Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 100

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100


Ảnh đáng yêu thế không lưu giữ lại thì đúng là không thể tha thứ mà!

Bây giờ chúng thật sự rất lo lắng đây!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Dưới sự thúc đẩy của ba cậu nhóc, Mục Nhan, Diệp Hoài Cẩn và Sở Hoa cũng phải tham gia vào nhóm này.

#Cả nhà Diệp Hoài Cẩn tham gia concert, đôi vợ chồng hành động ngọt ngào#

Hơn nữa fans ở ghế VIP hàng đầu chia sẻ sớm nhất thì trên mạng sẽ nhanh chóng có tin liên quan.

Mà đúng thật, hình ảnh trên màn hình vừa rồi của Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan thật sự bị vài fan hâm mộ tình cờ chụp rồi lại chia sẻ ra bên ngoài.

Vốn dĩ Mục Nhan muốn giật ra nhưng thật sự không giật được, cũng may hai người ngồi hàng đầu, nghĩ rằng sẽ không bị để ý nên cô cũng để mặc Diệp Hoài Cẩn nắm tay.

“Anh Giang Bắc, anh Vệ Nam.” Vừa ra sau sân khấu, thấy hai người đang trang điểm, ba cậu nhóc chạy thẳng đến chào hỏi họ, ánh mắt lại lấp la lấp lánh.

“Mẹ ơi, bọn con cũng muốn ăn.”

“A a a a! Là Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đó!”

Anh chỉ muốn trêu vợ, chọc con thôi mà, tại sao lại phải biết sự thật “nghiệt ngã” này chứ?

“Vâng ạ~” Ba cậu nhóc đồng ý một cách phấn khởi.

Khi trên màn hình xuất hiện hình ảnh hai người Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan, đồng thời thấy họ đang nắm chặt tay, hội trường bỗng chốc bùng nổ tiếng hò reo ầm ĩ.

“Vợ ơi, em cũng đừng quên hỏi anh đấy.” Diệp Hoài Cẩn nhìn Mục Nhan cười nói.

Tại buổi concert lúc này đã đồng nghìn nghịt.

Ba cậu nhóc đang v**t v* cái bụng tròn xoe của mình và vui vẻ khen ngợi.

Cặp sinh ba và Sở Hoa cũng nhìn sang phía họ, cặp sinh ba hiểu ra sự việc.

Nhưng mà thấy cả nhà năm người ở cùng nhau càng nhiều, Sở Hoa cảm thấy sự nhung nhớ trong tim mình càng phai mờ hơn.

“Để chúng nó ăn trước cũng được, nhưng mà mẹ ơi, sau này nhất định phải quan tâm xem bọn con có ăn không nhé.” Diệp Vũ Thánh nhanh chóng cất lời muốn cô bảo đảm.

Thấy vẻ hào hứng của ba cậu nhóc, Giang Bắc và Vệ Nam không nhịn được cười.

Hừ, trước đây mẹ chúng đều hỏi về chúng trước.

Mặc dù muốn khuấy động bầu không khí tại hội trường nhưng anh ta cũng không ngờ rằng đúng lúc hai người họ đang nắm tay.

Chương 100

Trước khi hát bài cuối cùng, Giang Bắc và Vệ Nam nói cảm nhận về buổi concert của họ, sau đó là lời cảm ơn, giọng điệu thay đổi, Giang Bắc nói tiếp: “Trước khi hát bài cuối, chúng tôi chuẩn bị hát thêm bài khác để dành tặng cho ba fan nhí của chúng tôi, đồng thời muốn mời chúng cùng hoàn thành nó.”

Một lúc sau, nghe thấy tiếng bên ngoài là biết ngay Sở Hoa đến rồi.

Nhưng người tính không bằng trời tính, anh quay phim đang điều chỉnh ống kính concert đột nhiên nhắm thẳng máy quay vào hai người.

Lightstick đang nhảy múa, banner đang giơ lên khiến bầu không khí tại đây vô cùng sôi động.

Đãi ngộ vốn dĩ là của chúng giờ đây lại thành của ba bé lông xù nên chúng thấy khó chịu.

Lúc nghe thấy câu nấu trước, trong lòng cô đã hiểu rõ.

Nhóm Mục Nhan thầm lặng đi vào không gây quá nhiều sự chú ý nhưng mà các fan ngồi ở khu vực VIP ngay lập tức nhận ra cả nhà họ, điện thoại trong tay đã quay về phía họ.

Trên cả bàn ăn chỉ có Diệp Hoài Cẩn là người không vui nhất.

Đương nhiên là điều anh muốn làm rõ nhất chính là Sở Hoa vào nhà họ rốt cuộc là để làm cái gì?

Chẳng hạn như bây giờ.

“Ừm ừm, ngon cực luôn, mai con vẫn muốn ăn.”

Ba cậu nhóc lên sân khấu xong là được đưa micro, sau đó ngồi lên đạo cụ chuẩn bị riêng cho chúng trên sân khấu, cả ba thân hình nhỏ bé ngồi sát lại, Giang Bắc và Vệ Nam ngồi cạnh chúng.

Mà lúc này, sau khi Mục Nhan thấy mình xuất hiện trên màn hình lớn thì cô lập tức rút tay mình về.

Tiếp theo sau đó, ba cậu nhóc cứ đi quanh hai người họ.

Chụp xong, lúc sắp bắt đầu concert, người đại diện của Giang Bắc và Vệ Nam còn đặc biệt bảo nhân viên dẫn họ vào concert.

Lời Giang Bắc vừa dứt, ống kính của anh quay phim chiếu thẳng vào người cặp sinh ba.

Ba đứa nhóc này lại giở thói keo kiệt rồi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lúc sau, sau khi hai người trang điểm xong, cả nhóm cùng nhau chụp ảnh lưu niệm.

Tiếng nhạc tại hội trường nhanh chóng vang lên. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi chụp xong, không ít người tiện thể chụp ảnh mình ở hội trường concert và chia sẻ lên vòng bạn bè cũng như Weibo.

“Họ tay trong tay kìa, ngọt ngào quá!”

“Được, chúng ta hát bài này.” Giang Bắc quyết định.

Chúng biết hát chứ?

“Ừ, được rồi.” Thấy vẻ nghiêm túc của ba cậu nhóc, Mục Nhan cũng đồng ý.

“Đó là vì các con nhỏ nhất, bây giờ mấy đứa Max nhỏ hơn các con, các con làm anh phải nhường các em chứ.” Mục Nhan chỉ vào mũi chúng và khẽ nói.

Đọc tin tức nhiều rồi, khi tận mắt nhìn thấy thì trong lòng mới thật sự có cảm giác khác, nhưng mà hai ngày nay nhìn nhiều rồi nên giờ đây Sở Hoa hơi chán nản, đồng thời cảm thấy hơi buồn cười.

Ấn tượng đầu tiên với Diệp Hoài Cẩn của Sở Hoa cũng phức tạp.

Mục Nhan bận rộn trong bếp, Diệp Hoài Cẩn chủ động đón tiếp Sở Hoa, đích thân đưa Sở Hoa vào phòng cho khách.

“…”

Mục Nhan nhìn vẻ không mấy để tâm của Diệp Hoài Cẩn bên cạnh, cô giơ tay véo mạnh một cái vào eo của Diệp Hoài Cẩn.

Lúc ấy, Diệp Hoài Cẩn vừa gọi điện xong đang đi vào báo cáo, cái khác anh không nghe được nhưng cuộc đối thoại cuối cùng của Mục Nhan và cặp sinh ba đã lọt vào tai anh.

Hết bài này tới bài khác, concert rất nhanh đã sắp tới hồi kết.

“Bố ơi, bố không được giành với bọn con, xấu mặt lắm.”

Diệp Hoài Cẩn: “…”

Trước đây khi anh và Mục Nhan công khai tình cảm thì đối phương trông có vẻ vẫn còn hơi để ý nhưng bây giờ họ công khai tình cảm rồi mà đối phương vẫn cười thản nhiên. Điều này khiến Diệp Hoài Cẩn cảm thấy hơi thất bại.

Diệp Hoài Cẩn, hóa ra là Diệp Hoài Cẩn như thế.

Có được sự đồng ý, ba cậu nhóc nhanh chóng lên sân khấu dưới sự trợ giúp của nhân viên.

Khác với khán giả thông thường, họ đi ra sau sân khấu concert trước.

Ba cậu nhóc nhìn nhau, ngay lập tức cùng nói: “Em là ánh sao của anh.”

“Bố ơi, bố là người lớn rồi.”

“Vậy các em thích nhất bài nào của bọn anh?” Vệ Nam hỏi tiếp.

Còn về cặp sinh ba, sự xuất hiện của Sở Hoa chẳng có ảnh hưởng gì, ngược lại chúng còn thấy vui vì điều đó.

Thấy dáng vẻ ghen tuông của ba cậu nhóc, anh không khỏi ho khẽ một cái để nhắc nhở về sự tồn tại của mình.

Ba cậu nhóc cầm được lightstick đang bắt đầu vung vẩy.

“Ừ, tôi sẽ không sợ làm phiền cậu đâu.” Sở Hoa nghe vậy cũng đáp lại.

“Mời các em lên đây, bọn anh vẫn chưa nghĩ ra muốn hát bài gì nữa! Các em muốn hát gì nào?” Giang Bắc nhìn ba cậu nhóc đang ngồi chễm chệ thì không nhịn được cười.

“Quả đúng là bố mẹ là chân ái, con cái là ngoài ý muốn sao? Sự tồn tại của cặp sinh ba bên cạnh cũng chẳng còn nữa rồi.”

Chúng không hẳn nhất định phải ăn, chúng chỉ muốn mẹ nhớ tới chúng trước thôi!

“Không phải các con ăn trưa rồi sao? Bây giờ vẫn chưa tới giờ cơm tối mà!” Mục Nhan quay đầu nhìn ba đứa rồi như cười như không.

Sở Hoa thành công dùng tài bếp núc của mình lấp dạ dày của ba cậu nhóc.

Ngay lập tức cả concert đều im lặng, ánh mắt đều tập trung vào ba cậu bé trên sân khấu.

“Con cũng thế, thế nên chú Sở Hoa ơi, chú ở nhà cháu thêm một thời gian đi.”

Cứ ở thêm hai ngày, sang tới tối thứ Ba, Sở Hoa tham gia concert của Giang Bắc và Vệ Nam cùng cả nhà năm người.

“Trước đây bọn con muốn ăn, mẹ đều nấu cho bọn con trước mà!”

Giờ phút ấy, cả hội trường vang lên tiếng vỗ tay giòn giã.

Nhưng mà rất nhanh Diệp Hoài Cẩn đã nhận ra một điều. Lúc ở nhà, thời gian Sở Hoa ở cùng cặp sinh ba nhiều hơn, Sở Hoa chưa ở tròn một ngày mà cặp sinh ba đã liên tục một câu chú hai câu chú rồi.

Sở Hoa cứ thế ở lại đây.

Điều vui mừng duy nhất có lẽ chính là trăm phương nghìn kế dù cho thế nào Diệp Hoài Cẩn cũng không cho anh ta và Mục Nhan ở riêng với nhau.

Vì Diệp Hoài Cẩn phát hiện ra rằng cấp bậc của Sở Hoa đã cao hơn.

Liệu có phải dưới sự trợ giúp của anh ta thì hai người lại công khai tình cảm hay không?

“Họ cùng đến xem concert sao?”

“Phòng khách luôn được dọn dẹp định kỳ, ga giường các thứ đều mới thay cả. Cả nhà chúng tôi ở tầng hai, nếu buổi tối có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ lên thẳng đó tìm tôi.” Diệp Hoài Cẩn đưa Sở Hoa vào phòng cho khách xong còn nhiệt tình nói thêm.

Ba cậu nhóc chưa phản ứng lại, ngay sau đó Giang Bắc và Vệ Nam đã đứng trước sân khấu giơ tay ra với chúng.

“Đúng thế ạ~” Ba cậu nhóc đồng thanh nói.

Đúng là ở chốn công cộng không thể nghĩ rằng sẽ không bị bắt gặp được.

Vừa vào bếp, ba cậu nhóc đã không chờ đợi nổi mà thốt lên, sau đó chúng nhìn chằm chằm Mục Nhan với ánh mắt mong đợi, hy vọng rằng cô có thể nghe được sự khẩn khoản của chúng.

“Em không biết.” Ba cậu nhóc đồng thanh đáp.

Thấy vẻ mặt vui vẻ của ba cậu nhóc, Sở Hoa nhìn Diệp Hoài Cẩn một cái rồi cười nói: “Được thôi, chú ở thêm mấy ngày, các cháu được thêm nhiều đồ ăn ngon.”

Còn Sở Hoa thì không rõ ý gì, có vẻ Diệp Hoài Cẩn đang tuyên bố chủ quyền với anh ta, nhưng có lẽ nên nói là anh đang công khai tình cảm thì hợp tình hợp lý hơn.

Diệp Hoài Cẩn đang định nói gì đó thì đèn trong hội trường càng tối đi báo hiệu concert sắp bắt đầu, Diệp Hoài Cẩn cũng chỉ đành bỏ qua.

Vì trong nhà có thêm một đầu bếp biết nấu đồ ăn ngon.

“Yên tâm đi! Hải Dương đã đón anh ta đến rồi.” Diệp Hoài Cẩn lại di chuyển sự tập trung vào Sở Hoa, chuyện Sở Hoa sẽ ở cùng một nhà với họ mới là thứ quan trọng tiếp theo.

Tiếng ho này làm Mục Nhan và cặp sinh ba đều nhìn về phía Diệp Hoài Cẩn.

Thấy chỗ ngồi thế này, người hài lòng nhất chắc hẳn là Diệp Hoài Cẩn rồi.

Còn địa vị gia đình gì đó, có thời gian thì giành lại sau.

Thế là Giang Bắc nói: “Các em đợi tí, bọn anh trang điểm xong sẽ chụp ảnh với các em.”

Ba cậu nhóc nghe vậy thì nói ngay: “Không thể nấu cho bọn con trước được ạ?”

Sau khi ngồi ổn định, anh còn nắm lấy tay Mục Nhan, sau đó thản nhiên nhìn lên sân khấu đợi concert bắt đầu. Vào giờ khắc này, những người khác như thể đều đã trở thành đồ trang trí trong mắt anh.

Trong hình ảnh cả nhà năm người có thêm một người là Sở Hoa.

Nghĩ vậy, ba cậu nhóc nhanh chóng chạy vào trong bếp.

Tiếng xôn xao trong hội trường liên tục vang lên tỏ rõ sự kích động của họ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đây chắc chắn là chuyện đáng để khoe khoang.

“Đúng thế, bọn con và mấy bé Max đều là trẻ con, cần phải nuông chiều hẳn hoi.”

“Đồ ăn của chú Sở Hoa nấu khác vị của mẹ nhưng đều ngon cả!”

Đột nhiên cô đã biết cái thói hẹp hòi này chắc chắn là kế thừa từ ai rồi.

Thấy vậy, ba cậu nhóc bất giác nhìn về phía bố mẹ chúng, ánh mắt thấp thoáng vẻ mong đợi.

Diệp Hoài Cẩn bị đau nhưng lúc nhìn Mục Nhan thì anh vẫn nở nụ cười nuông chiều.

Cao thủ ra tay, trong lòng đã tỏ.

Lúc nhận ra mình có cảm xúc buồn cười, khóe môi Sở Hoa nở một nụ cười thản nhiên rồi từ từ biến mất.

#...#

Mà lúc này đây, nhóm Diệp Hoài Cẩn đã ổn định tại vị trí, vị trí ổn định xong Diệp Hoài Cẩn và cặp sinh ba cách giữa Mục Nhan và Sở Hoa.

Hahaha, may mắn quá đi, lại gặp được cả nhà thế này.

Trong lúc hai người đối mắt nhau, mắt đã nhóm lửa.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Yeah~”

Rất nhanh âm nhạc đã vang lên, ánh mắt mọi người dồn lên sân khấu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tạm thời Diệp Hoài Cẩn không hiểu rõ, anh cũng chỉ có thể cảnh giác hơn một chút, kiên quyết không để Sở Hoa và Mục Nhan có thời gian ở riêng.

Thấy biểu cảm của Diệp Hoài Cẩn, Mục Nhan bỗng không nỡ ra tay nữa, cô chỉ đành âm thầm thu tay lại.

Diệp Hoài Cẩn nghe vậy thì nhướng mày: “Ý của các con là địa vị của người bố thân yêu của các con trong nhà xếp sau các bé Max luôn sao?”

Lời Diệp Hoài Cẩn vừa dứt, Mục Nhan vẫn chưa đứng ra, ba cậu nhóc đã ra trước.

“Đi đi!” Diệp Hoài Cẩn gật đầu.

“Thế thì các con đợi một lát.” Mục Nhan đang nấu đồ ăn cho ba bé lông xù, nghe thấy ba đứa nhóc nói thì cũng không để ý mà đáp lại luôn.

Phải nói rằng cảm giác xem concert tại hội trường khác hoàn toàn với cảm giác xem trên TV.

Mục Nhan không khỏi bị hòa vào bầu không khí này, cô cũng không còn để ý ống kính có lướt về phía họ không mà đặt toàn bộ tâm trạng vào buổi tiệc âm nhạc này.

Ba cậu nhóc cứ anh một câu em một câu, nhìn Diệp Hoài Cẩn rồi nói với vẻ cây ngay không sợ c·h·ế·t đứng.

Lúc anh quay phim nghe thấy tiếng hò reo thì đã di chuyển ống kính đi đồng thời lau mồ hôi cho mình.

Mục Nhan thấy cảnh này không nhịn được phì cười, cô nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Bên Sở Hoa thế nào rồi?”

#Diệp Hoài Cẩn Mục Nhan công khai tình cảm tại concert như chốn không người# (đọc tại Qidian-VP.com)

Ba cậu nhóc vui vẻ hò reo.

#Diệp Hoài Cẩn kéo vợ tham gia công diễn concert, ngọt ngọt ngọt#

Nhân viên tại đó thấy cảnh này, mắt cứ không khỏi xoay chuyển quanh chúng, đồng thời có nhân viên còn lén chụp ảnh lại.

Nhưng lời trong lời ngoài đều cố tình khoe mẽ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 100