Vô Cực Tội Vương
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 4: Kohaku
"Kohaku! Ra đây giúp mẹ đỡ anh vào nhà!" Fujiko đặt Shu lên nền tuyết. Trong lúc bị bế, đôi giày rộng tuếch đã rớt ra từ lúc nào. Chân trần của anh đạp lên mặt tuyết, sự giá lạnh truyền thẳng vào trong xương khiến Shu run lên một cái.
"Đùa! Lông mi của nó dài hơn cả em." Inori lên tiếng.
Fujiko nghiêng đầu suy nghĩ rồi nói: "Là anh họ của con đấy. Từ giờ nó qua đây ở với chúng ta."
Vì có người kề bên nên Shu không dám lên tiếng, yên lặng nghe hai con ký sinh trùng phát biểu.
"Anh chỉ hỏi thôi, Inori." Shu nhẹ nhàng nói. Anh sẽ không bao giờ làm ra điều táng tận lương tâm như vậy.
"Khác như thế nào?" Inori nói.
"Không có vật mẫu phân tích cụ thể thì khó nói chính xác. Nhưng sẽ không ít hơn mười lần đi." X nói.
"Ta cũng biết ngươi sẽ không làm như vậy." X nói, không có vẻ gì là ngạc nhiên.
"Vậy nơi này là nước gì?"
"Thế giới có xứng đáng được chúng ta cứu hay không?"
"Ít nhất phải gấp ba lần trọng lượng cơ thể của người phụ nữ này."
"Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì." X nói. "Thế giới có xứng đáng được cứu hay không? Ta có thể nói cho ngươi câu trả lời. Nhưng ngươi phải hỏi."
"Tất nhiên là không phải. Chỉ cần tụ tập đủ số lượng là được. Như tóc chẳng hạn. Chỉ là thời gian rất lâu."
"Bao nhiêu DNA mới đủ?" Inori nói.
Shu hắt xì thật to. Lạy hồn. Nếu còn đứng diễn cảnh thủ túc tình thâm, anh chắc c·hết vì cóng mất. Trong nhà ấm hơn hẳn ở ngoài, ở giữa có một hố lửa tỏa ra nhiệt lượng đều đều. Shu cảm thấy sướng hết cả thân. Kohaku đưa quần áo của mình cho Shu mặc. Khổ người Kohaku hơi nhỏ, Shu mặc chiếc quần vào hở đến một nửa bắp chuối. Vải vóc cũng không được dày cho lắm, mặc vào Shu không cảm thấy ấm hơn là mấy. Thế là anh đành chồng mấy lớp áo quần lên. Bốn lớp trôi qua, anh mới dần cảm thấy hít thở suôn sẻ.
Fujiko ở một ngôi nhà gỗ nhỏ rất bình thường, nằm ngay rìa của một ngôi làng vắng vẻ. Tính cả ba người nhà Fujiko, cả ngôi làng không có quá hai chục người.
"Khoan đã! Cháu không thể mặc đồ con gái được." Shu ngay lập tức lên tiếng.
"Đùa! Nó đẹp gái gần bằng em." Inori nói.
"Người bạn của ngươi tên là gì?" Shu nói.
"Thần kỳ như vậy?" Shu ngạc nhiên nói. Ngẫm lại lần đầu gặp mặt X, Shu đến từ một thế giới, X đến từ một thế giới, nhưng hai người lại có thể giao tiếp dễ dàng. Thì ra lý do là vì máy phiên dịch.
"Nơi này là ở đâu, Kohaku?" Shu nói.
"Tại sao ta có cảm giác ngươi đang dụ Shu đi ăn người?"
Nghe X nói, Shu thầm vui trong lòng, miệng cười toe toét. Fujiko nhìn thấy thì thấy thằng nhỏ rất dễ thương. Được người ôm thôi mà vui ra mặt. Thật sự là trẻ con ngây thơ.
"Cái gì? Ngươi muốn Shu đi ăn ba mạng người?" Inori thốt lên.
Shu trầm lắng, anh dựa trên khung cửa sổ và nhìn ra cảnh vật bên ngoài. Kohaku nghịch tuyết dưới trời đông giá rét, Fujiko ở trong bếp loay hoay, khói thơm thả ra nghi ngút. Trong quá khứ, Shu chiến đấu vì bảo vệ mọi người, vì bảo vệ Nhật Bản, để cho không ai phải chịu đau khổ. Anh đã phạm phải rất nhiều sai lầm, vì kết quả mà bỏ lơ cảm xúc của mọi người, vì nhu nhược mà khiến người thân cận phải c·hết. Shu rất muốn quay lại quá khứ để thay đổi tất cả, nhưng anh tự hỏi, nếu một lần nữa gặp lựa chọn ấy. Cứu vớt Nhật Bản, hay cứu vớt người mình quan tâm. Anh không chắc mình sẽ chọn cái gì.
"X, ban nãy ngươi nói Kohaku có rất nhiều năng lượng. Cụ thể so với Fumie là gấp mấy lần?" Shu tiếp tục nói.
X đổi cách nói, giọng điệu trở nên nghiêm túc và trầm thấp hơn, như đang bắt chước một ai đó: "Ta chưa bao giờ quan tâm đến công lý và không bao giờ muốn làm anh hùng. Ta chỉ chiến đấu vì những người mà ta tin tưởng. Ta sẽ không bao giờ nương tay. Nếu một kẻ địch xuất hiện, ta sẽ hủy diệt nó."
"Tất nhiên là được. Không chỉ như vậy. Nếu để ta hấp thụ đủ lượng DNA của nhân loại này, ta có thể tái tạo lại tình huống y hệt trên cơ thể của Shu. Từ đó Shu sẽ tự sinh ra năng lượng. Chúng ta chỉ cần chờ đợi là đủ nhiên liệu nhảy tiếp."
"Quoa! Anh họ. Em là Kohaku." Đứa nhỏ vẫy tay chào Shu, Shu không thấy nên không có phản ứng gì.
"Chinh chiến qua vô số thế kỷ sao..." Shu đã từng hi sinh bản thân để cứu vớt Nhật Bản. Anh rất hiểu suy nghĩ của X. Nhiều năm trôi qua, anh luôn suy nghĩ, liệu nó có đáng hay không. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đúng vậy. Anh mù nên không thấy, chứ em thật ra rất là oai phong đấy nhé." Kohaku vỗ bắp tay như que củi của bản thân. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bọn họ đâu có nói tiếng Nhật." X chen vào. "Chúng ta đang sử dụng công nghệ phiên dịch cao cấp của thế giới ta. Các ngươi nghe thấy bọn họ nói tiếng Nhật nhưng thật ra bọn họ lại nói tiếng bản địa. Bọn họ nghe thấy các ngươi nói tiếng bản địa nhưng thật ra đang nói tiếng Nhật."
Fujiko rời đi, chuẩn bị bữa ăn cho ngày hôm nay. Kohaku thì bám theo Shu, hí ha hí hửng, miệng nói không ngừng. Shu nhẹ nhàng bồi em nó, nhìn dáng vẻ chắc là ngày thường không có nhiều đứa trẻ chơi chung với Kohaku, dẫn đến nó trở nên tăng động khi gặp Shu.
"Ngươi rốt cuộc là thứ gì, X?" Shu nói, mặc dù đồng hành cùng nhau. Anh thật sự chưa hiểu rõ lắm về linh hồn máy móc này. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Zero."
"Con gái? Giọng của Kohaku chưa vỡ nên cháu không phân biệt được thôi. Chứ nó là con trai đấy nhé." Fujiko nói.
"Oa oa. Shu không được ăn người." Inori bù lu bù loa nói.
X cười nhẹ rồi nói: "Ta đã từng trằn trọc hàng thập kỷ chỉ vì trả lời câu hỏi này. Ta chưa bao giờ tìm ra câu trả lời. Ta luôn nghĩ bản thân phải làm tròn mục đích được chế tạo. Nhưng ta có một người bạn, anh ấy giỏi hơn ta rất nhiều. Ta trở nên mạnh mẽ bằng cách hấp thụ mọi loại công nghệ trên thế giới. Nhưng anh ấy, một người với một cây kiếm, có thể thay đổi kết quả của cả một cuộc chiến. Ta luôn nói "vì hòa bình vĩnh cửu" anh ấy thì nói "vì cuộc chiến bất tận". Ta đã hỏi anh ấy câu hỏi mà ngươi vừa mới hỏi ta."
"Để sử dụng được ta, Người Được Chọn phải có tính cách giống hệt ta. Nếu ngươi là một kẻ không từ thủ đoạn, ngươi đã không phải là Người Được Chọn." Giọng X có một chút hoài niệm pha thêm sự mệt mỏi đầy cổ đại.
"Không sai. Thậm chí còn có tạo ra khả năng mạnh mẽ hơn rất nhiều."
"Anh bị mù. Con dẫn anh vào thay đồ đi. Nó lạnh lắm rồi đó. Cứ đưa cho nó mấy bộ của con là được."
Kohaku ngây thơ lắc đầu. Shu thở dài, bảo Kohaku tự đi chơi.
"Ồ, tại sao?"
Kohaku chạy tới cạnh hai người. Nó dùng chân trần đạp tuyết như Shu, nhưng nó lại không hề có một chút biểu hiện bị lạnh nào. Nó mở đôi mắt tròn xoe, hiếu kỳ quan sát Shu và nói: "Ai vậy mẹ?"
"Đứa bé kia có năng lượng còn nhiều hơn cả mẹ nó." X thốt lên.
"Em có từng nghe qua Nhật Bản chưa?"
"Vào nhà thôi hai đứa." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Đứa con còn đẹp hơn cả mẹ nó." Inori thốt lên.
Fujiko bế Shu một mạch về tới nhà của cô. Shu rất ngạc nhiên với thể lực của người phụ nữ này, mặc dù bây giờ anh rất nhẹ nhưng đường rừng long đong, Fujiko lại chẳng có vẻ gì là lực lưỡng nhưng cô lại không hề đổ lấy một giọt mồ hôi. Shu càng ngày càng hiếu kì nguồn năng lượng kì lạ trong người Fujiko. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ta là X. Một người máy được chế tạo vì hòa bình thế giới. Ta đã chinh chiến qua vô số thế kỷ, tiêu diệt rất nhiều kẻ địch, mất rất nhiều người bạn. Thân xác ta đ·ã c·hết đi, linh hồn ta lại sống tiếp trong Sinh Thạch, trợ giúp người anh hùng kế tiếp bảo vệ thế giới. Nhưng ngươi cũng biết rồi đấy, kết cục của thế giới kia vẫn là diệt vong." X điềm đạm nói, giọng bâng quơ như không hề quan trọng. Nội dung đơn giản tích s·ú·c nhưng Shu nghe cũng cảm thấy được những sự thăng trầm và phức tạp trong đó.
Gân xanh nổi lên trán Ouma Shu. Có một linh hồn trong đầu sinh sống rất dễ dàng. Linh hồn đó lại là người mình yêu, mọi lúc làm bạn bên mình nên không bao giờ cô đơn. Nhưng thêm một linh hồn nữa thì cái não Shu thành cái chợ. Anh ước gì mình có cái nút tắt tiếng.
Chương 4: Kohaku
"Trong cơ thể người phụ nữ này có một nguồn năng lượng rất đặc biệt. Nguồn năng lượng này nhiều bất thường, có thể tự động sinh sôi, lại còn rất linh hoạt. Có tiềm năng rất lớn."
"Inori, nơi này xem ra lại là một thế giới hoàn toàn khác. Ngay cả Nhật Bản cũng không tồn tại."
"Ta không có."
"Vâng ạ!"
"Diện mạo này thật sự rất giống con gái." X nói.
Một bên Inori trêu chọc, một bên khác thì X kinh ngạc mà nói: "Không thể tin được! Không thể tin được! Thông số của nhân loại này khác hoàn toàn với những gì ta biết."
Kohaku hứng khởi, ngoan ngoãn cọ vào lòng bàn tay của Shu.
"Shu, anh không được ăn người! Anh mà ăn người em đi chuyển sinh luôn!" Inori nói.
Shu cười ha ha, lòng đầy phiền muộn. Inori lúc trước không nhiều chuyện như vậy, từ khi có X thì cả hai thay phiên bình luận. Anh vươn tay ra theo hướng giọng nói của Kohaku và xoa nhẹ đầu thằng bé. "Anh biết rồi. Chắc chắn Kohaku rất đẹp trai, không hề giống con gái."
"Nhưng tại sao họ lại nói tiếng Nhật nhỉ?" Inori nói.
"Có thể dùng nó làm năng lượng thay thế được sao?" Inori nói.
"Nói vậy, chỉ cần hấp thụ Kohaku là chúng ta có thể sao chép nguồn năng lượng này?"
"Thủy Quốc!" Kohaku vươn cao hay tay nói lớn.
Kohaku nghiêng đầu, miệng mút lấy đầu ngón tay mà suy nghĩ. Một lát sau nó mới nói: "Nơi này là đảo Ryu."
"Anh ta trả lời như thế nào?"
"Đứa bé này thật sự là con trai." X nói.
"Vâng ạ!" Một đứa bé chạy ra. Nó thấp hơn Shu một tí, tóc dài, mắt to, lông mi cong dài hệt mẹ nó. Khuôn mặt yểu điệu, lớn lên chắc chắn sẽ là một mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.