Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 102: Bẫy trong bẫy

Chương 102: Bẫy trong bẫy


Khói trắng tan đi, cảnh vật hiện ra. Shikamaru vậy mà sống sót qua được cơn mưa băng, trên người máu me đầy v·ết t·hương, cánh tay trái hoàn toàn b·ị b·ắn đứt, văng ra ở phía xa.

Shikamaru thở hồng hộc, ánh mắt mỏi mệt nhìn chằm chằm lấy Kohaku. Cậu cay đắng lên tiếng: "Ngươi mạnh lắm, Kohaku. Ta sẽ không đầu hàng, nếu muốn chiến thắng trận đấu này. Tới mà g·iết ta."

Ino kinh hoàng, tay che lấy miệng, cố gắng cho bản thân không mất kiềm chế mà gào lên. Đồng tử của nó rung động, lòng thương cảm trước hiện trạng của Shikamaru.

"Không thể nào... Shikamaru..." Ino rơm rớp nước mắt. Hai cánh tay là cuộc đời của một nhẫn giả, mất chúng rồi làm sao Shikamaru có thể tiếp tục đi trên nhẫn đạo.

Choji thì khóc bù lu bù loa, nước mũi chảy ra sền sệt nhưng cậu hít nó lại vào trong. "Shikamaru là một anh hùng. Chắc chắn bọn mình sẽ tưởng nhớ cậu. Ra đi an bình nhé."

Một giọt mồ hôi chảy dài trên trán Shikamaru, hai tên đội viên của cậu phản ứng y như truyện bi kịch.

Sakura nhíu mày, không biết nghĩ cái gì. Naruto thì khoanh tay, khóe miệng như có như không vểnh lên.

"Tên gian xảo." Naruto nghĩ thầm.

Neji bật lên Bạch Nhãn, nhìn lên thân ảnh của Shikamaru. Một dòng Chakra thuần không hề có một chút đặc tính của con người. Shikamaru đang bị thương kia chỉ là một ảo ảnh do Phân Thân Thuật tạo ra.

Asuma hình như cũng nhận ra gì đó. Anh gật đầu với Guy, sau đó trở về vị trí cũ.

Haku chậm rãi bước về phía Shikamaru. Cánh tay của cậu văng xa, khiến cho nó ở gần hơn Haku. Em sắp tiến lại gần bãi đất đá lộn xộn nhưng bỗng dừng chân, đứng cách xa nó khoảng vài mét.

Kohaku nghiêng đầu mà nhìn lên sàn nhà. Đất đá vụn vỡ chồng lên nhau, tạo nên từng khoảng tối không thể quan sát. Thật sự là một vị trí lý tưởng để cá bóng mai phục. Em nhìn qua cánh tay kia, Shikamaru ở một nẻo, chi lại ở một đằng. Không cần IQ cao cũng có thể đoán ra có trá.

Kohaku không để ý đến lời khiêu khích của Shikamaru, một cây kim băng tạo ra trong tay. Em phóng nó về phía cánh tay bất động kia. Một làn khói tỏa ra, cánh tay hóa thành Shikamaru và tung người tránh né ám khí.

Shikamaru này mới là người thật. Trông cậu rất chật vật, trên cơ thể và khuôn mặt có đầy vết thương nông và dài do kim châm tạo thành. Nhưng nếu so với ảo ảnh nát bét bên kia thì đỡ hơn rất nhiều.

Phân thân tán đi, trên đấu trường chỉ còn lại một Shikamaru. Cậu thở gấp, cố gắng nở một nụ cười mà nói: "Ngươi thật sự quá cẩn thận, Kohaku. Nếu là một hạ nhẫn tầm thường, chắc chắn đã kiêu căng mà tới kết liễu ta rồi."

"Ta không phải là một hạ nhẫn tầm thường." Kohaku cười hiền hòa. Biểu cảm giống như hai người là bạn bè đang cùng nhau uống rượu tán gẫu. Không phải tranh đấu trong cuộc thi có thể dẫn tới cái c·h·ế·t này.

Ngay khi Shikamaru hiện thân, vẻ mặt của Ino và Choji nhanh chóng chuyển đổi như một con tắc kè đổi màu da. Bọn họ phấn khích hẳn lên, đâu còn một chút đau buồn nào từ mới nãy.

Sakura trợn ngược mắt mà nói: "Ban nãy là thế nào?"

"À, Shikamaru có dặn trước nếu bọn mình mà thấy cậu ấy bị thương nặng thì nên cố gắng phối hợp chút." Ino bình tĩnh trả lời.

Yukiko không thể tin được hai người. Ban nãy diễn kịch y như thật khiến em cũng có chút thương cảm. Cái đội này đâu phải là nhẫn giả gì, rõ ràng là một cái gánh hát.

Naruto bật cười, tay thoáng sờ lỗ mũi.

"Shikamaru còn chưa xong đâu. Cậu ta là một kẻ quỷ quyệt, xem tiếp đi." Naruto nói.

Mọi người một lần nữa quay đầu về phía đấu trường.

"Bây giờ, ta cho ngươi một lựa chọn giống như những trận trước đó." Từng cây kim châm hiện ra bên cạnh Kohaku. "Đầu hàng hoặc là c·h·ế·t."

Shikamaru mỉm cười, chừng đó thời gian đã đủ rồi. "Tới đi. Ta không sợ."

Kohaku đang muốn ra lệnh cho kim châm phóng ra nhưng Chakra trong người cứng ngắc, cơ thể cũng không thể chuyển động được. Em bất ngờ thốt lên: "Chuyện gì? Từ khi nào..."

Một Shikamaru khác hiện lên phía sau Kohaku, làn da của cậu từ bán trong suốt dần dần trở về bình thường. Shikamaru thở phào một hơi rồi mỉm cười.

"Thật sự quá nguy hiểm, Kohaku. Ngươi ra tay không nể tình chút nào, ta có thể đã c·h·ế·t vì những cây kim đó." Shikamaru thứ hai nói. Dưới chân cậu, cái bóng kéo dài ra và chạm xuống dưới chân của Kohaku. Chẳng biết từ lúc nào, nhẫn thuật Ảnh Chân Tự đã hoàn thành.

"Ngươi..." Kohaku nói không nên lời, não cố gắng giải thích những chuyện đã xảy ra.

Sakura lên tiếng: "Thuật đó là thuật tàng hình cậu đã dùng phải không, Naruto?"

Naruto trầm ngâm trả lời: "Cũng không hẳn. Để có thể hoàn toàn trở nên trong suốt, cần một khả năng khống chế Chakra rất cao. Không khó khăn bằng việc biến thành lông chim như cậu nhưng thật sự cũng không kém bao nhiêu. Shikamaru ban nãy không có thật sự tàng hình, mà chỉ là bán tàng hình mà thôi, nếu chú ý một chút vẫn có thể nhìn thấy cậu ta."

"Không thể nào. Từ nãy đến giờ làm gì có thấy hình dáng của Shikamaru." Sakura khó hiểu nói.

"Là nhiễu ảnh." Asuma đứng ở xa nghe thấy bọn nó bỗng lên tiếng.

"Nhiễu ảnh là cái gì vậy thầy?" Rock Lee khó hiểu nhìn qua Guy. Ông thầy cũng không biết Asuma đang nói cái gì, chỉ biết nhún vai.

"Nhiễu ảnh là một khu vực hình ảnh có quá nhiều chi tiết lộn xộn." Asuma chậm rãi nói. "Mấy trò nhìn lên đống đất đá hỗn loạn bên kia kìa, chúng ta có thể nhìn rõ nó. Nhưng thị giác lại không ghi nhận những chi tiết lung tung không có trật tự, chỉ khi nào chú ý mới có thể phát hiện được đặc điểm của nó."

"Shikamaru đã dựa vào đặc điểm này để mà lẩn trốn." Sakura tựa như hiểu ra, thốt lên. "Mặc dù cậu ấy không thể hoàn toàn trở nên tàng hình, nhưng nếu dựa vào nhiễu ảnh của môi trường, cho dù chỉ là bán trong suốt, cũng có thể đạt được tác dụng như tàng hình."

Asuma nhìn sang Guy, khó hiểu nói: "Cậu không biết nhiễu ảnh mà làm sao lại biết được Shikamaru không sao?"

Guy nở nụ cười sáng lóa, kéo Neji lại gần và vỗ lên vai hắn. "Nhờ thằng bé này."

Asuma "à" một tiếng. Với cặp mắt của tộc Hyuga, dĩ nhiên Neji có thể nhận ra mánh khóe của Shikamaru.

Bên dưới đấu trường, Kohaku bị khống chế, chỉ có cái miệng là vẫn có thể cử động như thường: "Làm sao ngươi chắc chắn ta sẽ không phát hiện ra ngươi?"

"Còn nhớ cuộc trò chuyện trong rừng chứ?" Shikamaru thứ hai lên tiếng. "Ngươi đã gọi Shu là anh họ. Hai người lại sở hữu Băng Độn. Shu thì có thêm Tả Luân Nhãn, nhưng nếu đã là anh em họ thì không thể nào có khả năng ngươi cũng có Tả Luân Nhãn."

"Ngươi không chắc chắn chiến thằng, mà đánh cược sao?" Kohaku hiếu kỳ nói.

"Đúng là ta đã đánh cược. Cược ngươi chỉ có một Huyết Kế Giới Hạn." Shikamaru mỉm cười nói. "Một người thông minh không phải là kẻ không bao giờ mạo hiểm mà là kẻ lựa chọn con đường mạo hiểm có khả năng thành công nhất. Đối với trường hợp này của ta, con đường thành công duy nhất là ngươi quá ỷ lại vào trí tuệ của mình mà không chú ý tới bẫy trong bẫy."

Shikamaru đầu tiên đi tới trước mặt Kohaku, đây là một phân thân. Người thật là kẻ đang dùng Ảnh Chân Tự khống chế lấy em.

Phân thân rút ra một con dao và kề lên cổ của Kohaku. "Trước khi dự thi, ta đã nghiên cứu qua cuộc thi này. Ta biết bản thân có một khuyết điểm to lớn. Đó chính là chiến lực. Cho dù Ảnh Chân Tự là nhẫn thuật khống chế bậc nhất, nhưng có quá nhiều cách tránh né nó. Cho nên ta đã học thêm Thủy Phân Thân. Nói ra cũng có duyên, thuật này bắt nguồn từ Vụ Ẩn của các ngươi đấy."

"Nếu chỉ là một Thủy Phân Thân, ngươi còn không thắng nổi. Thuật tàng hình vừa rồi là gì?" Kohaku nói.

Shikamaru nhún vai trả lời: "Không phải tàng hình. Ta còn chưa vi diệu như mấy thành viên đội bảy, muốn biến hóa thành gì thì biến. Ta chỉ là dùng chút mánh khóe để đạt được tác dụng tương tự. Giờ thì..."

Ánh mắt của Shikamaru sắc lại và lạnh lùng.

"Đầu hàng hay là c·h·ế·t."

Kohaku nở một nụ cười thân thiện. Gương mặt thiên thần, làn da trắng trẻo tựa mây, cặp lông mi dài vờn vũ, đôi môi bóng loáng có phản xạ tia nắng.

"Ta đầu hàng."

Shikamaru có chút ngẩn ra. Không phải vì em bỏ cuộc quá dễ dàng, mà vì Haku thật sự rất đẹp. Một sắc thái đáng lẽ ra không nên tồn tại ở trần gian. Hai má Shikamaru hơi đỏ, đầu quay sang hướng khác không dám nhìn tiếp nữa. Cậu sợ nếu mà mình tiếp tục sẽ như tên Lee, trái tim bị nhẫn giả Vụ Ẩn cướp mất.

Zabuza đứng ở trên, mắt híp lại, tay bóp lan can khiến cho sắt cứng méo đi. Biểu cảm giống như muốn g·i·ế·t người. Chỉ là không biết hắn muốn thủ tiêu Shikamaru vì đã chiến thắng Haku. Hay là vì cậu có thái độ yêu mến em nữa.

Inori quạt tay lên mặt Zabuza, cố gắng thổi đi ngọn lửa đang bùng lên của hắn.

"Bình tĩnh, đội trưởng."

Shu thì chảy mồ hôi. Trước giờ anh còn chưa thấy Zabuza trở nên tức giận như vậy. Đúng là đụng đến cái gì không nói, đụng tới người yêu của nam nhân là có chuyện.

Hayate lên tiếng: "Trận đấu thứ năm. Người thắng cuộc là Nara Shikamaru!"

"Có thế chứ!" Ánh mắt Ino bốc lửa.

Asuma mỉm cười tự hào.

Neji thì không để tâm mấy. Nếu gặp Shikamaru, Bạch Nhãn của cậu có thể nhìn thấu tất cả. Thêm nhẫn thuật mạnh mẽ, Neji có thể dễ dàng mà đánh xáp lá cà với Shikamaru. Tốc độ của hắn thừa sức để tránh né Ảnh Chân Tự.

Rock Lee cũng có suy nghĩ tương tự.

Shikamaru gãi đầu ngượng ngạo. Cậu cũng không chắc chắn bản thân có thể chiến thắng. Hoàn toàn là tới đâu hay tới đó, chiêu sau chiêu. May mắn là sự ứng biến của cậu đã đủ để giành thắng lợi.

"Trận này chán c·h·ế·t đi được!" Kiba chống cằm lên lan can mà nói. Nhiều trận đấu trôi qua, ý chí chiến đấu của nó đã sục sôi rất nhiều. Nhưng tên của mình vẫn chưa hiện ra.

Thế giới dường như đáp lại suy nghĩ của Kiba, trên màn hình, một cặp tên mới xuất hiện.

Trận đấu thứ sáu. Inuzuka Kiba vs Nohara Yukiko.

"Cuối cùng cũng tới lượt ta!" Kiba phấn khích thốt lên.

Yukiko thì có chút lo lắng. Trong cả ba người của đội, em tự nhận là bản thân có chiến lực thấp nhất. Cả Sakura và Naruto đều chiến thắng, nếu em mà thua thì thật sự không cam tâm. Có cảm giác như mình không phù hợp với cả đội.

Sakura nhận ra suy nghĩ của Yukiko, em đặt tay lên vai nó và khích lệ: "Đừng suy nghĩ quá nhiều. Cố gắng hết sức là được."

Sakura cũng từng giống như Yukiko, thiếu tự tin và sức mạnh. Em hiểu rõ tình trạng của Yukiko bây giờ và không muốn nó chìm sâu vào tuyệt vọng giống như mình.

"Nhẫn đạo là con đường dài, Yukiko. Chúng ta sẽ có lúc vấp ngã. Điều quan trọng là phải không ngừng tiến về phía trước, dù chướng ngại vật có to lớn đến mức nào." Naruto cũng lên tiếng.

Yukiko hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tinh thần. Em nói: "Cảm ơn lời khuyên của hai cậu."

Shikamaru bước lên trên khán đài, đi ngang qua Yukiko đang xuống.

"Đánh hay lắm, Shikamaru." Yukiko khẽ nói.

Cậu mỉm cười và nói: "Chúc may mắn, Yukiko."

Chương 102: Bẫy trong bẫy