Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 34: Thể thuật

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Thể thuật


Bóng lưng gù của Masae xuất hiện trong sân, bước chân của bà chậm rãi và không phát ra âm thanh. Bà đến trước mặt của Inori và nói như thì thầm: "Con lại lo cho nó?"

Chương 34: Thể thuật

"Hiện tại không có em bên cạnh. Anh có cố gắng mạnh mẽ không, Shu?" (đọc tại Qidian-VP.com)

"Tất nhiên rồi."

Nữ hầu rất đẹp, làn da mật ong láng bóng và mềm mại, tóc dài mượt mà xõa đến vai. Bộ trang phục khiêu khích, vải trắng mỏng xuyên thấu chỉ đủ che đi hai bầu ngực và giữa chân. Vải run nhẹ và chuyển động trước làn gió tung bay, cứ như mọi khoảnh khắc đều sẽ để lộ những bộ phận nhạy cảm, trêu chọc người quan sát đến tối đa. Từng đường cong da thịt lộ rõ dưới ánh nắng, trước lồi sau vểnh, vòng eo thon gọn không chút mỡ thừa.

"Ừm." Inori ngẩng đầu nhìn trời. Vụ Ẩn Trấn sương mù dày đặc từ sáng đến đêm, ánh trăng le lói phía sau tầng sương trắng, khó mà nhìn thấy được đầy đủ hình dạng cụ thể. "Sức mạnh mà bác cùng với Jirou đã dùng, nó là cái gì?"

"Khoan đã." Shu bỗng nhiên nói. Anh giật lớp áo choàng trên người xuống.

Nhờ vào nhẫn thuật, khu vườn bị xới tung của Shu đã trở về hình dạng ban đầu, mặt đất bằng phẳng, thảm cỏ xanh ngát. Inori ngồi giữa khu vườn, trên chiếc ghế đá nơi lần cuối em và Shu bên nhau.

"Điều đó thì có vấn đề gì, thưa ngài?" Nữ hầu khó hiểu nói.

Trán Mei nhăn lại thành sóng. "Trên đời lại xuất hiện một loại nhẫn thuật chúng ta không biết đến." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngươi bớt nhiều chuyện." Gân xanh nổi trên mặt, Shu lầm bầm. X thì cười ha hả không hồi kết.

"Thể thuật của bác và Jirou rất đặc biệt phải không?" Bờ môi mỏng manh và tái nhợt của Inori khẽ rung chuyển.

"Thế giới này... cũng không yên ổn." Shu nghĩ thầm. Một cô gái được nuôi dưỡng trong cung, mục đích sống duy nhất chỉ để làm đồ chơi của người khác và không gì hơn. Đó là một con người, không phải một bức tranh xinh đẹp không cảm xúc. Thế giới của X diệt chủng, Thủy Quốc bị chiến tranh tàn phá, Ai Cập thì phân rõ ràng giai cấp chủ nô. Nhật Bản bị virus Apocalypse làm tàn tật, phải phụ thuộc vào kẻ khác. Nơi nào Shu đặt chân đến, bóng lưng phía sau đều chỉ thấy khốn khổ. Một con người nhỏ bé như anh, liệu có thể trở thành vua và thay đổi tất cả hay không.

"Ta bảo ngươi nhanh rời đi."

"Em là?" Shu nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ngài không cần lo lắng. Nô là nữ hầu đặc biệt, được hoàng cung nuôi lớn để phục vụ cho việc chăn gối. Mỗi nữ hầu chỉ phục vụ cho một vị khách duy nhất trong đời. Ta vẫn chưa bao giờ gần gũi người đàn ông nào." Người hầu nói.

Inori tự mình trầm tư, tự cười với bản thân. Nếu không phải vì sự bất hạnh luôn bủa vây Shu đó, em đã không có cơ hội được gặp anh. Nhớ lại lần đầu gặp nhau, Inori bị GHQ truy đuổi, Shu xui xẻo vướng vào một mớ phiền phức. Từ đó cuộc đời của hai người đã không thể tách ra. Ban đầu, Shu rất nhát gan, mặc dù thấy GHQ bắt Inori, lòng dại gái rất muốn cứu em, nhưng lại không dám.

Shu bật cười, đưa tay vuốt ve cái đầu lùn của Mana. "Cảm ơn em."

"Đúng vậy."

"Anh đang ở đâu?" Inori thẫn thờ chạm lên bề mặt trống trải không ai ngồi của ghế. Em đã suy nghĩ qua. Với X ở bên cạnh cùng với khả năng của Shu, khả năng lớn là anh ấy an toàn. Nhưng trong vô vàn thế giới ngoài kia, điều mà bọn họ không biết sao mà nhiều. Dù mạnh mẽ bao nhiêu, sẽ luôn có nguy hiểm tính mạng. Giống như ở thế giới bóng đêm, con bù nhìn đáng sợ có thể nuốt chửng hết thảy.

"Không có..." Mana ngại ngùng không dám nhìn thẳng. "Chỉ là em thấy anh rất ngầu. Không có nhiều người đàn ông yêu thương vợ mình như anh."

Nhẫn thuật lấy Chakra làm nhiên liệu, thủ ấn để khởi động, từ đó ngưng tụ ra chiêu thức mạnh mẽ mà một con người bình thường không thể với tới. Nó là một vũ khí chủ chốt của thế giới nhẫn giả, song lại không phải là vũ khí duy nhất. Thể thuật khó luyện nhưng sức công phá cao, không cần thủ ấn cũng có thể tạo ra những đòn tấn công vượt khỏi sức tưởng tượng. Huyễn thuật bí ẩn khó phòng, nhìn như không tạo thành thương tổn thật sự nhưng lại có thể khiến tâm trí của một con người tan vỡ.

Shu nhận lấy sách. Nhưng Mana không có dấu hiệu rời khỏi. "Em còn chuyện gì nữa hả?"

"Ngươi..." Bờ môi của Shu mấp máy không nên lời. Ai Cập cổ đại mang phong tục tập quán khác với quan niệm sống của một con người hiện đại như Shu.

Ao trong bộ đồng phục ám bộ đứng đối diện, dung mạo giấu sau lớp mặt nạ. Hắn lắc nhẹ đầu và nói: "Không một chút dấu vết. Cứ như cậu ta đã hoàn toàn biến mất trên thế giới."

"Ta không có nhu cầu. Ngươi rời đi nhanh lên." Shu một tay che mắt, một tay xua qua xua lại vội vàng.

Shu gật đầu. Nữ hầu rời đi với chiếc áo choàng nâu mang đến từ thế giới nhẫn giả của Shu.

Inori gật đầu.

"Ta thế nào là thế nào? Ta biết bọn đàn ông các ngươi quá nên mới nói trước. Ngày ấy Zero đi cắn trộm cũng không ít, ta đã thấy quen." X nói.

Inori không có khả năng để vượt qua tấm màn thế giới. Shu thì không biết khi nào mới về được. Có thể là ngay ngày mai anh sẽ xuất hiện, có thể bị kẹt một khoảng thời gian dài như ở thế giới bóng đêm, và cũng có thể mãi mãi không thể trở về. Inori không thể phó mặc cuộc đời cho số phận. Em sẽ chủ động đi tìm anh.

"Ta không có quan tâm đến vấn đề đó. Ta có vợ rồi." Shu lau cái trán chảy mồ hôi và nói.

"Hè hè!" Mana vui vẻ ra mặt, khuôn mặt sung sướng. "Nếu anh có thắc mắc gì về ma thuật có thể hỏi em. Em là đệ tử của ngài Mahad, cũng đang trong quá trình học tập. Chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau."

"Ngài nói gì, thưa khách quý?" Nữ hầu nghe không rõ những lời Shu nói với ý, tưởng rằng là nói với mình nên hỏi.

"Vợ của ngài là một người rất may mắn." Giọng nữ hầu vui vẻ hơn hẳn. "Nếu ngài đã không cần sự phục vụ của nô, nô xin rời đi." (đọc tại Qidian-VP.com)

Mana dùng hai tay nâng một cuộn giấy lên trước mặt Shu. Khi anh cầm lấy nó, một cảm giác sàn sạn và cứng cáp truyền đến đầu ngón tay. Giấy ở thế giới nhẫn giả cùng với thế giới gốc của anh rất tương tự, chỉ khác cách thiết kế thành sách. Một bên làm giấy thật dài và cuộn vào thanh gỗ. Một bên thì phân ra thành trang và ghép chồng lên nhau. Sách ở nơi này thiết kế giống với thế giới nhẫn giả, nhưng chất liệu và cách chế tạo thì không hề giống nhau. Giấy rất dày, bằng ba đến bốn tờ giấy bình thường hợp lại, mang màu be dịu.

Terumi Mei xoay ghế, nhìn ra khung cảnh Vụ Ẩn Trấn vào đêm, đôi mắt hướng tới căn nhà của Shu. "Không ở đâu xa, ngay trong làng đang tồn tại cao thủ không sử dụng nhẫn thuật."

Shu trông nam tính vậy, chứ thật ra tinh thần giòn tan như mảnh kính mỏng, rất dễ suy sụp. Nếu không có Inori ở bên làm chỗ dựa tinh thần, đã có rất nhiều lúc anh bỏ cuộc.

Nữ hầu đứng lên khỏi giường và đến trước mặt Shu, đầu cúi thấp. Cô ta nhún người chào, nước mắt chậm rãi chảy trên khóe mắt. Nữ hầu giấu đi điều này rất kỹ, nhưng không thể trốn thoát sự chú ý của Radar Scope. Cô ta không nói gì thêm và quay người rời đi.

Masae ngồi xuống bên cạnh em, dịu dàng xoa đôi bờ vai hiu quạnh. "Shu rất mạnh. Mạnh hơn rất nhiều những kẻ đồng lứa mà ta biết. Nó sẽ ổn thôi."

Shu khoác áo choàng lên cho nữ hầu, vỗ nhẹ bờ vai cô. "Ngươi không cần phải buồn và cũng không cần phải gọi ai tới thay thế. Ngươi thật sự rất đẹp, điều đó là không thể bàn cãi. Nhưng trái tim ta đã có bóng hình của một người. Ta không thể làm ra chuyện có lỗi với em ấy."

"Sức mạnh là chìa khóa để mở ra nhiều cánh cửa." Inori nói. "Con muốn học thể thuật."

Thế giới nhẫn giả, Thủy Quốc, văn phòng của Terumi Mei. Thủy Ảnh mang biểu cảm nghiêm túc, hai tay chống lên bàn. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta..." X cứng họng.

Em thấy Shu thay đổi từ hình bóng cậu học sinh sợ sệt đó, thành một chiến binh liều mình cho Táng Nghi Xã. Vì sự mất mát cùng đau khổ mà trở thành một ma vương đối xử tệ bạc với mọi người. Vì nỗi ân hận và lương tâm cắn rứt, tự nguyện làm vật hi sinh cứu vớt Nhật Bản. Và cuối cùng, vì những sai lầm trong quá khứ mà dằn vặt bản thân mười bảy năm trời. Sự trưởng thành của Shu qua từng giai đoạn, Inori luôn có mặt và dõi theo. Em thấy tất cả và mãi ở bên anh khi anh cần.

Một thiếu nữ bỗng đi vào trong phòng. Em mặc váy ngắn đến đùi, áo hở hai vai, mái tóc bù xù như lá cây thông, đầu mang lệch một chiếc mũ che nắng. Đôi mắt của thiếu nữ to tròn và lanh lợi, dáng người nhỏ nhắn, cổ đeo một chiếc vòng vàng kiểu cách đơn giản.

"Có thể cũng không phải là nhẫn thuật." Ao dứt lời. Hắn cùng Thủy Ảnh trao đổi ánh mắt, dù không nói thẳng ra nhưng cả hai đều hiểu.

Dù có thể, Shu cũng sẽ không làm. Anh không còn là đế vương. Anh là một kiếm sĩ.

Thiếu nữ rướn người về phía trước như có thể nhìn anh rõ hơn. Em cười rạng rỡ che hết cả tròng mắt. "Em là Mana. Ngài Mahad cử em tới mang cho ngài sách ma thuật."

Nữ hầu sửng sốt trong giây lát và rồi nở nụ cười. Ai Cập cổ đại, dù có ma pháp sư nhưng bọn họ rất ít ỏi, sức lao động chủ yếu vẫn là tay chân. Trong gia đình, một người đàn ông có bốn năm bà vợ là chuyện bình thường, bảo đảm sự sinh sôi của thế hệ sau, đáp ứng nguồn nhu cầu nhân lực. Nhưng cô ta cũng có nghe qua, những cặp vợ chồng chỉ có nhau và không ai khác, bọn họ bỏ qua chủ kiến xã hội chỉ vì hai chữ tình yêu.

"Thể thuật. Ba loại thuật của nhẫn giả, nhẫn thuật, huyễn thuật và thể thuật. Phần lớn nhẫn giả đều học tập nhẫn thuật để làm vũ khí chính. Huyễn thuật cần có năng khiếu nhất định. Thể thuật thì thường dùng để nhẫn giả rèn luyện cơ thể, làm nền cho nhẫn thuật, rất hiếm người lấy nó làm chủ." Masae chậm rãi giải thích. Bà cố ý nói nhiều một chút để khiến Inori phân tâm. Con bé này yêu đương có chút dữ dội nên bà sợ nó làm ra chuyện bậy bạ.

"Vâng." Giọng của nữ hầu buồn thiu. Thân phận nhỏ bé và đáng khinh của cô ta chỉ có một trọng trách là mua vui cho khách đến cung, nhưng ngay cả Shu cũng ghét bỏ cô. "Nô đã biết. Nô sẽ cho người khác đẹp hơn tới thay."

"Chuyện ở nơi này ngươi biết, ta biết, thế giới này biết. Ta đảm bảo không hé răng kể lại cho ai..." X lúc này mở miệng thêm dầu vào lửa.

Shu quay sang nói với X: "Ban nãy ngươi lại là thế nào?"

"Anh có ổn không?" Thật nhiều vấn đề khiến cho Inori lo lắng. Với cái vận may của Shu, chắc hẳn anh đang rất khổ. Lần đặt chân đến Thủy Quốc suýt bị đông thành cái xác băng, lần tiến tới thế giới bóng đêm thì bị nó bào mòn sức sống, cũng suýt c·h·ế·t. Định mệnh của Shu chính là như thế, đi đến đâu cũng gặp bất hạnh.

Shu quay đầu lại và chú ý đến hình ảnh lập phương hiện lên trong đầu. Trên giường có một thân ảnh mềm mại và yểu điệu nằm đó, cơ thể phong phanh với lớp vải mỏng manh bá·m s·át da thịt. Cô gái người hầu vén tầm màn che quanh giường lên và nhìn về phía Shu. Anh mặc dù không thể thấy được chi tiết nhưng vẫn phản ứng theo bản năng, quay lưng đi không dám nhìn.

"Tìm được tung tích gì của Ouma Shu không?"

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 34: Thể thuật