Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 12: Bái sư
Gió thổi hiu hiu, không khí trong lành. Mí mắt Inori run nhẹ và mở ra. Khuôn mặt của Shu hiện lên trong tầm mắt em. Hai người đang ngồi ngoài hiên nhà, trên một chiếc ghế dựa rộng rãi. Inori thì ở bên trên Shu, người co vào trong lòng anh. Một tấm chăn che lấy hai người. Mùi hương quen thuộc của Shu thoang thoảng, tạo một cảm giác rất an toàn.
"Dậy rồi à?" Shu nói.
Inori dụi mắt, đầu nhẹ gật. "Sao không gọi em?"
"Thấy em ngủ rất say nên không nỡ." Shu vuốt ve khuôn mặt trơn láng của người thương. "Em khi ngủ rất đẹp."
Lòng cảm thấy ngọt ngào. Inori tiến tới cướp lấy bờ môi của Shu và âu yếm thắm thiết. Cả hai lạc trôi rất lâu mới dứt nhau ra được.
Shu mỉm cười: "Không sợ Kojirou và X thấy à?"
Inori đỏ mặt, len lén nhìn về phía ngôi nhà tranh và phòng nghiên cứu. Hai người kia đi đâu mất, không thấy xuất hiện. "Nhà của mình mà... Đâu làm phiền đến ai."
Shu bật cười: "Lúc trước em không có chủ động đến vậy."
"Hứ! Anh thử nhịn gần hai mươi năm đi." Inori phồng má nói. Sinh sống trong cơ thể của Shu, anh làm gì em ấy đều biết. Tắm rửa, thay đồ, thậm chí tự xử đều nhìn thấy. Shu cũng phải nhịn, nhưng anh không có bị kích thích bằng mắt hàng ngày như Inori. Bây giờ có cơ thể, Inori quyết tâm bù đắp lại hai thập kỷ của hai người.
Shu quan sát cảm xúc phong phú hiện lên trên nét mặt của Inori. Anh cảm thấy rất vui cho em. Dáng vẻ của em y hệt ngày ấy. Nhưng lúc đó thì Inori lạnh lùng rất nhiều, bản thân là một sinh linh tạo ra từ ống nghiệm, tâm lý phát triển không như người thường. Chỉ từ khi gặp anh, Inori mới dần có cảm xúc. Mười tám năm qua đi, em cũng đã không khác gì với một con người bình thường.
"Em có muốn qua tập kiếm với Kojirou hay bắn s·ú·n·g với X không? Con đường mà chúng ta đi đầy chông gai, rèn luyện một chút bản lĩnh cho an toàn." Shu nói. Bản thân Inori có khả năng chiến đấu không tệ, nhưng thời gian dài trôi đi, dù là ai cũng sẽ bị mai một. Chưa kể, X và Kojirou đều là những chiến binh huyền thoại. Một người chinh chiến hàng trăm năm. Một người là kiếm sĩ nổi tiếng. Kỹ năng vượt xa Inori.
"Hay là thôi..." Inori ghé đầu vào ngực Shu, thì thầm.
Shu hiểu rõ Inori, biết em sợ cái gì. Anh dịu dàng vuốt nhẹ mái tóc màu hồng nhạt. "Inori... Mana đã không còn. Em không cần phải lo lắng. Mà cho dù chị ta tồn tại, Inori của anh đã không còn như xưa, sẽ không sợ bất kì điều gì."
"Vậy em đi qua tập chung với mọi người."
"Bọn họ chắc là đi săn Ảnh Ma rồi. Muốn tập thì cũng phải đợi họ trở về. Chúng ta cũng không có gì làm..." Shu ghé vào Inori thổi hơi. Em thơm như một đóa hoa, khiến cho tâm can rung động.
"Ưm." Inori giấu mặt vào ngực Shu. Anh cười to, bế Inori vào trong nhà.
Thời gian tiếp tục chậm rãi trôi qua. Inori gia nhập luyện tập với cả bọn. Shu có năng khiếu kiếm thuật, cảnh giới dùng kiếm tăng đều theo từng ngày. Thuật bắn s·ú·n·g thì anh chỉ thường thường, học được những điều cơ bản. Inori thì ngược lại, kiếm thuật dù tập bao nhiêu cũng không tăng lên. Em rất giỏi dùng tốc độ và sự chuẩn xác cắt chém kẻ địch. Nhưng khi gặp đối thủ lão luyện như Kojirou thì ngay lập tức bị thua thiệt. Kiếm thuật theo lời của Kojirou, ta ra chiêu, ngươi ra chiêu, ta ra đòn, ngươi phản đòn, một trận đấu trí không kém đánh cờ. Inori không thể nắm bắt được trọng tâm, dễ dàng bị khắc chế, chiêu thức đơn giản không trước sau. Thuật bắn s·ú·n·g thì em học rất nhanh, năng khiếu hơn xa Shu.
Trên bãi tập luyện, Kojirou cùng X ngồi uống trà ở đường biên giới. Shu đứng khoanh tay quan sát. Inori thì đang bay nhảy luyện tập. Bãi tập có rất nhiều hình nộm đặt xung quanh cùng những chướng ngại mà X lập ra, muốn bắn trúng mục tiêu không chỉ cần ngắm chuẩn, phải vừa di chuyển vừa nổ s·ú·n·g.
Inori nhảy qua một cái bàn, một tay đặt trên mặt bàn chống đỡ, một tay chĩa thẳng khẩu s·ú·n·g về mục tiêu, động tác cơ thể trôi chảy và nhẹ nhàng. "Bùm!" Một âm thanh nhức tai vang lên, Inori đáp chân xuống đất thì đầu của hình nộm đã nổ vỡ. Em lao đến một phương hướng khác, chân nhanh như sóc chạy thẳng lên cây. "Bùm!" Một hình nộm giấu trong tán lá bị nổ tung đầu.
Giọt mồ hôi như ngọc chảy dài trên trán. Inori một tay cầm s·ú·n·g, một tay thì nắm lấy cành cây dùng sức tung người qua một nhánh cây đối diện. Họng s·ú·n·g nhắm vào một hình nộm dưới mặt đất. "Bùm!" Nó gặp chung số phận với hai hình nộm trước, cơ thể phá nát không toàn thây. Bóng hình của Inori thì biến mất sau tán lá, không thể nhìn thấy gì nữa.
Shu vỗ tay và nói: "Làm tốt lắm, Inori!"
Inori trườn xuống từ đỉnh cây, mệt mỏi cúi người hớp khí. Mồ hôi khiến vải dính sát vào da, để lộ đường cong cơ thể rất mê hoặc. Shu tiến tới đỡ lấy Inori, trong tay cầm sẵn một chiếc khăn và lau mồ hôi cho em.
"Không tệ. So với Shu thì ngươi tốt hơn nhiều." X gật gù nói.
"Này, không cần khinh bỉ ta như vậy chứ." Shu nói với một giọng đùa giỡn.
Shu đỡ Inori ngồi xuống một bên nghỉ ngơi. Em hoàn thành bài tập xong thì tới lượt Shu. Kojirou đứng dậy, phủi bụi trên quần áo một chút và cầm Cây Sào Phơi Đồ đi ra sân. Tay còn lại của ông cầm một chén trà đầy nước.
"Rút kiếm đi, Shu." Kojirou nói.
"Vâng." Biểu cảm của Shu đầy nghiêm túc. Anh rút ra một thanh nodachi rất tương tự với Kojirou. Lúc trước Shu sử dụng katana nhưng anh chuyển qua dùng nodachi luôn. Một là vì kiếm thuật của Kojirou chuyên môn dành cho kiếm dài. Hai là Ca Kiếm, Void của Inori, cũng là một thanh kiếm có độ dài đặc biệt lớn. Nếu sau này Inori có lại cơ thể, Shu sử dụng kiếm thuật của Kojirou lên Ca Kiếm là rất thích hợp. Một mũi tên bắn hai con chim.
Shu dùng hai tay đưa cao thanh Nodachi, lưỡi kiếm nằm ngang. Kojirou không nhanh không chậm đặt chén trà lên mũi kiếm của anh.
"Vút!" Shu tung chén trà lên. Nước trà sẫm màu rời vành chén.
Tinh thần của Shu tập trung cao độ. Anh lấy kiến thức học được từ cả X và Kojirou vận dụng cho bản năng chiến đấu của mình. Trong tầm nhìn, tất cả mọi thứ ngoại trừ chén trà và nước trà đều trở nên mờ đi. Âm thanh bên ngoài bị chặn ra khỏi trí óc. Dưới cảm giác của Shu, thời gian dường như chậm lại, nước trà tung tóe trở thành một khúc phim quay chậm.
Chén bay, trà bay. Chén rơi, trà rơi. Chúng cùng hạ xuống trên lưỡi kiếm của Shu. Nhưng mọi thứ lại không được hoàn mỹ như Kojirou. Một chút nước trà rơi vãi ra ngoài, nhuộm ướt mặt đất.
Shu đứng im như tượng vài giây. Cuối cùng, anh thở ra một hơi dài, tay khẽ động lưỡi kiếm khiến chén trà trượt vào tay mình.
"Thất bại. Ta làm ngài thất vọng rồi, Kojirou." Shu nói. Trà trong chén nhẹ nhàng lênh đênh.
Kojirou lắc đầu, đôi mắt nhìn Shu không giấu đi sự tự hào. "Không. Cậu thành công rồi. Ngẫm lại hành động vừa rồi. Dùng kiếm đẩy trà vào tay. Cảm giác khi ấy có phải dùng kiếm như dùng tay?"
Shu sửng sốt, nhìn chằm chằm chén trà. Hành động vô thức ban nãy của anh vậy mà lại là cảnh giới Cảm Kiếm. "Ta... thành công rồi?"
"Hoan hô Shu!" Inori ở một bên cổ vũ, giọng nói dễ nghe như chim hót.
"Nhưng!" Biểu cảm của Kojirou bỗng trở nên đầy nghiêm túc. "Cảm Kiếm chỉ là bước đầu của kiếm sĩ. Phía sau còn có một con đường dài để đi. Ngươi rất thích hợp với kiếm. Cố gắng sẽ có thành tựu không kém ta.
Shu, ngươi có nguyện bái ta làm sư phụ?"
"Bái ngài làm sư phụ?" Shu lắp bắp nói không nên lời. Sasaki Kojirou là một samurai. Việc ông muốn thu Shu làm đồ có ý nghĩa rất quan trọng. Trước đó, ông dạy kiếm cho anh nhưng đều giữ lại những kiến thức tinh túy. Như một kiếm Vọng Nhạn ngày đó, Kojirou từng biểu diễn nhưng chưa bao giờ nhắc tới nó trước mặt Shu. Nhưng nếu trở thành sư phụ, Kojirou sẽ truyền đạt tất cả kinh nghiệm bản thân cho anh.
"Còn không mau quỳ xuống." X ở một bên nói.
"Đệ tử bái kiện sư phụ." Shu lấy lại tinh thần, cơ thể ngay lập tức quỳ xuống trước Kojirou. Anh cúi đầu hành lễ rất trang trọng.
"Tốt! Rất tốt!" Kojirou không giấu đi sự vui mừng trong thanh âm. "Một kẻ không tên như ta đây, ngoại trừ kiếm thuật thì không còn gì cả. Ta cứ ngỡ bản thân sẽ bị nhốt ở đây vĩnh viễn, một thân kiếm đạo bị lãng quên theo thời gian. Nhưng bây giờ đã có con, Ouma Shu."
Sasaki Kojirou tiến tới và đỡ Shu đứng lên.
"Sư phụ!" Đôi mắt của Shu rực sáng nhiệt huyết.
"Đệ tử!" Sasaki Kojirou cười lớn.
Inori ở một bên quan sát. Em nghiêng đầu không biết suy nghĩ gì. Bỗng nhiên Inori quay sang X và nói: "X, ngươi có nguyện nhận ta làm đồ đệ?"
X đang uống trà giữa chừng bỗng phun hết ra ngoài. Anh ho khan mấy giây mới hồi phục lại bình tĩnh. Bờ môi cứng ngắc nói không nên lời. Sư phụ nhận đệ tử mới nói như vậy, có đệ tử nào lại ngông cuồng như Inori.
"Không muốn sao." Đôi mắt Inori long lanh như muốn khóc, khuôn mặt buồn tủi nhìn đáng thương không chịu được.
X hốt hoảng, vội vàng mở miệng nói: "Không. Không phải. Ngươi bắn s·ú·n·g rất giỏi. Nhưng ta không có như tên samurai kia. Không có nhiều luật lệ nghiêm khắc. Ta dạy cho ngươi đều là dạy hết."
"Thật sao?"
"Người máy không biết nói dối." X chính trực nói. Thật ra người máy nói dối đầy ra đấy thôi, nhưng Inori thì không thể nào biết được.
"Ầm!" Kết giới ở phía Đông run rẩy, một gợn sóng tỏa ra. Cả nhóm nhanh chóng chạy tới xem xét.
Bên ngoài, một con Ảnh Ma hình người đầu bạch tuột, sau lưng có rất nhiều xúc tu dài lòng thòng cựa quậy. Nó đang không ngừng đâm cả thân hình lên màn chắn, nhằm đột phát kết giới.
"Này! Này! Ta vừa mới nhận đồ đệ đấy. Sao ngươi dám đến phá rối chuyện vui của chúng ta?" Kojirou vác Cây Sào Phơi Đồ trên tay, khuôn mặt bất cần đi ra đối mặt Ảnh Ma.
"Sư phụ, ngày hôm nay chúng ta kết duyên sư đồ. Vừa vặn có con Ảnh Ma. Cùng phối hợp g·i·ế·t nó thế nào?" Shu theo sát phía sau Kojirou.
"Con ma này. Đến không đúng lúc. Nên g·i·ế·t." Inori rút khẩu s·ú·n·g ra khỏi bao, giọng điệu hờ hững, đôi mắt nhìn Ảnh Ma như vật c·h·ế·t.
X hoạt động hai vai, xoay cổ qua lại. "Mấy ngày nay không gặp con Ảnh Ma nào. Hôm nay hoạt động cơ thể một chút, không thì máy móc gỉ hết."
Một dải ánh sáng bao trùm lấy X, biến đổi anh từ một thanh niên thông thường sang một người máy vũ trang tận răng, tay phải biến thành một khẩu đại bác.
Hai samurai, một đen một tím. Một người máy xanh lè với khẩu đại bác to tướng. Một nữ sinh dễ thương có mái tóc hồng bắt mắt, cùng một khẩu s·ú·n·g đen thui trong tay. Cả bốn lao đến làm thịt con Ảnh Ma còn chưa nhận ra số phận oái ăm của nó.