Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: X

Chương 2: X


Một thế giới nơi con người và người máy có thể sinh sống hòa thuận với nhau là điều không tưởng. Những gì người máy sở hữu vượt quá giới hạn mà con người có thể cho phép. Sức mạnh có thể phá vỡ các định luật vật lý, sự tồn tại vĩnh viễn không bị hao mòn bởi năm tháng. Tất cả mọi thứ dẫn đến cuộc c·hiến t·ranh không thể tránh khỏi.

Cuộc chiến kéo dài hàng thế kỷ, c·ướp đi tính mạng của con người và tài nguyên của người máy.

Đến cuối cùng, sinh linh còn lại duy nhất trên thế giới chỉ là một trí tuệ nhân tạo mang tên X. Nó chứa đựng đỉnh cao công nghệ của toàn bộ thế giới này.

Giờ đây, sau một thời gian dài chìm trong giấc ngủ, X đã tỉnh lại một lần nữa. Bởi vì nó phát hiện một con người.

Trong căn phòng to lớn nơi X ngự trị, một con người nhỏ bé đang đứng trước nó. Y cầm một cây gậy và có cánh tay phải nhân tạo.

X chăm chú nhìn nhân loại này, không hề lên tiếng.

Ouma Shu dựa vào sự thôi thúc trong lòng mà mò đến một căn phòng rộng rãi. Ở đây có một khối đá rất lớn nằm chính giữa. Từ bên trong khối đá này tạo nên cảm giác thôi thúc nơi Shu. Cảm giác này rất giống khi anh sắp rút Void của ai đó ra. Sự kêu gọi của sức mạnh.

Shu mâu thuẫn đưa tay trái chạm nhẹ khối đá. Đế Quyền của anh chẳng phải đã biến mất sau sự kiện Apocalypse sao. Tại sao lại cảm thấy nó bây giờ?

X bỗng cảm giác một lực hút từ lòng bàn tay của Shu. Nó đã ở đây bao nhiêu năm trời, bị giam cầm và buồn chán. Thời gian trôi qua, vài trăm năm, có lẽ là một nghìn năm, X bị giữ lại ở trong cục đá khổng lồ này. Ngay khi nó thấy được tia sáng tự do ở Shu, X không ngần ngại nắm lấy.

Cánh tay trái của Shu bỗng tuôn ra một loại năng lượng khổng lồ, từng dải sáng bạc bao trùm lấy căn phòng rộng lớn. Một cơn gió mạnh mẽ xuất hiện thổi bồng bềnh mái tóc của Shu.

"Đây là?" Shu hốt hoảng la lớn.

Đế Quyền đã mất giờ bỗng hồi sinh.

Cánh tay trái của Shu vượt qua bề mặt cứng rắn và đi sâu vào bên trong hòn đá. Cậu nắm được một vật thể kỳ lạ và rút ra. Các dải sáng bạc bao bọc lấy nó và tạo thành một cái kén đá.

Shu khẽ bóp nhẹ, kén đá vỡ ra. Trong lòng bàn tay của Shu xuất hiện một viên pha lê màu đỏ.

Một giọng nói trầm đặc vang vọng: "Thiết lập kết nối với người sử dụng."

Trong khoảng khắc đó bỗng nhiên một từ bỗng xuất hiện trong đầu của Shu. Nó hình thành từ hư vô và đang kêu gọi anh.

Từ miệng của Shu, nó được nói ra: "Rock on!"

Viên pha lễ bỗng biến mất, một vầng hào quang màu vàng bao bọc lấy Shu. Anh có thể cảm nhận được trong cơ thể đang dần hình thành một sức mạnh to lớn. Chớp mắt qua đi, hào quang vụt tắt, nền nhà nứt toác. Ở nơi Shu đứng khi trước, bây giờ đã xuất hiện một bộ áo giáp màu xanh nước biển bao bọc toàn thân chỉ trừ khuôn mặt ra. Không những thế, đôi mắt của Shu đã một lần nữa có thể nhìn thấy.

Shu đưa nắm đấm lên cao và siết chặt. Anh cảm thấy mình rất mạnh, một luồng năng lượng đang gào thét trong thân thể. Khác xa so với sức mạnh của con người.

Nhưng mọi thứ chỉ tồn tại trong chốc lát. Áo giáp xanh vỡ ra như kính và tan vào hư vô, tầm nhìn vừa trở lại trong khoảnh khắc vụt biến mất, để lại bóng tối bao chùm đôi mắt. Sức mạnh cuồn cuộn khi trước cũng đã không còn.

Giữa trán của Shu xuất hiện một ký hiệu kỳ lạ chỉ trong vài giây và vội biến mất.

"Tại sao?" Shu sững sờ.

"Tại vì năng lượng của ta đã hết rồi." Một giọng nói vang lên.

"Ngươi là ai?" Shu giật nảy mình.

"Ta là X. Ta chính là linh hồn người đã rút ra từ hòn đá kia."

Shu nhớ lại cảm giác ban nãy. Đế Quyền bỗng rụt rịt và cậu đã lấy thứ gì đó ra khỏi tảng đá kia. Chẳng lẽ đây chính là nó.

"Ta không hiểu. Ngươi rốt cuộc là loại sinh vật gì?" Chỉ loài người mới có khả năng tạo thành Void. Shu đã từng thử qua những loài sinh vật khác nhưng đều không có kết quả.

"Ta là một Biometal, hay còn gọi là Sinh Thạch. Một dạng linh hồn trú ngụ bên trong loại đá có khả năng dự trữ năng lượng. Xác ta đ·ã c·hết, chỉ còn lại linh hồn. Ngươi chiếm lấy linh hồn của ta. Từ giờ mọi sức mạnh của ta đã hoàn toàn thuộc về ngươi, Người Được Chọn."

Shu mát xa hai huyệt thái dương, hơi không thích nghi được với tình hình hiện tại. Cậu ngồi bệt xuống đất.

"X, tại sao ngươi gọi ta là Người Được Chọn?" Shu nói.

"Mỗi Sinh Thạch đều chỉ có thể kết hợp được với một số người thích hợp. Người chính là người được chọn của ta. Ngay khi người bước chân vào ta đã cảm nhận được rồi. Ta tin là người cũng có cảm giác tương tự?" Giọng X là một người nam, đầy vững vàng và thân thiện, vang lên bên tai của Shu hệt như âm thanh khi đeo tai nghe.

"Đúng là vậy." Shu nói. Mặc dù chuyện gặp mặt X có hơi quái dị nhưng anh vẫn có thể tiếp nhận được. Dù sao Shu cũng đã du hành thời gian, còn chuyện gì khó tin hơn đây. "Từ giờ ngươi đi theo ta vậy."

Sự tồn tại của X có cảm giác rất giống với linh hồn Inori. Shu khá chắc chắn là X đã đi vào cơ thể mình. Nhưng Inori là con người, còn X là Sinh Thạch. Shu phân vân không biết sẽ có tác dụng phụ gì xảy ra không.

"X, bộ giáp ban nãy là cái gì?" Shu tra hỏi nô lệ mới của mình.

"Đó là hình dạng khi ta và ngươi hợp thể. Khả năng này là một trong những tính năng đặc trưng của Sinh thạch. Đáng tiếc không còn thân xác cung cấp năng lượng, Hợp thể không thể duy trì được lâu. Trừ phi người kiếm được nguồn năng lượng thích hợp hoặc một thân xác mới cho ta thì khả năng này mới có thể sử dụng lại."

Shu thở dài. Cảm giác ban nãy công nhận rất là tuyệt. Anh có hơi hụt hẫng khi biết đươc mình không thể sử dụng bộ giáp tiếp. Song chuyện đó là không quan trọng.

"Tại sao ta lại không thấy con người nào quanh đây?" Shu nói.

"Con người? Họ tuyệt chủng vài trăm năm rồi. Ta rất là ngạc nhiên khi trông thấy ngươi đấy." X nói.

Rintarou gửi Shu quay về quá khứ để sửa chữa lại lỗi lầm. Tuy nhiên thay vì quá khứ, Shu nghĩ bản thân đã đi đến tương lai. Hiện tại không có tên điên đó ở đây, anh lo lắng làm sao mình có thể quay trở về.

"Ngươi kể cho ta nghe một chút về lịch sử thế giới này đi, X?"

X dõng dạc thuật lại những gì nó biết về thế giới này. Một thế giới dẫn đầu bởi khoa học kỹ thuật, người máy và con người cùng sinh sống. Đáng tiếc, cả hai bên không thể hoà thuận với nhau và c·hiến t·ranh cho đến d·iệt c·hủng. X là bằng chứng và di vật cuối cùng còn sót lại của thế giới máy móc. Nhưng điều mà Shu chú ý nhất là thế giới này không hề có một quốc gia nào tên là Nhật Bản. Ban đầu, anh nghĩ mình đã đến một tương lai xa xôi nhưng càng ngày, tình huống nơi này là một thế giới hoàn toàn khác ngày càng khả nghi.

Shu móc quả cầu du hành thời gian trong túi ra. Với tình trạng mù loà hiện tại và sự vô tri đối với công nghệ, khả năng điều khiển được máy thời gian là rất nhỏ nhưng Shu không thể bỏ cuộc. Anh mò mẫm chiếc máy nhưng không có kết quả, các khớp nối trở nên cứng ngắc không thể vặn được như khi trước.

Nửa tiếng đồng hồ trôi qua và vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

"Ta có thể giúp người sử dụng quả cầu kia." X nói.

"Thật sao?" Shu mừng rỡ.

"Đúng. Ta có khả năng phân tích mọi loại công nghệ và hấp thụ chúng, biến chúng thành của bản thân."

Shu trầm ngâm rồi nói: "Em nghĩ thế nào, Inori?"

"Chúng ta không còn phương án nào khác." Giọng Inori vang lên.

Ngay lập tức, X nói: "Người Được Chọn?! Giọng nói này là?"

"Ta quên nói cho ngươi biết, bên trong ta còn có một linh hồn khác cư ngụ ngoài ngươi." Shu khẽ cười. "Đó là Inori."

"Ồ!" Giọng X phấn khích. "Người rất đặc biệt. Chưa từng có một người được chọn nào trước đây giống ngươi."

Inori nũng nịu nói: "Em không thích chia sẻ cơ thể Shu với người khác đâu!"

"Ngoan nào, Inori. X chỉ là một loại máy móc."

Dựa theo chỉ dẫn của X, Shu bắt đầu hành động. Anh chạm vào trán mình, ký hiệu ban nãy xuất hiện, một dãy tia sáng trào ra và hình thành một viên pha lê đỏ trong tay. Shu đưa quả cầu lên trước viên pha lê, một vầng sáng màu vàng toả ra và bao bọc lấy chiếc máy thời gian.

Shu nín thở chờ đợi, mặc dù không biết được mọi chuyện diễn ra, nhưng đã có Inori quan sát dùm.

"Đang giải mã..." Giọng X vang lên, lần này không còn ngữ điệu mà trở nên vô cảm. "Hoàn thành!"

"Thế nào?" Shu nóng vội.

"Thật đáng tiếc, năng lượng của cỗ máy này đã không còn đủ để đi đến chiều không gian được định sẵn." X nói. "Xác suất thành công chỉ có bốn mươi phần trăm. Ngươi thấy sao?"

"Khoan đã, tại sao ngươi lại nói chiều không gian?" Shu nói.

"Thì vật này vốn là dùng để dịch chuyển siêu không gian mà." Giọng W ngu ngơ trả lời. "Chẳng lẽ ngươi không biết?"

"Dịch chuyển không gian? Không phải đây là cỗ máy thời gian sao?"

"Đúng thật là vật này có thể gọi là cỗ máy thời gian. Nhưng trên đời này không có loại công nghệ gì có thể dịch chuyển xuyên thời gian cả. Ít ra thì ta chưa bao giờ thấy. Cỗ máy này mang một công nghệ dịch chuyển khác với dịch chuyển không gian thông thường. Nó là dịch chuyển siêu không gian. Không chỉ có thể đưa người dùng đến một không gian đang tồn tại mà còn có không gian tồn tại trong quá khứ, có thể tồn tại ở tương lai hoặc tồn tại song song với hiện tại."

Đầu Shu hơi đau một chút, cậu không hiểu lắm và nói: "Ý ngươi là cỗ máy này không dùng để du hành thời gian mà dùng để du hành giữa các chiều không gian song song?"

"Có thể nói như vậy."

"Vậy có nghĩa đây không phải là tương lai của thế giới ta đang ở?"

"Chính xác."

Shu thờ phào nhẹ nhõm, ít ra anh cũng biết đây không phải là kết thúc của thế giới của Trái Đất.

"Được rồi, đi thôi."

"Tinh chỉnh số liệu và cơ cấu phần cứng." Giọng X lại trở nên máy móc. "Xác suất tăng thành bốn mươi lăm phần trăm hậu chỉnh. Cấp phép chuyển giao quyền điều hành cỗ máy và thực thi dịch chuyển?"

"Cấp phép."

Viên pha lê đỏ bắn ra một chùm sáng vàng và chuyển hoá cỗ máy thời gian, từng phần vật chất biến mất và dung nhập vào X. Viên pha lê nhập lại vào trong trán, ký hiệu ban nãy lại xuất hiện. Một hố đen nhỏ xuất hiện và nuốt chửng Shu lần nữa.

Chương 2: X