Chương 3: Tuyết
Tại một ngôi làng nhỏ đầy tuyết, một hố đen mở ra, Ouma Shu xuất hiện và đặt chân lên nền đất. Lông tơ anh dựng đứng vì hơi lạnh và cặp chân run cầm cập.
"Cơn gió đó là cái gì? Thật quái lạ." Shu thổi hơi phà phà ra miệng.
"Người Được Chọn?! Ngươi thay đổi." X nói.
"Quoa! Shu dễ thương quá đi." Inori đầy phấn khích nói.
"Hai người sao lại..." Shu đưa hai tay lên chà xát cho ấm, nhưng anh bỗng phát hiện, cánh tay giả của mình đã rơi đâu không thấy. Không chỉ thế, bộ quần áo vừa khít hiện tại rộng thùng thình, cái quần quá to đã rơi xuống đất, để lộ chiếc quần đùi bên trong cùng cặp chân phơi bày trước không khí giá lạnh. Shu vội vã xách quần lên, lấy tay giữ chặt không cho nó rơi xuống nữa. Tay áo dài ngoằng vượt quá bàn tay khiến cho những công việc đơn giản cũng trở nên phiền phức.
"Chuyện gì đã xảy ra?" Shu lẩm bẩm.
"Hừm... Kết cấu vật chất của cơn gió ban nãy rất đặc biệt, nó đã khiến cho cơ thể ngươi sinh ra phản ứng phản lão hóa." X ôn tồn nói. "Cơ thể của ngươi đã bị rút lại chỉ còn là một đứa bé mười hai tuổi."
"Không thể nào! Ít nhất chúng ta đã về tới đích rồi phải không?" Shu nói. Lòng tràn đầy chờ mong.
Đáp lại câu hỏi của anh là sự im lặng của X. Lời ít ý nhiều, Shu hiểu rõ bản thân đã lần nữa thất bại.
"Ta xui vậy. Bốn mươi lăm phần trăm đó. Bốn mươi lăm cũng gần năm mươi rồi. Tính lần đầu nữa là hai lần, đáng lẽ ra ta phải tới rồi chứ?"
"Xác suất không hoạt động như thế. Cho dù là năm mươi phần trăm vẫn có khả năng mười lần đều không dính." X giải thích.
Shu làu bàu không thành nghĩa, dựa theo lời nói của Rintarou, đáng lẽ anh phải trở về Apocalypse rồi mới đúng. Thay vào đó, Shu lại lang thang từ thế giới này tới thế giới khác. Ước nguyện muốn thay đổi quá khứ khó thành công đến vậy sao?
"Anh không cần bực bội, Shu. Chúng ta thử lại là sẽ được."
Giọng nói mềm mại của Inori bình phục lại tâm tình của anh. Từ khi bước sang tuổi trung niên, tính tình của Shu tệ dần, dễ nóng nảy, cáu gắt. Thêm sang chấn tâm lý từ những sự kiện quá khứ, nếu không vì Inori ở bên, anh có lẽ đã hóa điên. Một bác sĩ tâm lý mắc bệnh tâm lý trầm trọng, một hiện thực đầy mỉa mai. Song Shu đã không còn là một gã trung niên nữa rồi, anh đã trở về dáng vẻ một đứa trẻ mười hai tuổi.
"Thật ra thì... Năng lượng còn lại đã không đủ để tiếp tục dịch chuyển." Shu vừa mới bình tĩnh lại, X lại phán thêm một câu khiến anh xụ hết cả mặt. Lần này anh không mất lý trí mà bắt đầu suy nghĩ phương pháp.
"Chúng ta có thể tìm một nguồn năng lượng thay thế được không?" Shu nói.
"Hoàn toàn có thể. Bản thân ta có thể chuyển hóa năng lượng nên có thể dùng bất cứ nguồn năng lượng nào. Vấn đề là năng lượng cần để kích hoạt khả năng dịch chuyển siêu không gian là rất lớn."
Nghe X nói, Shu ngẫm lại Okabe Rintarou. Anh thật sự không hiểu được thằng cha này kiếm đâu ra nguồn năng lượng khổng lồ đủ để khởi động cỗ máy ngay thời điểm ban đầu. Bây giờ dù có hiếu kì, anh cũng không thể hỏi được.
"Được rồi. Tìm kiếm năng lượng thay thế thôi mà. Không có gì khó khăn. Trước hết, tìm kiếm nơi trú ẩn đã. Không thì chúng ta đã c·h·ế·t cóng trước khi kịp làm gì." Shu nói với hai linh hồn cư ngụ trong bản thân.
"Đi hướng Đông. Ở đó có rất nhiều năng lượng tụ tập. Có thể là làng mạc của nhân loại." X nói.
Bản thân X có khả năng hấp thụ năng lượng. Đồng thời nó cũng có khả năng phân tích và cảm nhận năng lượng. Bất kì vật sống nào đều cần có năng lượng để sinh tồn. Việc X cảm nhận được loài người không có gì khác lạ. Shu cũng hiểu được điều đó. Anh bước đi trong màn tuyết trắng xóa, chân để lại vết giày kéo dài phía sau.
Chiến tranh không bao giờ thay đổi. Những gì mà nó mang lại chỉ có đau buồn, sự tiếc nuối và lòng căm hận. Trong vô vàn thế giới đang tồn tại ngoài kia, có bao nhiêu cuộc chiến thật sự vì một ý nghĩa tốt đẹp và bao nhiêu trong đó chỉ vì tranh giành lợi ích.
Ở mảnh đất Thủy Quốc, Chúa Thủy mới đăng cơ vì muốn tăng mạnh quyền lực của mình mà đưa ra nhiều sách luật đanh thép. Khiến cho rất nhiều đảo nhỏ tức giận. Sự tức giận chuyển thành mâu thuẫn và bắt mồi cho ngọn lửa chiến tranh.
Nhiều cuộc chiến giữa hai bên xảy ra liên miên trong nhiều năm. Xác chất thành chồng, máu nhuộm hồng đất.
Những bè phái nhỏ hơn thừa cơ thời thế loạn lạc, vung dao chiếm đoạt và đánh cướp. Những con người chính nghĩa, không tham gia cuộc chiến giữa Chúa Thủy và các đảo, căm ghét bọn tà ác mà thành lập quân đội độc lập để chống lại.
Từ bên ngoài nhìn vào, Thủy Quốc vì nội chiến mà tự hủy hoại.
Trong nước, một nỗi sợ hãi hình thành trong lòng dân chúng. Nhẫn Giả xuất hiện là sẽ có máu chảy, Nhẫn Giả bấm ấn là sẽ có người c·h·ế·t, Nhẫn Giả mang trong mình Huyết Kế Giới Hạn càng là ma quỷ hiện hình.
Huyết Kế Giới Hạn là một loại sức mạnh đặc biệt, chỉ truyền trong dòng giống, máu mủ. Nó cho người sở hữu một loại kỹ năng vượt bậc.
Gia tộc Yuki, mang trong mình Băng Độn độc nhất, ở tại mảnh đất Thủy Quốc chính là con dao sắc bén nhất trong chiến tranh nhưng đồng thời cũng là ác mộng của nhiều người.
Chiến tranh kéo dài tám năm, lượng người thương vong và tổn thất vật chất nhiều vô số kể. Các bên đã không còn ý chí mà đánh tiếp nữa. Ngày đầu năm thứ chín cũng là ngày tin tức Chúa Thủy bị ám sát truyền ra. Đánh dấu bước đầu tiên kết thúc của cuộc chiến vô nghĩa.
Hai năm sau đó, Thủy Quốc bước vào thời đại hoà bình, tuy nhiên vết thương chiến tranh vẫn còn chưa lành. Con người chìm đắm trong nghèo túng, quan thần tham lam đoạ lạc, xã hội bị bạo lực thống trị.
Gia tộc Yuki cùng nhiều gia tộc sở hữu Huyết Kế Giới Hạn đã hi sinh rất nhiều con cháu trong chiến tranh. Sau khi hoà bình được thành lập, vì nỗi sợ thấm nhuần mà rất nhiều bè phái và các thế lực ra sức tiêu diệt những gì còn sót lại của Huyết Kế Giới Hạn. Dẫn đến việc các gia tộc bị g·i·ế·t sạch hoặc bỏ trốn vào rừng sâu núi thẳm. Cho đến hiện tại, Huyết Kế Giới Hạn tại Thủy Quốc hầu như đã tuyệt chủng, những người may mắn trốn thoát cũng ít cực kỳ.
Trong số ít đó, Fujiko Yuki, đã đổi tên thành Fumie Shiro. Cô từ một tiểu thư của một gia tộc mạnh mẽ, trở thành một nông dân cầm cuốc không vững. Cô không cầu báo thù, không cầu được trở lại thời đại giàu sang phú quý. Ước nguyện của Fujiko chỉ có một, đó là yên lành sống qua ngày, cùng một người đàn ông tốt thành lập gia đình. Tránh xa khói lửa của nhân gian, trốn khỏi máu me của thế giới nhẫn giả.
Fujiko, với huyết mạch Yuki, sinh ra với một khuôn mặt rất xinh đẹp. Da cô trắng như tuyết, đúng với cái họ Tuyết của cô. Lông mi cong dài, khuôn mặt hiền hậu khiến ai cũng cảm mến. Với dung mạo này, Fujiko có vô số người đàn ông theo đuổi. Thương gia, vương hầu, thậm chí nhẫn giả mạnh mẽ. Nhưng cô từ chối tất cả mà lựa chọn một người nông dân bình thường về làm chồng. Người này không có gì đặc biệt, nhưng cái bình thường đó mới là những gì Fujiko muốn. Lấy những người tai to mặt lớn về rất dễ dàng để lộ thân phận, đồng thời lại bị cuốn vào vòng xoáy không hồi kết mà cô rất ghét kia.
Ở trong rừng tuyết, Fujiko bẻ một nhánh thảo dược bỏ vào trong sọt lá sau lưng. Gió thổi gay gắt, nhưng Fujiko không run đến một cái. Băng Độn chảy trong người khiến bản thân cô cũng trở nên vô cảm với giá lạnh.
Fujiko kiểm tra sọt lá đầy nhóc, vui vẻ gật đầu. "Cuộc sống này mới là cuộc sống. Không giống như thế giới ngoài kia, suốt ngày chém chém g·i·ế·t g·i·ế·t."
Fujiko ngửa đầu nhìn trời, trong đầu lóe lên hình ảnh từ cuộc chiến đẫm máu kéo dài tám năm kia. Người thân ngã xuống, tay chân bay lượn, nghĩ lại thôi mà sởn hết cả da gà.
"Tính ra thì đã mười một năm trôi qua."
Mười một năm kể từ ngày nổ chiến, và mười năm kể từ khi Fujiko không còn sử dụng tên thật của mình.
"Kohaku ở nhà như thế nào nhỉ? Mong là đừng có quấy rối cha nó." Fujiko ném đi những kí ức thảm thương trong quá khứ và tập trung vào thực tại an ổn. Đúng vậy, cô có chồng con, nhà cửa không dư dả gì nhiều nhưng không lo đến cái ăn. Như thế đã rất tốt.
Trên đường về nhà, Fujiko phát hiện một bóng hình thấp lùn ngọ nguậy trong đống tuyết. Khi cô đến gần thì mới phát hiện đó là một thằng bé cỡ mười một, mười hai tuổi. Thân nó hãm một nửa dưới tuyết, cựa quậy mãi mà vẫn không thể thoát khỏi.
Fujiko cười nhẹ trước dáng vẻ mắc cười của cậu bé. Mặc đồ quá cỡ luộm thuộm, đầu còn dính đầy tuyết.
Nghe thấy tiếng của Fujiko, Shu không quay sang mà lên tiếng: "Ai đó?"
"Nhà cháu ở đâu? Có cần giúp đỡ không, cậu bé?" Fujiko nói.
"Cần! Cháu lạc đường, cô giúp cháu về nhé." Shu lên tiếng nói. Với đôi giày to lớn không vừa chân, quần áo không cản mấy được giá lạnh. Anh đã tưởng bản thân phải chôn thân nơi đây. Fujiko không hề biết chứ trước đó Shu hoảng lắm rồi.
"Được thôi. Đưa tay đây cô kéo lên." Fujiko vươn tay ra.
Shu mù lòa lần mò một chút mới bắt được tay Fujiko.
"Cháu không nhìn thấy?" Fujiko nói, không giấu đi giọng ngạc nhiên.
"Cháu gặp tai nạn nên bị mù." Shu nói.
"Tai nạn sao?"
Shu không thể nói ra nguyên nhân thật sự anh bị mù nên chỉ đành bịa chuyện. Vào tai Fujiko thì cô lại hiểu thành ý khác. "Tai nạn" ở Thủy Quốc mà khiến một đứa bé mù lòa thì chỉ có nội chiến.
"Tội nghiệp. Đưa tay còn lại đây cô kéo lên."
"Ừm... Trong đợt tai nạn đó cháu cũng bị mất cánh tay luôn." Shu ngo ngoe phần vai còn sót lại của tay phải.
Thấy tình trạng của Shu, Fujiko thương ơi là thương. Một thằng bé chưa quá hai mươi lại tàn tật như vậy. Cô kiềm lòng không được mà mắt có hơi long lanh.
"Được rồi. Cháu ngồi im." Fujiko ngồi xổm xuống và bế Shu lên. Dáng người của Shu thanh mảnh nên khi hóa nhỏ cũng thuộc loại nhẹ cân. Fujiko dễ dàng ôm cậu lên khỏi đống tuyết.
"Trước về nhà của cô sưởi ấm đã. Người cháu lạnh ngắt rồi. Sau đó hãy về nhà."
"Ừm... Thật ra thì tất cả người thân của cháu đều c·h·ế·t trong đợt tai nạn đó luôn. Nên cháu cũng không có nhà." Shu lắp bắp nói. Anh quả thật không phải tuýp người biết nói dối.
"Tội nghiệp." Fujiko ôm Shu sát vào lòng, tay vỗ cậu nhè nhẹ. "Đừng suy nghĩ nhiều nhé. Cứ về nhà cô ở."
Fujiko ở vào khoảng ba mươi mấy tuổi. So với tuổi thật của Shu cũng không hơn kém là mấy. Khi Shu bị phụ nữ lạ ôm vào lòng, cái mũi của cậu nhúc nhích, ngửi thấy hương lạ. Khuôn mặt chợt đỏ lên.
Shu là một người đàn ông chung tình, vì Inori nên cậu không gần kề bất kì ai khác. Inori thì lại không quan tâm chuyện này, đã nhiều lần cô khuyên Shu nên kiếm một ai đó. Em ấy dù sao chỉ là một linh hồn vô định sống nhờ cơ thể Shu. Em không thể giúp đỡ gì cho Shu, không thể gần gũi với anh ấy và còn không thể cho anh ấy một gia đình. Inori cảm thấy bản thân không khác gì một con kí sinh trùng. Vì lý do này, Inori rất muốn Shu có một người phụ nữ khác, để anh có thể sống một cuộc đời bình thường có gia đình sum vầy. Tất nhiên Shu không đồng ý.
Mười bảy năm không gần phụ nữ, lần này lại bị người ta ôm vào lòng, còn ôm rất chặt. Shu tự nhiên rất ngại.
"Cô này cũng đẹp đó." Inori trêu chọc nói. Em hiểu rõ Shu. Sau khi anh không đồng ý thì cũng không nhắc lại vấn đề kia. Nhưng phản ứng của Shu thật sự khiến Inori cảm thấy rất dễ thương, kiềm lòng không được mà đùa giỡn.
"Ha ha." Shu cười nhưng lòng không cười.