Làm sao anh có thể mang đến cho em cảm giác an toàn? Đây chính là lý do dù em cảm thấy có lỗi, nhưng em chưa bao giờ hối hận vì không đi tìm anh. Em không thích những người yếu đuối. Em thiếu thốn tình yêu, em cần được yêu, tính cách em không tốt, và em cần một tình yêu mạnh mẽ. Nhưng anh quá mong manh, anh không thể cho em điều đó.”

Trong lòng cô hét lên giận dữ. Cô cảm thấy mình bị sỉ nhục, rõ ràng cô đang nghiêm túc đắm chìm trong nỗi u sầu mà! Anh đang chế nhạo cô sao?

Qua điện thoại Lâm Thanh Nguyệt khóc đến tê tâm liệt phế. Nếu không phải hoàn toàn bất lực, cô ta sẽ không gọi cuộc điện thoại này cho Ninh Noãn Noãn.

“Được rồi, được rồi, anh chỉ muốn tốt cho em thôi, để em ăn chút gì đó ấm bụng rồi ngủ, ai dám bắt nạt em chứ.”

Khi đến bệnh viện, tâm trạng của cô vẫn chưa ổn định. Trông cô đầy vẻ u ám, tựa như vô cùng day dứt và hối hận, đến mức Lâm Thanh Nguyệt cũng dịu giọng hơn khi nói chuyện với cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 42

Lâm Thanh Tễ đã tự tử!

“Tôi biết. Tôi đưa Noãn Noãn đến gặp anh ta để khuyên anh ta nghĩ thoáng một chút. Còn nghe hay không là việc của anh ta, Noãn Noãn cũng coi như đã hết lòng.”

Sáng hôm sau, khi Lục Yến gọi Ninh Noãn Noãn dậy để xuất phát, cô lại ngồi trên giường, khuôn mặt lạnh như băng.

Tôi là bảo mẫu của hai người à?

Quả nhiên, Ninh Noãn Noãn đang ngồi trong tủ quần áo.

Lâm Thanh Nguyệt đứng một bên lặng lẽ rơi nước mắt, lòng đầy chua xót.

Đỗ Tân Hải chợt thở dài đầy cô đơn.

Đỗ Tân Hải đến đón hai người, nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Ninh Noãn Noãn, sợ đến mức giật cả mình.

Ninh Noãn Noãn: “…”

Khi Ninh Lăng Trần sắp tắt máy, anh chợt nhớ ra điều gì đó, liền nói: “Lục Yến, nếu tâm trạng Noãn Noãn không tốt mà cậu tìm mãi không thấy con bé… thì thử mở tủ quần áo xem. Con bé thích trốn trong đó… ngồi thiền… suy ngẫm về cuộc đời.”

Dạ dày cô đã trống rỗng vì nôn mửa, làm sao có thể để bụng rỗng mà ngủ được?

Ninh Noãn Noãn lắc đầu, ánh mắt cô thoáng chút mơ hồ: “Lâm Thanh Tễ, em thật sự không hiểu nổi anh.”

Sau khi lên xe, Ninh Noãn Noãn trông có vẻ mệt mỏi.

Ninh Noãn Noãn thật sự muốn nôn hết vào mặt anh! Đồ đàn ông cặn bã, chắc chắn là có người bên ngoài rồi nên mới lạnh lùng vô tình, lòng lang dạ sói như thế này!

“Nếu em c·h·ế·t thì tất cả là âm mưu của anh. Anh nói đi, có phải anh nuôi bé ba bên ngoài, chỉ chờ em c·h·ế·t đúng không? Anh đúng là có gian tình với Đỗ Tân Hải, phải không?”

Ninh Lăng Trần cũng không tiện giải thích rõ hơn.

Nói xong, cô cài dây an toàn rồi dứt khoát nói “đi thôi”.

“Cô ấy thậm chí còn chẳng buồn nhìn em lấy một lần.”

Ninh Noãn Noãn nhìn thoáng qua Lục Yến, ánh mắt cô đầy sự sợ hãi, giống như một đứa trẻ vừa làm sai chuyện, không dám đối diện với Lục Yến, cứ lùi về sau muốn trốn tránh.

Đỗ Tân Hải đang bê bát cháo ngọt vào định đưa cho Ninh Noãn Noãn thì bị những lời cay nghiệt của cô làm sững sờ. Cái miệng này, đúng là ghê gớm hết chỗ nói!

Lâm Thanh Tễ nói.

Anh ấy kẹp điếu thuốc, cúi đầu, đứng lặng không nhúc nhích.

Lục Yến chỉ cười, chẳng hề để tâm.

C·h·ế·t tiệt, đúng là cô trốn ở đây! Ninh Noãn Noãn dùng tay che mắt, bao nhiêu tâm trạng u sầu đều bay biến vì bị phát hiện. Cô giận đến mức chỉ muốn hét lên: Về nhà tôi sẽ ly hôn với anh ngay!

Ninh Noãn Noãn: “…”

Đột nhiên, Đỗ Tân Hải nói: “Nhưng mà thật ra vợ cậu đáng yêu lắm. Kiểu tính cách này thật sự rất cuốn hút. Con gái phải sống sinh động thế mới đáng yêu. Ninh Lăng Trần đúng là đã cưng chiều cô ấy như một nàng công chúa.”

Lục Yến nói “em đợi đó” rồi thật sự mang đến cho Ninh Noãn Noãn đủ mọi thứ cô yêu cầu, không thiếu thứ gì, sau đó anh đóng cửa lại.

Ninh Noãn Noãn nói thêm, rồi bình tĩnh đứng dậy. Cô nhìn Lục Yến và nói “đi thôi”, cô rời đi trước.

“Anh cút đi!”

“Em... em không muốn đi.”

Lục Yến quay người, lấy điện thoại trên giường đưa cho cô, sau đó đột nhiên hỏi thêm: “Hay anh lấy thêm chút đồ ăn vặt cho em nhé?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Đỗ Tân Hải: “…”

Lục Yến nói.

“Anh biết mà, em nhất định sẽ đến.”

Ninh Noãn Noãn vừa xé gói chân gà rút xương vừa uể oải buông một câu.

Người đàn ông này thật sự phiền c·h·ế·t đi được! Cô thật sự muốn ly hôn ngay lập tức! Ninh Noãn Noãn vừa ngả đầu ngủ thì Lục Yến lại kéo cô dậy.

Lục Yến đưa cô ly nước, cau mày nói: “S·ú·c miệng xong rồi hãy nói chuyện. Anh sắp bị mùi của em làm ngất đây. Tối qua em lén đi ăn đậu phụ thối à?”

“Em sẽ không đến gặp anh ta nữa.”

“Em ăn xong rồi anh sẽ cút.”

Tâm trạng Ninh Noãn Noãn tồi tệ, bắt đầu nói năng linh tinh, vô lý vô cùng!

“Em không ăn!”

Lục Yến ra ngoài phòng khách, khép cửa lại rồi nói: “Cô ấy ngủ rồi. Có chút rắc rối, là chuyện của Lâm Thanh Tễ.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Anh ấy không thể quên được, thật sự không thể quên được Ninh Noãn Noãn. Anh ấy không quên được cô gái từng nhìn anh ấy với gương mặt đỏ bừng và nụ cười rạng rỡ, đôi mắt ánh lên những vì sao. Anh ấy không quên được cô gái từng vì anh ấy phát sốt mà khóc đến đau lòng.

“Em không đi nữa. Anh ta muốn c·h·ế·t thì cứ c·h·ế·t đi, dọa ai chứ? Chẳng lẽ em phải dỗ dành anh ta cả đời sao?”

Trong lòng Ninh Lăng Trần lúc nào cũng lo lắng cho em gái.

“Nếu tính vợ tôi mà thú vị được một nửa vợ cậu, tôi chắc cũng chẳng phải ly hôn rồi.”

“Chuyện gì thế này?”

“Để anh lấy điện thoại cho em nhé.”

Ngay khi Ninh Noãn Noãn và Lục Yến vừa lên máy bay, Lâm Thanh Tễ đã uống một lượng lớn thuốc ngủ. May mà Lâm Thanh Nguyệt phát hiện kịp thời và đưa anh ấy đến bệnh viện để rửa dạ dày.

“Anh quen em bao lâu chứ? Từ lúc quen nhau đến khi chia tay chỉ vỏn vẹn một năm, tình cảm có thể sâu đậm đến mức nào chứ? Thật sự em không hiểu nổi. Bố mẹ anh yêu thương anh đến thế, chị gái anh cũng hết lòng vì anh, tình yêu của nhiều người như vậy lại không bằng tình yêu của một mình em hay sao? Nói thật, em cảm thấy anh thật ra là một người rất ích kỷ.”

Lâm Thanh Tễ bỗng dưng đau lòng đến mức không thể thở nổi, anh ấy không thể thoát ra khỏi nỗi đau mà Ninh Noãn Noãn để lại. Anh ấy không thoát ra được, thật tuyệt vọng!

Vừa xuống máy bay, Ninh Noãn Noãn nôn đến mức mặt mày trắng bệch, đứng không vững, vẫy tay nói: “Em thật sự không chịu nổi nữa. Lâm Thanh Tễ muốn c·h·ế·t thì cứ để anh ta c·h·ế·t đi, em phải kiếm khách sạn nghỉ ngơi một đêm trước đã.”

Mẹ kiếp!

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 42