Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 11: Vọng Nhạn
Ba t·iếng n·ổ chói tai như sầm rền vang lên. Hàng cây bị đục ra hai cái lỗ nhỏ, một chai thủy tinh nổ tung tóe, mảnh kiếng văng khắp nơi, hai chai còn lại bình chân như vại, không hề b·ị b·ắn trúng. Shu đút s·ú·n·g vào bao, thở phào một hơi. X đang khoanh tay gần đó, nhíu mày quan sát.
"Ngươi không hay dùng s·ú·n·g phải không?" X nói.
Shu gật đầu. "Ta không chiến đấu đã mười bảy năm. Thuở ấy dùng kiếm là chủ yếu."
X mặc một bộ trang phục hiện đại, quần đùi mát mẻ, áo thun xanh lam. Bên hông phải có một bao s·ú·n·g trông tương tự như Shu. Anh đi đến đường bắn, đứng kề bên Shu.
"Chân dang rộng bằng vai." X nhấc chân vào thế. "Đầu gối hơi cong, thân trên ngả một chút về phía sau."
Shu chăm chú quan sát và bắt chước. X bước ra sau anh, chỉnh sửa một chút thế bắn cho Shu.
"Tập trung vào mục tiêu. Bỏ qua tất cả mọi sự vật không quan trọng trong tầm nhìn."
Shu híp mắt, con ngươi chăm chú không rời hai cái chai thủy tinh ở xa.
"Đúng rồi, như thế. Thả lỏng cơ thể, hít thở nhẹ nhàng. Chặn hết tất cả âm thanh và phiền nhiễu ra bên ngoài. Khi bắn s·ú·n·g, trên thế giới này chỉ có ngươi và mục tiêu, không còn thứ gì khác cả."
Shu thư giãn hai vai, cơ thể đứng im như tượng nhưng bất kì lúc nào đều có thể bộc phát.
"Rút s·ú·n·g phải nhanh, cùi chỏ sát người, khuỷu tay thẳng tắp. Dùng cả cơ thể mà bắn đừng chỉ dùng tay.
Bất kì khi nào ngươi sẵn sàng, thở ra một hơi và bắn."
Shu lắng nghe kĩ càng lời khuyên của X và làm theo. Trong tầm nhìn của anh, tất cả mọi thứ khác như mờ đi, chỉ có hai cái chai thủy tinh rõ nét. Ngón tay phải nhẹ nhàng chuyển động. Và Shu thở ra, tay rút khẩu s·ú·n·g, bắn thẳng từ hông.
"Bùm! Choang!" Một chai thủy tinh tan vỡ. Shu xoay hông, tay cầm s·ú·n·g kẹp chặt người, mũi chân chuyển hướng về chai còn lại.
"Bùm! Choang!" Chai thứ hai vỡ tung. Tất cả mọi sự việc xảy ra trong chưa đầy một giây.
Shu nở nụ cười rạng rỡ, háo hức nhìn sang X.
X gật gù, vỗ tay. "Giỏi lắm! Kiếm thuật ngươi đã vượt qua cơ bản. Nhưng thuật bắn s·ú·n·g thì ngươi thiếu rất nhiều những kĩ năng cơ bản. Cố gắng luyện tập thật tốt."
"Vâng!" Shu duỗi người giãn cơ. Sau đó lại thay đ·ạ·n cho khẩu s·ú·n·g ngắn, chuẩn bị luyện tiếp.
X thì rời đi, để Shu yên lặng tập trung. Anh tiến tới căn nhà tranh của Kojirou. Kiếm sĩ tóc chàm ngồi bên hiên nhà, đầu ngẩng cao nốc rượu như thường.
"Thế nào?" Kojirou vẫn giữ nụ cười ngông nghênh nói.
"Tiến bộ rất mau. Thêm vài tháng nữa hẳn là Shu sẽ nắm được cơ bản." X ngồi xuống bên cạnh Kojirou, từ viên pha lê đỏ trên trán trồi ra một ly nước lọc trong suốt. "Kiếm thuật thì thế nào?"
"Cậu ta có chút vụng về. Đến nay vẫn chưa bắt được chén trà bằng tay. Cảm Kiếm thì càng không nói đến."
"Kiếm thuật của Shu trì trệ sao?" X nói.
Kojirou lắc đầu. "Ngược lại hoàn toàn. Shu tiến bộ cũng rất mau. Tập vung trà để nâng cao sự khéo léo và tinh chuẩn của tay. Từ đó dẫn đến kiếm thuật cũng trưởng thành. Còn Cảm Kiếm thì không phải rèn luyện nhiều là ra."
"Ta không hiểu kiếm. Nếu Cảm Kiếm luyện nhiều không ra, tại sao ngươi lại giao bài tập đó cho Shu?"
"Ngộ ra Cảm Kiếm đôi lúc chỉ trong một sớm một chiều.Đôi lúc thì cả đời cũng nghĩ không ra. Bài tập của ta không dùng để rèn ra Cảm Kiếm, mà để Shu có thể ngộ ra ý nghĩa trong đó. Ngày mà Shu thấu hiểu, kiếm thuật tăng cấp."
X thẫn thờ nhìn trời. Tính cách phóng khoáng và lãng tử của Kojirou làm anh cảm thấy rất thân cận. Zero cũng y hệt như thế. "Chẳng lẽ cứ là kiếm khách là đều sẽ như vậy?"
"Lại nhớ đến người bạn của ngươi sao?" Kojirou nói, đưa bình rượu qua cho X.
X trước giờ chỉ một lòng nước lọc, hôm nay nhận lấy bình rượu mà uống.
"Ta tự hỏi anh ấy đang làm gì ở tiên giới."
"Nghe ngươi kể, Zero hẳn là một vị kiếm sĩ rất mạnh mẽ. Nếu có thể, ta muốn một ngày cùng y đọ kiếm."
"Zero không chỉ là một kiếm sĩ. Anh ấy giống một chiến sĩ hơn. Giáo, khiên, quạt, búa, s·ú·n·g, thậm chí là nắm đấm, tất cả đều có thể biến thành một vũ khí c·h·ế·t người trong tay."
"Thú vị. Một chiến sĩ chinh chiến qua hàng trăm năm trời. Ta rất hiếu kỳ trình độ kỹ thuật của anh ta."
Kojirou cùng X ngắm nhìn Shu ở xa tập bắn. Một năm đã trôi qua. Shu không ngừng luyện tập kiếm thuật và thuật bắn bên dưới sự chỉ đạo của hai người, khả năng của anh một ngày một tăng cao và trở nên rất mạnh mẽ. Ảnh Ma xuất hiện qua rất nhiều, tính cho đến nay thì cả nhóm đã săn được hơn trăm con. Nhưng đáng tiếc, năng lượng cần thiết để vận hành máy dịch chuyển còn thiếu rất nhiều.
Một năm này, X cũng nghiên cứu ra được rất nhiều thứ. Vật chất của thế giới này không nằm ở dạng vật lý, nó như một dạng linh hồn cụ thể hóa. Giống như những gì mà Kojirou đã suy đoán. Những Ảnh Ma kia thì có khả năng rất lớn chính là nỗi sợ của sinh linh hóa hình mà thành. Song X lại không thể tìm được cầu nối giữa hai bên và lý do vì sao Ảnh Ma lại hình thành.
Về Hồn Thạch thì X lại tìm ra được rất nhiều. Nếu giả thuyết Ảnh Ma nỗi sợ là đúng thì Hồn Thạch chính là năng lượng để chúng tồn tại. X đã bắt nhốt qua nhiều con Ảnh Ma và phát hiện, nếu chúng còn sống, Hồn Thạch có thể tồn tại vĩnh viễn. Nhưng nếu móc Hồn Thạch ra khỏi cơ thể Ảnh Ma, Hồn Thạch sẽ chậm rãi tiêu tán. Từ đó có thể giả thiết Ảnh Ma là liên kết giữa Hồn Lực và Hồn Thạch. Con người vì sợ hãi mà lớn mạnh Ảnh Ma, từ đó chuyển giao Hồn Lực duy trì Hồn Thạch.
Hồn Thạch ở trạng thái độc lập không thể giữ lâu, nhưng Ảnh Ma thì lại có khả năng hấp thụ Hồn Thạch và tiếp tế năng lượng cho nó. Trong phòng nghiên cứu của X còn nhốt chừng mười con Ảnh Ma. Chúng đều là pin dự trữ để có thể nạp cho Hồn Thạch, ngăn Hồn Thạch tan biến. Song X cũng phải chú ý không thể nạp quá nhiều Hồn Thạch cho một con Ảnh Ma. Chừng sáu tháng trước, anh đút cho một con cá sấu chừng mười mấy viên. Hình thể nó ngay lập tức hóa lớn, dài đến gấp ba lần bình thường. Sức mạnh và tốc độ cũng nâng cao mấy lần. X không thể khống chế, đành nhẫn tâm tiêu diệt đi vật thí nghiệm.
Trong cái rủi cũng có cái may, X tìm ra được một nguyên lý khác. Ảnh Ma hấp thu một lượng Hồn Thạch nhất định sẽ tiến hóa. Từ đó nếu g·i·ế·t chúng thì sẽ hình thành một Hồn Thạch cấp cao hơn. Hồn Thạch bình thường có màu xanh lam. Cao hơn một cấp thì có màu đỏ. X đặt tên chúng là cấp Lam và cấp Hồng.
"Nghiên cứu của ngươi như thế nào rồi?" Kojirou nói.
"Hôm nay vừa vặn là đủ. Nhưng vẫn cần ngươi trợ giúp." X nói.
"Có đột phá rồi sao? Tốt. Chúng ta làm liền đi. Gọi Shu qua luôn, ta đang muốn cho nó xem một thứ." Kojirou nói.
"Ta đi chuẩn bị."
X chạy về phòng nghiên cứu. Kojirou thì gọi Shu cùng Inori qua. Bọn họ cùng tề tụ phía trước nơi ở của X. Phòng nghiên cứu được xây dưới lòng đất. Lối ra vào bên trên có hình bán cầu, mang một màu xanh nhạt, ở giữa lộ ra một cái cửa lớn dẫn xuống phía dưới. Bề mặt kiến trúc trơn láng, có thể nhìn thấy rõ từng tấm thép hợp lại với nhau khít rịt không kẽ hở, từng con ốc khảm sâu xuống. Trong cánh đồng màu vàng bạt ngàn này, phòng nghiên cứu lộ ra có chút lạc loài và thần kỳ.
"Shu, ngươi luyện kiếm rất chăm chỉ. Ta tin tưởng ngươi sẽ đạt được Cảm Kiếm không lâu sau đó." Kojirou nói.
"Vâng!" Shu vui mừng nói. Anh cần cù tập luyện, không hề nghỉ ngơi ngày nào. Nhưng vì không có hiệu quả rõ rệt nên Shu có hơi nản lòng. Nghe câu nói này của Kojirou, trong lòng anh phơi phới, biết được công sức của mình có thành quả.
"Cảnh giới chỉ là cách phân biệt người biết dùng kiếm và không biết dùng kiếm. Trong chiến đấu, thắng thua lại không chỉ nằm ở cảnh giới. Ta có một chiêu. Lát nữa ngươi xem cho kỹ."
Shu hồi hộp chờ đợi. Không cần nói, anh cũng biết Kojirou vừa nhắc đến chiêu nào. Kiếm kỹ thành danh của huyền thoại Sasaki Kojirou.
Từ dưới lòng đất, một cái lồng sắt trồi lên từ cửa của phòng nghiên cứu. X theo ngay phía sau nó. Trong lồng là một Ảnh Ma hình dạng chim đại bàng, hai cánh nó rộng như tay người, mỏ nhọn như dao, đôi mắt đỏ lòm như ánh lửa chập chờn. Xe kéo lồng sắt về giữa cái sân rộng.
"Chuẩn bị xong chưa?" X nói.
Kojirou bước tới và rút ra thanh đại thái đao nodachi. Nhật Bản cổ xưa chuộng sử dụng katana có độ dài chừng bảy mươi centimet. Đặc biệt là samurai đều sử dụng katana. Nodachi thì dài tới chín mươi centimet. Chỉ có những kỵ sĩ hay sử dụng nodachi, kiếm sĩ hay võ sĩ ít khi dùng nó. Nguyên nhân là vì độ dài của nó không thích hợp mang bên hông, cách tốt nhất là đeo nodachi ra sau lưng. Nhưng như vậy khi chiến đấu xảy ra, samurai sử dụng nodachi phải gỡ nó khỏi lưng rồi mới rút kiếm, chậm hơn những người sử dụng katana, chỉ dùng một động tác rút kiếm ra từ hông, nhanh hơn rất nhiều. Kojirou không phải kỵ sĩ, là kiếm sĩ thuần túy nhưng ông lại sử dụng nodachi. Người đời vừa thấy lạ vừa thấy ngưỡng mộ. Thanh đại thái đao kia cũng được lưu truyền một cái tên kì quái. Kiếm của Sasaki Kojirou mệnh danh Cây Sào Phơi Đồ.
"Tới đi." Kojirou nói.
Từ trong viên pha lê đỏ trên đầu, chừng hơn năm mươi viên Hồn Thạch xuất hiện. X ném hết bọn chúng vào trong lồng sắt và nhảy ra xa. Kojirou hạ thấp trọng tâm cơ thể, cầm Cây Sào Phơi Đồ bằng hai tay và đưa nó lên tầm cằm của mình, lưỡi kiếm chĩa thẳng vào con Ảnh Ma hình đại bàng.
Con Ảnh Ma tham lam nuốt hết Hồn Thạch vào trong người. Bụng phát sáng màu lam, từng đợt khói đen trào ra ngoài bộ lông. Nó ngay lập tức biến lớn, phá vỡ lồng sắt thành nhiều mảnh. Viên Hồn Thạch trong bụng dần chuyển màu dựa trên hình thể của nó. Khi Hồn Thạch hóa đỏ, con đại bàng đã to gấp ba lần bình thường. Khi Hồn Thạch hóa xanh lá cây, đầu con đại bàng đã cao đến tầng hai của một căn nhà và nó cũng ngừng biến lớn. Con mắt khát máu màu đỏ nhìn chằm chằm vào Kojirou ở đối diện.
Đại bàng vỗ cánh, gió thổi bụi mù. Thân nó phóng lên cao, lượn vào vòng và rồi bắn xuống như mũi tên, nhắm thẳng vào Kojirou.
"Bí Kiếm - Vọng Nhạn." Biểu cảm của Kojirou mất hết sự phóng khoáng và sự không đứng đắn thường ngày. Đôi mắt đáng sợ chứa đầy sát ý. Shu cùng Inori đứng quan sát mà đều có thể cảm nhận được áp lực tinh thần mà ông tỏa ra.
Con đại bàng lao tới. Ba đường kiếm đồng thời chém ra. Shu nhìn mà lóa hết cả mắt, chỉ có thể thấy Kojirou chém một nhát nhưng lại hóa thành ba nhát. Inori không hiểu kiếm thuật chỉ trầm trồ chiêm ngưỡng.
X đứng ở xa, híp mắt quan sát. Kỹ thuật ở thế giới của anh rất tiên tiến. Vì lẽ đó, chỉ nhìn sơ qua, X cũng có thể phát hiện nhát chém của Kojirou đã phá vỡ kết cấu không thời gian. Điều này nếu đạt được thông qua khoa học kỹ thuật thì không có gì hiếm lạ. Máy du hành thời gian bỏ túi của Okabe Rintarou chính là một trong những ví dụ đó. Nhưng Sasaki Kojirou lại có thể làm được với một cơ thể phàm nhân và không có năng lượng đặc biệt thao túng. Không sử dụng phép thuật kỳ diệu, không sử dụng khoa học tiên tiến, chỉ một người một kiếm cùng kỹ năng lại có thể vượt qua rào cản bất khả thi. Đây là điều mà đến cả X cũng không thể làm được. "Kiếm sĩ này rất thú vị."
Kojirou tra kiếm vào bao, khuôn mặt khôi phục lại dáng vẻ bất cần thường ngày. Con đại bàng kia thì chém thành ba mảnh, chuẩn xác cắt ra Hồn Thạch màu xanh lá cây nằm giữa bụng. Cơ thể nó đang dần tiêu tán trong không khí.
X cầm một cái máy tính bảng, cẩn thận điền thông tin vào. "Màu xanh đặt cấp Lam. Đỏ đặt cấp Hồng. Viên đá này có màu xanh lá cây. Gọi nó là cấp Lục đi."