Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 18: Đảo Yumi
Con người và người máy, hai tồn tại rất giống nhau và cũng rất khác nhau. Cả hai đều nắm giữ linh hồn và có mục đích, hoài bão của riêng mình. Tình thương đối với người thân, căm hận với kẻ thù, đắn đo suy nghĩ trong hoàn cảnh khó khăn. Cả hai đều có thể c·hết đi trong dòng đời loạn lạc. Nhưng bản chất con người yếu hơn, có thể bệnh, có thể già. Người máy được tạo ra với cơ thể tân tiến, tốc độ, sức mạnh đều vượt xa những gì một con người có thể đạt tới, và quan trọng nhất, không bao giờ già nua. Những điểm khác nhau này dẫn đến nhiều cuộc chiến liên tiếp trong mấy trăm năm giữa cả đôi bên. Thế giới của X, nhằm giải quyết vĩnh viễn sự bất đồng của đôi bên, đã tạo ra một luật lệ.
Con người được tăng cường nhờ vào cấy ghép thiết bị máy móc. Người máy có giới hạn thời gian tồn tại.
Bằng vào luật lệ này, X ngầm tưởng anh đã đạt được hòa bình vĩnh cửu mà mình luôn mơ ước. Nhưng thay vào đó, những mâu thuẫn khác phát sinh. Quyền lực phân tranh, âm mưu chia cắt, những lý do mà X không thể nào hiểu nổi liên tục xuất hiện và dẫn phát đổ máu.
Bản chất của con người là không hoàn hảo. Người máy được tạo ra dựa trên con người, họ tốt hơn ở nhiều mặt, nhưng bản chất sao chép từ con người không hề thay đổi. X nhận ra mình sẽ không bao giờ có thể đạt được ước mơ của mình.
Giao lại thế giới cho Zero, X trở về Cyberspace nghỉ ngơi sau nhiều năm tháng cố gắng, không đi đấu tranh vì sự sống còn của thế giới nữa. Vài năm sau thì tới lượt Zero, anh làm tròn nhiệm vụ của mình, hi sinh cơ thể cứu vớt tương lai, linh hồn hóa thành một Tiên Hồn nhập vào Cyberspace. X cùng Zero ngày qua ngày an nhàn sinh sống ở Thiên Đàng dành cho người máy.
Nhưng chẳng bao lâu trôi qua, thế giới lại một lần nữa lâm vào nguy hiểm. X và Zero cùng với Tứ Đại Thiên Vương bị Ciel kéo trở về nhân giới, hóa thành thành từng viên đá Sinh Thạch, hỗ trợ thế hệ này đấu tranh. Bản thân chiến đấu khác với hỗ trợ người khác. Khi trở thành Sinh Thạch, các người máy huyền thoại không nắm quyền chủ động, nhiều lần bị người khác lợi dụng sức mạnh của bản thân để đi làm những việc xấu xa. May mắn thay, thời đại nào cũng có anh hùng. Cặp song sinh Aile và Vent, bộ đôi thợ săn Grey và Ashe. Nhờ có họ, thế giới của X kéo dài hơi tàn trước tuyệt chủng.
Chiến tranh đến bờ diệt vong, khác hẳn với tất cả mọi lần trước đó. Sâu trong cõi lòng, X biết thế giới này đã không còn cứu được nữa. X cùng đồng minh vội vàng nghiên cứu tìm biện pháp.
Cyberspace có thể thu nạp linh hồn của người máy, bản thân nó là một thế giới không thua kém gì thế giới thật, nhưng linh hồn con người không thể tiến vào. Trong khoảng thời gian này, ngành Hồn Học có tiến triển, các nhà khoa học phát hiện linh hồn con người sau khi c·hết đi cũng trở về một không gian đặc biệt tương tự với Cyberspace. Bọn họ đặt tên là Sinh Lưu, dòng sông của sự sống. Con n·gười c·hết đi đều trở về dòng sông và con người sinh ra đều bước ra từ nó. Sáu người máy huyền thoại, bao gồm X, cùng các Người Được Chọn ra sức dung hợp Cyberspace cùng Sinh Lưu với nhau, tạo ra một không gian hoàn toàn mới, nơi sinh linh của thế giới này có thể chạy trốn đến. Họ đặt tên nơi này là Tiên Giới.
Trước thời khắc hủy diệt, X tự nguyện hi sinh tất cả năng lượng của bản thân và đem một số lượng lớn linh hồn của con người lẫn người máy đi Tiên Giới. Trong đó có cả những đồng đội cùng vào sinh ra tử của anh, Zero, Tứ Đại Thiên Vương và những Người Được Chọn. Bọn họ tất nhiên không muốn để X ở lại một mình, nhưng họ hiểu rõ, đây là phương án duy nhất.
Sự kiện này đã xảy ra cách hiện tại không biết bao nhiêu năm. X mất hết năng lượng, linh hồn bị giam cầm bên trong cái xác khô kiệt. Đồng đội của anh, sốt ruột và lo lắng, không ngừng tìm cách trở về và cứu lấy X. Song, công nghệ của thế giới anh yếu kém nhất chính là ở mặt không thời gian. Thảm họa xảy ra, đường nối giữa Tiên Giới và nhân giới cắt đứt, không có ai ở nhân giới đào ra đường đi, các Tiên Hồn không có cách để trở về.
Shu nghe Leviathan kể lể không ngừng, trong lòng có rất nhiều sự thán phục cho X. Cô nàng nói qua loa rất nhiều tình tiết nhưng anh biết tình cảnh lúc ấy khốn khó rất nhiều. X thật sự xứng đáng là một anh hùng huyền thoại.
"Ngươi thật không khác gì, Shu." Inori nói.
X phá lên cười. Điều này Inori nói không sai, cũng chính là vì vậy nên hai người họ mới kết nối được với nhau, Người Được Chọn và Sinh Thạch.
"Thật ra ta không có cao quý như các ngươi tưởng. Hành động lúc ấy chỉ là vì muốn những người bên cạnh an toàn. Không có suy nghĩ nhiều về vấn đề cứu vớt thế giới. Nếu là ta ngày trước, chắc chắn sẽ chiến đấu vì thế giới, nhưng ta đã thay đổi." X nói.
Shu trầm lặng, vấn đề này vẫn là điều canh cánh trong lòng lâu nay. Cứu thế giới hay cứu những người bên cạnh. X đã nói qua với anh, nhưng cho tới bây giờ, Shu vẫn chưa thể làm ra quyết định. Anh không muốn ai phải chịu khổ, muốn bảo vệ tất cả mọi người. Nhưng khi trở về quá khứ, lại gặp lựa chọn ngày đó, anh sẽ như thế nào đây? Bỏ mặc tất cả, chỉ cứu bạn bè và gia đình, mặc kệ người dưng tàn tạ. Hay là lặp lại lựa chọn, hi sinh hạnh phúc của bản thân để cuộc đời người khác an bình.
Lấy thú săn trao đổi, Shu thay một bộ quần áo. Vải vóc không tốt hơn bộ đồ của Kohaku là mấy nhưng kích thước rất vừa vặn. Áo đen, quần nâu dài, cùng một đôi giày cỏ. Số y phục còn lại và nhu yếu phẩm khác như thức ăn, nước uống đều được Shu bọc vào bên trong một cái túi vải đeo lên lưng. Chuẩn bị ổn thỏa, Shu tạm biệt dân làng và leo lên một con thuyền rời đi.
Trên mặt biển lênh đênh, Shu đứng trên mạn tàu, quan sát hòn đảo ngập trong tuyết trắng. Kỷ niệm ở nơi đó không nhiều nhưng lại gánh lên vai Shu một trọng trách không thể xóa nhòa. Shu có đi qua ngôi nhà cũ của gia đình Fujiko, trống rỗng và bụi bặm, góc tường đầy tơ nhện trắng xóa. Kohaku rời đi, không hề có dấu hiệu quay lại.
Rời đi phía Nam Thủy Quốc, bầu trời thiếu đi hơi lạnh và thêm nhiều nắng ấm. Lần đầu tiên Shu thấy ánh nắng ở thế giới này, vàng khè và chói lọi, xuyên qua tầng mây trắng lửng lơ. Anh bỗng cảm thấy thèm rượu. Ở bên Sasaki Kojirou, ông dạy rất nhiều kiến thức về kiếm thuật nhưng đồng thời cũng khiến Shu bị lây cái tính thích rượu. Inori cũng không có ghét bỏ gì, em ấy chỉ dặn uống rượu thì đừng có đè em ra hành, em chịu không nổi.
Con thuyền này là một con thuyền chở hàng, chuyên vận chuyển hàng hóa qua lại giữa đảo Ryu với các đảo lớn của Thủy Quốc. Trong hành trình, nó sẽ ghé qua đảo Yumi, hòn đảo lớn nhất và nằm ở chính giữa Thủy Quốc, nơi có kinh thành Ashina, thủ đô của đất nước này.
Các thủy thủ phân nhau ra mà vận hành con thuyền. Người kéo buồm, người cầm lái, người ở trên bục cao quan sát. Thuyền trưởng thì chỉ huy mọi người làm việc trôi chảy. Những thủy thủ chưa tới phiên làm việc của mình thì tụ lại một đám ở trên boong tàu mà chơi đánh bài.
Một thủy thủ ném mạnh mấy lá bài trên tay của mình xuống, tức giận nói: "Xui xẻo!"
Thủy thủ đối diện cười lên ha hả, gom đống tiền vụn trên bàn về phía mình. "Hôm nay không phải là ngày của mày rồi, Kenya!"
Kenya phủi tay. "Không chơi nữa. Đánh tiếp thì ta chẳng còn đồng nào."
"Vậy thì nhanh nhanh né ra, tao vào. Tao nhịn nãy giờ." Một thủy thủ khác nói.
Kenya đứng lên và nhường chỗ cho gã ngồi xuống. Hắn thì đi ra mạn tàu, châm một tẩu thuốc mà hút phì phà khỏi trắng. Shu từ xa đi tới bên cạnh hắn, một tay vịnh lên lan can, mắt quan sát.
"Anh là người của đảo nào?" Shu nói.
Kenya liếc qua. "Liên quan gì tới cậu?"
Shu lấy ra vài đồng bạc lẻ cho Kenya thấy và nói: "Ta định tới đảo Yumi nhưng không phải người bản địa. Có chút vấn đề cần giải đáp, nếu anh có thể trả lời, số tiền này là của anh."
"Úi chà! Sao cậu không nói sớm? Ta chính là ở đảo Yumi lớn lên, cần gì cứ hỏi." Thấy tiền, Kenya ngay lập tức đổi thái độ. Hắn tươi cười nói.
Shu đưa tiền qua cho Kenya. Sau đó nói: "Ta nghe nói trên đảo Yumi có một cây cầu dẫn tới thành Ashina. Anh có biết nó?"
Kenya hớn hở giấu tiền vào người rồi trả lời: "Biết chứ. Thành Ashina được bao quanh bởi một con sông lớn, địa hình lợi thế cho việc phòng thủ. Mà để vào thành thì phải đi qua cầu Daigo. Cậu muốn hỏi cây cầu này phải không?"
"Ta có hẹn gặp mặt một người trên cây cầu dẫn vào thủ đô Thủy Quốc. Chỉ là không biết có phải cây cầu Daigo đó."
"Không sai được đâu. Vì bảo đảm an ninh, Thủy Quốc trước giờ chưa xây qua cây cầu thứ hai. Nếu là nói cây cầu dẫn tới thủ đô thì chính là Daigo."
"Ra là thế. Cảm ơn anh."
"Không có gì. Nếu đến Yumi mà cậu cần người dẫn đường cứ báo với ta. Ta có thể sắp xếp cho." Kenya nói.
"Được."
Thủy Quốc bao gồm nhiều đảo hợp lại với nhau mà thành. Di chuyển giữa các nơi đều cần tàu thuyền. May mắn là giữa các đảo có rất nhiều đảo nhỏ lân cận nên có không ít chặng nghỉ. Từ Ryu đến Yumi mất hết ba mươi lăm ngày, nếu là ngồi thuyền trong suốt thời gian đó thì thật sự rất mệt mỏi. Shu thì suy nghĩ không biết một đứa bé như Kohaku đã làm như thế nào. Làm sao nó tìm được một con thuyền đi tới Yumi? Liệu nó có chịu được chuyến đi kéo dài này, có mắc bệnh hay say sóng không? Còn vấn đề về tiền bạc, ăn uống hàng ngày nữa.
Chỉ nghĩ đến những điều đó thôi thì Shu không kiềm được mà thở dài. Lo lắng Kohaku đã nằm lại ở một khúc biển nào đó vĩnh viễn. Anh đã hứa với Fujiko chăm sóc cho Kohaku, nhưng lại biến mất một thời gian dài, bỏ mặc Kohaku tự sinh tự diệt. Trong khi anh cùng Inori sinh sống hạnh phúc, Kohaku rất có thể đang giãy giụa tìm đường sống trong cõi c·hết. Shu cảm thấy thật áy náy.
"Năm năm thời gian..." Ngồi trong khoang, Shu thẫn thờ. "Năm năm có thể thay đổi rất nhiều thứ. Chỉ mong Kohaku không sao."