Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 104: Chuyện cũ

Chương 104: Chuyện cũ


Lốc xoáy lướt qua cơ thể của của Yukiko, cánh tay trái của em rướm máu, dung dịch đỏ tươi văng tung tóe lên mặt đất.

Yukiko thé lên đau đớn, nhưng nhanh chóng cắn chặt răng, cố gắng giữ vững ý chí tập trung vào trận đấu.

Kiba cùng Akamaru một lần nữa hiện ra, hai thân thể con người bò trên bốn chân, cổ họng gầm gừ y như là con thú.

"Đừng cố nữa, Yukiko. Nếu tiếp tục, mình không chắc cậu sẽ an toàn." Kiba lên tiếng.

"Không. Mình sẽ không từ bỏ." Yukiko run rẩy mà đứng vững, tay cầm lấy một condao kunai đen thui. Khắp cơ thể đầy những vết cào ghê rợn, thấm đỏ một màu.

"Hừ!" Kiba khịt mũi. Một dòng ký ức xa xôi không hiểu sao ùa về.

Lúc bấy giờ, Yukiko là bạn cùng lớp trong trường nhẫn giả với Kiba. Trong lớp còn có tám tân binh đang có mặt ở đây, Naruto, Sakura, Hinata... Chỉ có đội của Guy là không nằm trong lớp.

Kiba vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng ngày hôm ấy. Sakura bị bắt nạt, Naruto lên bục giảng sử dụng Biến Thân Thuật nhưng chẳng thể thành công. Còn Yukiko thì ngồi ở chiếc bàn cạnh cửa sổ, lơ đãng ngắm nhìn quang cảnh bên ngoài.

Giờ nghỉ tiến đến. Sakura bù lu bù loa mà chạy ra ngoài khóc, Ino đuổi theo em dỗ dành. Naruto ngồi một mình ở cây xích đu, lặng lẽ mà quan sát mọi người chơi đùa. Kiba đang tham gia trò rượt bắt với Akamaru, chú cún chạy trước, nó thì rượt theo sau. So xem thử ai có tốc độ nhanh hơn.

Kiba chạy ngang qua phòng học. Đúng ra thì lúc này không nên có ai ở trong đó, nhưng hiện tại lại hiện hữu hai bóng người. Yukiko với mái tóc ngắn thẳng thóm, đôi mắt to tròn ngây thơ. Đối diện thì là thầy Iruka, biểu cảm có vẻ ngượng nghịu, tay thì gãi lấy đầu.

Kiba ngoắc Akamaru chạy tới và ra hiệu cho nó im lặng. Cậu thì ghé đầu vào cửa sổ, lén lút quan sát và lắng nghe.

"Em không tham gia cắm trại cùng cả lớp sao?" Iruka nói.

Yukiko cúi thấp đầu nhẹ lắc.

"Tại sao vậy?"

"Cắm trại phải có phụ huynh đi chung."

Giọng Yukiko nhỏ xíu, may là tai của Kiba rất thính nên nó có thể nghe thấy những gì em nói. Cắm trại thông thường một năm tổ chức một lần, bọn họ cũng không đi đâu xa mà kiếm ngay khu rừng trong trấn mà dựng trại. Sự kiện này cũng là dịp để cho thầy cô giáo bàn bạc tình trạng của riêng từng học sinh với phụ huynh.

"Rin không muốn đi sao?" Iruka nói.

Yukiko lại lắc đầu, trả lời: "Em còn chưa nói cho mẹ."

"Thế thì tại sao?"

Đôi vai của Rin nhẹ run rẩy, vành môi mím chặt. Em đã dùng hết dũng khí để mà hỏi Kakashi, hỏi xem chú ấy có phải là cha ruột của em không. Kakashi phủ định.

Từ đó Kakashi cũng ít khi qua lại với nhà của Rin, đã mấy tháng rồi không hề thấy mặt nhau. Yukiko không hiểu gì cả, nếu Kakashi không phải là cha ruột em, tại sao chú ấy phải tránh né. Là do em hỏi sao? Có phải là vì em hỏi nên Kakashi mới ghét em, không muốn gặp em nữa.

Từ nhỏ đến lớn, dù không gọi là cha, nhưng Kakashi Hatake đóng vai trò không khác gì cha ruột. Chú ấy luôn có mặt vào ngày sinh nhật của Yukiko, luôn chuẩn bị những món quà thú vị cho em. Sinh nhật sắp tới rồi, Kakashi không thấy đâu. Chú ấy đã ghét em rồi.

Từng giọt lệ nhỏ chảy dài. Yukiko không dám nói cho mẹ vì sợ cô ấy tức giận. Nó giấu chuyện này lâu rồi, chưa từng kể cho người thứ ba.

Iruka thở dài, đặt tay lên vai của Yukiko mà an ủi.

"Là chuyện của Kakashi, phải không?"

Yukiko lau khóe mắt, hiếu kỳ nói: "Thầy biết hả? Có phải là Kakashi ghét em rồi không?"

"Không phải đâu. Anh ta chỉ là không muốn gây phiền toái cho gia đình em." Iruka dịu dàng nói.

Kiba ở ngoài hành lang, nghe thấy hết tất cả mọi thứ. Nó đạp cửa mà đi vào bên trong, giận dữ lên tiếng: "Khóc cái gì mà khóc. Chỉ là một tên cha đẻ thôi mà. Nếu hắn không cần cậu, cần gì phải níu kéo."

Bản thân Kiba cũng không có cha bên cạnh, nó sống với mẹ và chị từ nhỏ. Nó thấy không có cha cũng chẳng có vấn đề gì. Nên rất khó hiểu trước suy nghĩ của Yukiko.

Iruka kinh ngạc và nói: "Kiba, em..."

Bốn ngôi sao đen bay đến, sượt qua mái tóc bù xù của Kiba, bên trên bọn chúng có gắn lấy từng lá Bộc Phù chi chít chữ. Kiba đạp chân, cả cơ thể bắn đi. Akamaru cũng làm ra hành động tương tự, cả hai phân ra hai hướng trái phải mà né tránh.

"Bùm!" Tiếng nổ đinh tai vang lên, khói bụi rả rít trong không khí. Bộc Phù phát nổ khiến cho mặt đất nơi đó tan nát hết cả.

Hayate chảy mồ hôi, nghĩ thầm: "Năm nay toàn là mấy bọn mãnh thú phá nhà. Hỏa Ảnh chắc chắn sẽ đau đầu trước phí sửa chữa."

Kiba nở một nụ cười lớn, dù di chuyển với tốc độ rất nhanh. Nó và Akamaru không có dáng vẻ mệt mỏi gì, ngay cả thở dốc cũng không. Đây chính là tác dụng của Quân Y Dược.

"Ra tay vô tình thế, Yukiko. Cậu là muốn g·i·ế·t mình sao?" Kiba nói.

"Cậu không có dễ c·h·ế·t như thế." Trong lúc Yukiko lơ đãng, Akamaru hóa thành lốc xoáy lao tới. Em không kịp kết ấn phòng thủ, chỉ có thể đưa hai cánh tay lên đỡ.

Cơ thể Yukiko bắn ra xa, cổ họng rên rỉ vì đau đớn. Hai cánh tay của em tràn đầy vết cắt máu me một màu đỏ.

"Phải không? Hay là cậu vẫn còn giận vì chuyện năm đó?" Kiba nói.

Yukiko thở hổn hển mà đứng dậy, cặp chân run lẩy bẩy như có thể té ngã bất kì lúc nào. Ánh mắt em nhìn chằm chằm lấy Kiba.

Trên khán đài, Naruto quay sang Sakura mà hỏi: "Giữa hai người bọn họ có thù gì à?"

Sakura nhìn lên trần nhà, ngón tay vỗ lên môi, chậm rãi lục lọi trí nhớ của mình.

"Theo mình nhớ thì không có gì nghiêm trọng. Chỉ là những chuyện cỏn con trong trường. Đáng chú ý nhất thì có một lần mình nghe thầy Iruka nói rằng Kiba với Yukiko cãi nhau vì chuyện cắm trại."

"Hừm..." Naruto trầm lắng nhìn về phía hai thân ảnh dưới đấu trường. Khoảng thời gian mà nó ghét nhấy ở nhẫn giáo là khi những đợt cắm trại đến. Gia đình và học sinh cùng đi dã ngoại với thầy cô. Nó không có gia đình nên lạc loài nhất trong tất cả mọi người.

Nếu là vấn đề này, Naruto có thể suy đoán ra một hai. Mối quan hệ giữa Kakashi và Rin, mối quan hệ giữa Kakashi và Yukiko. Thật sự thì bọn họ là gì của nhau đây.

"Đừng nhắc đến chuyện đó, Kiba." Yukiko cắn răng nói.

"Tên Kakashi đó rõ ràng đã bỏ rơi cậu. Cho đến tận khi c·h·ế·t hắn cũng không thừa nhận cậu một lần. Tại sao phải tức giận vì hắn?" Kiba nói.

"Câm miệng!" Yukiko hét lên.

Rock Lee rung động cõi lòng, quan sát sự mạnh mẽ giả tạo của Yukiko. "Hiện tại không phải là lúc để mềm yếu. Cho dù hiện tại có đau buồn như thế nào, cậu cũng phải gống gánh tiến về phía trước."

Neji khịt mũi coi thường. "Vận mệnh quyết định hết thảy. Nếu nó đã khẳng định rằng hai người không thể là gia đình thì hai người không phải là gia đình."

Naruto siết nhẹ nắm đấm, ánh mắt có chút nguy hiểm. Nó biết Kiba không chịu suy nghĩ nên có thể nói ra những lời cay độc. Nhưng mà chuyện nào cũng có giới hạn.

Bên phía của Shu, bốn người vốn đang trò chuyện về trận chiến trước đó của Haku. Nhưng màn kịch thú vị ở dưới đã giành được sự chú ý của cả nhóm.

"Kakashi sao..." Shu lẩm bẩm, là tên mà ngày hôm đó anh đã g·i·ế·t. Ngẫm lại thì lúc ấy Shu thật sự đã quá nông nổi, thẳng thừng mà diệt đi một thượng nhẫn Diệp Ẩn. Bộ dáng ngày đó của anh chắc chắn đã được truyền lưu khắp Ngũ Đại Nhẫn Trấn rồi.

Lúc bấy giờ, Haku c·h·ế·t, Zabuza tử nạn. Nếu như không phải X nói rằng hai người có cơ hội sống lại, Shu rất có thể đã điên cuồng mà diệt hết đội bảy. Chứ không có tha cho Naruto và Sakura.

"Zenkichi, ta hỏi. Có phải ta đã quá khát máu hay không?" Shu thì thầm chỉ để đội mình nghe thấy.

Zabuza tất nhiên hiểu Shu đang nói tới cái gì. Hắn im lặng một hồi, thu nhận câu hỏi và tận tâm suy nghĩ một câu trả lời thích đáng. Đây là một vấn đề nghiêm trọng, sinh tử đối với nhẫn giả như mây bay, nhưng nó cũng là điều chủ chốt phân biệt một kẻ điên và một binh sĩ nhận lệnh.

"Con đường của chúng ta và họ khác nhau. Cho dù không phải quá khứ hay hiện tại, tương lai cũng sẽ có tranh chấp. Mà tranh chấp này sẽ luôn dẫn đến những thương vong. Điều mà chúng ta có thể làm là tập trung vào mục đích cuối cùng."

Shu thở ra một hơi dài. Từ khi du hành khắp các miền không gian, anh đã g·i·ế·t qua không ít người. Những cướp biển ở Doto, Bakura ở Misr và Kakashi ở Sóng Quốc. Những tên cướp biển và Bakura đều là những kẻ hung ác nên Shu không có hối hận gì.

Kakashi có vẻ là một người tốt. Anh ta chỉ muốn hoàn thành nhiệm vụ và bảo vệ đồng đội. Có lẽ ngày đó Shu có thể nhân từ và thả đi đội bảy. Nhưng ai sẽ đòi lại công bằng cho Haku đây.

Tất cả đều kéo về một kết quả. Thủy Quốc đấu Hỏa Quốc. Zabuza và Haku đối đầu đội bảy. Shu ở bên Thủy Quốc nên anh chỉ có một lựa chọn.

"Lý do chỉ vì con đường khác nhau." Shu nghĩ thầm.

Bên dưới, Yukiko ôm lấy đôi mắt của mình, trông có vẻ rất khó chịu.

Naruto giật mình, khó tin nói: "Đó là..."

Yukiko chậm rãi buông tay xuống, mí mắt mở ra. Con mắt đỏ lòm cùng một viên câu ngọc lơ lửng.

"Tả Luân Nhãn!" Neji thốt lên. "Yukiko là tộc nhân Uchiha."

Yukiko kết hai ấn, Tị và Tí. Con mắt trợn to mà nhìn thẳng về hướng của Akamaru và Kiba.

"Nhìn vào mắt ta. Ảo Thuật - Trấn Tâm Ngục!"

Kiba bỗng gào lên: "Akamaru! Không được g·i·ế·t nó!"

Kiba điên cuồng tấn công vào khoảng không, biểu cảm tức giận và mất hết lý trí. Akamaru bên kia thì biến trở về hình dạng con cún, hai chi trước run lẩy bẩy che lấy mắt, cả cơ thể sợ hãi đến mức không dám di chuyển.

"Thuật đó là của thầy Kakashi!" Sakura kinh ngạc nói. "Nhưng không đúng, ngày đó thầy ấy dùng thuật này lên mình không có hiệu quả to lớn như thế."

"Cậu còn nhớ những điều mà thầy nói về Tả Luân Nhãn không? Đồng Thuật ấy có hai chức năng, xuyên thấu và thôi miên. Nếu chỉ dùng Trấn Tâm Ngục thì không mạnh mẽ lắm, nhưng nếu dùng với con mắt thôi miên của Tả Luân Nhãn... Thuật này ít nhất cũng thuộc cấp C." Naruto giải thích.

Yukiko lao đến chỗ Kiba, một cước đạp thẳng bụng cậu ta.

Kiba ngã sõng soài lên mặt đất, Yukiko đè lên cậu, con dao sắc lẻm trong tay kề ngay tại cổ. Ảo Thuật tan biến, sự tỉnh táo của Kiba cũng trở về. Nó ngơ ngác mà nhìn lấy khuôn mặt của Yukiko, con mắt đỏ lòm của em có chút đáng sợ.

"Lần sau, không được nói như thế về Kakashi!" Yukiko nói thật chậm, lưỡi dao nhẹ nhấn vào bên trong da, khiến một dòng máu tươi chảy ra.

Kiba bật cười, mặc dù ngạc nhiên nhưng nó lại không có mấy hãi hùng. "Đánh hay lắm, Yukiko. Cậu đã thắng.

Trọng tài, ta, Inuzuka Kiba, tuyên bố đầu hàng."

Chương 104: Chuyện cũ