Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 96

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96


Thấy có một máy quay cứ nhắm vào họ, hai người ngay lập tức đi xa hơn.

Quay đầu lại nhìn, chỉ thấy Sở Hoa đang cười tươi rói với họ.

Cậu bé ngay lập tức nhận ra mẹ của chúng không còn ở đây nữa.

Nhân viên xung quanh nhìn thấy cảnh này cũng không nhịn được cười.

Khi ấy, ở trong lều.

Hai người như vậy thật sự làm người ta phải căm tức!

Làm những người chỉ nhìn như họ cũng phải cảm thấy ngọt ngào trong lòng.

Một lúc sau, sau khi cặp sinh ba và Giang Bắc ăn được tàm tạm thì bắt đầu chia xiên nướng của Mục Nhan cho các nhân viên tại trường quay.

Dưới sự cố gắng không ngơi nghỉ của nhóm Mục Nhan, bữa tối của họ cũng dần dần ra lò.

“Sao thế anh cả?” Diệp Vũ Triết vẫn nhắm mắt, nói với giọng mơ hồ.

Lâu đài, động vật… dần dần được xây đắp dưới bàn tay của bốn người.

“Trùng hợp thế! Hai người cũng đi dạo ở đây à.” Ngay lúc ấy, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên đằng sau lưng họ.

“Không phải em biết từ lâu rồi à?” Diệp Hoài Cẩn nhướng mày, thoải mái nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Sau khi nhóm Mục Nhan dựng xong, anh quay phim đi theo không quên quay lều của họ trước sau đó quay chiếc lều cao cấp của Sở Hoa và Vệ Nam ở gần đó.

Lúc họ thưởng thức bữa tối, nhìn sang hai người Sở Hoa và Vệ Nam, hai người này đang nằm trên ghế nằm nhàn nhã nghỉ ngơi, có vẻ là đang ngắm sao trời.

Diệp Hoài Cẩn và Mục Nhan đang tay trong tay dạo bước trên bờ cát.

Sau khi các máy quay dừng làm việc, cuối cùng Diệp Hoài Cẩn cũng tìm được cơ hội tiếp xúc với Mục Nhan.

Điện thoại của Mục Nhan rung lên, sau khi cầm lên đọc tin nhắn, khoé miệng cô cong lên rồi cô khe khẽ đi ra ngoài lều.

Trùng hợp cái bíp, hai người họ to đùng thế này, Sở Hoa mù nên không thấy à?

Dù rằng sự xuất hiện của Diệp Hoài Cẩn không thích hợp để xuất hiện trong chương trình nhưng làm phúc lợi sau khi chương trình kết thúc chắc chắn là đủ.

Chương 96

Sau muôn ngàn khổ cực, cuối cùng họ hợp lực dựng xong hai cái lều.

“Mẹ không ở trong lều, hình như mẹ ra ngoài rồi, chúng ta có cần đi tìm mẹ không?” Diệp Vũ Thánh hỏi.

“Đúng đó anh cả, chúng ta ngủ thôi, phù phù~” Nói vậy xong, Diệp Vũ Triết lại ngủ thiếp đi.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net (đọc tại Qidian-VP.com)

“Anh ở ngoài lều.”

Ngay sau đó, cậu bé gọi các em mình dậy.

Nhưng mà lần này có vẻ là không ngủ được nữa rồi, nhìn các em đã ngủ tiếp, cậu nhắm mắt rồi khẽ nói: “Một con cừu, hai con cừu…”

Mà anh quay phim khi ấy vẫn còn chưa biết rằng nhờ anh ta theo sau quay toàn bộ quá trình nên mới khiến sau này các cư dân mạng xem được rất nhiều bất ngờ ngoài ý muốn.

Chao ôi, hai cái người này cười ngọt thật đấy! (đọc tại Qidian-VP.com)

Dù sao thì quay hết toàn bộ rồi, sau khi kết thúc còn có thể cắt ghép nữa.

Mục Nhan dở khóc dở cười trước phản ứng của Diệp Hoài Cẩn, cuối cùng cô chỉ có thể nói: “Nói ra vẫn là em có lỗi với đàn anh, thái độ của anh với đàn anh tốt vào, đàn anh cũng không có ý gì khác đâu.”

Cuối cùng, sau khi tổ chương trình lấy cảnh xong thì tuyên bố dừng buổi quay hôm nay, các nhân viên ở đằng xa cũng bắt đầu từ từ về nghỉ ngơi, chỉ còn lại một vài người canh đêm.

Lúc cô đi ra khỏi lều, anh cả Diệp Vũ Thánh dụi mắt tỉnh giấc.

Một dòng tin nhắn được soạn ra trên điện thoại và được gửi vào điện thoại của Mục Nhan.

Yêu đương thì phải tìm một chốn không có người làm phiền chứ! (đọc tại Qidian-VP.com)

Hình phạt thua cuộc này đúng là bực mình thật đấy!

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Tuyệt đối không thể để cái tên thanh mai trúc mã Sở Hoa này có bất cứ cơ hội đào tường nào được.

Anh ta đã quay lại hết toàn bộ hành động cử chỉ của Diệp Hoài Cẩn rồi đây!

Đương nhiên là ba cậu nhóc cũng nhân cơ hội đưa mấy xiên bố chúng thích ăn cho bố.

Diệp Vũ Thánh chớp mắt sau đó kéo một cái lỗ nhỏ trên lều ra, đúng thật là nhìn thấy bố mẹ mình đang tay trong tay đi dạo trên bờ biển ở ngoài kia thật!

“Hũ giấm.” Mục Nhan im lặng một lúc rồi nghĩ ra hai từ ấy.

Nhìn dáng vẻ của họ, Mục Nhan bất lực lắc đầu, sau đó cô xử lý nguyên liệu mới đặt lên vỉ nướng xong thì cũng bắt đầu ăn.

Làm phiền người ta yêu đương sẽ bị sét đánh c·h·ế·t mất.

“Em làm gì có lỗi với anh ta, là anh ta tình nguyện chứ, với lại nếu không có ý gì thì sao không tham gia chương trình khác mà cứ phải tham gia chương trình của em kia chứ!” Diệp Hoài Cẩn nghe Mục Nhan nói vậy bèn lập tức sửa lại lời cô.

Lúc ấy, Diệp Vũ Hành làu bàu nói: “Chắc chắn là đi hẹn hò với bố rồi.”

Các anh quay phim vác máy quay ở bên cạnh.

Trần Trạm ở giữa các nhân viên nhanh chóng kêu anh quay phim đi theo Diệp Hoài Cẩn để không bỏ lỡ cảnh tượng này.

Từng phút từng giây trôi qua, tiếp theo Mục Nhan cùng cặp sinh ba tới bên bờ biển bắt đầu nghịch cát.

Nếu không có sự xuất hiện của anh, có lẽ Mục Nhan thật sự bị anh ta nắm thóp rồi đấy chứ!

Khi đó, trên bờ biển.

Biết suy nghĩ của hai người, anh quay phim quay một đoạn bóng lưng xong thì cũng dừng việc quay lại.

Giang Bắc và cặp sinh ba vừa ăn thịt xiên vừa nướng xong vừa tức giận bất bình.

“Được rồi! Ngủ thôi!” Sau khi Diệp Vũ Thánh xác nhận xong, lẩm bẩm một câu rồi tiếp tục ngủ.

Không biết sau bao lâu, thấy thời gian đã muộn, Mục Nhan lấy khăn ướt lau qua tay và mặt cho cặp sinh ba xong thì dẫn chúng vào lều ngủ.

Anh quay phim ngay lập tức ra vẻ mình đã hiểu.

Trước ống kính, cảnh tượng một nhà ở cùng nhau bỗng dưng khiến người ta cảm thấy ấm lòng.

Nhóm Mục Nhan thấy cảnh này xong, không khỏi bắt đầu so sánh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Còn mặt Diệp Hoài Cẩn bỗng chốc tối sầm!

Lúc này đây, Diệp Hoài Cẩn đang ăn cơm hộp cùng các nhân viên.

Những khách mời khác cũng từ từ vào lều của họ.

Đối phương chắc chắn là một tâm cơ boy!

Thấy ánh mắt của Mục Nhan, anh nhanh chóng mỉm cười với cô.

Ừm, Diệp Hoài Cẩn là thần tượng của anh ta nên đương nhiên anh ta sẽ không bỏ qua một phút giây nào rồi.

“Em nghĩ là thấy Sở Hoa là khách mời thì anh sẽ an tâm đợi em ở nhà được à?” Diệp Hoài Cẩn hỏi ngược lại, đồng thời anh sử dụng chữ an tâm chứ không phải yên tâm, cũng xem như là thể hiện rõ thái độ của anh.

Nhưng mà lúc này mắt cô không chỉ nhìn vào Sở Hoa và Vệ Nam mà còn nhìn Diệp Hoài Cẩn lẫn trong những nhân viên công tác nữa.

Sau khi lấp đầy cái bụng, nhóm Mục Nhan bắt đầu bận rộn dựng lều của họ.

Cuối cùng chỉ còn lại hai chữ: bực mình.

Sau đó, hai người đứng cạnh lâu đài ba đứa nhóc vừa xây khi nãy. Mục Nhan như cười như không nhìn Diệp Hoài Cẩn bên cạnh: “Sao đột nhiên anh đến đây, tối mai bọn em cũng về nhà rồi mà.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 96