Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 46: Thần thoại
Tặc Bang, băng đảng của những tên trộm, có một cái tên không hề chính nghĩa, nhưng bọn chúng lại chiến đấu với một niềm tin công lý trong lòng.
Ai Cập cổ đại phát triển vượt bậc, tạo nên những kì quan thế giới đứng sừng sững cho đến mấy ngàn năm sau. Lý do lớn nhất của những thành tự này là giai cấp. Tương tự như Vụ Ẩn Trấn của thế giới nhẫn giả, dân chúng của Ai Cập chia ra làm nhiều đẳng cấp. Cao nhất là hoàng tộc và những người làm việc cho hoàng tộc, chính là Atem cùng các vị thần quan. Nằm ở giữa là thương nhân, quan nhỏ cùng một số địa chủ. Dưới chót là dân lao động cùng nô lệ.
Dân chúng ở tầng đáy không có lòng tự trọng, không biết tranh giành quyền lợi cho bản thân. Họ không phải đần độn, nhưng họ không có thời gian mà kêu ca. Ngay cả bữa ăn cũng không có, cần thiết gì những thứ vô bổ khác.
Nhưng đột nhiên Bakura xuất hiện. Hắn tuyền truyền cho dân chúng về sự không công bằng, chỉ rõ hiện thực tàn khốc của xã hội Misr. Ban đầu không ai nghe hắn. Nhưng cuộc sống cổ đại éo le, chậm rãi và chắc chắn, dân chúng bắt đầu tích tụ sự bất mãn. Bọn họ dần dần đồng ý với lời nói của Bakura. Tại sao bọn họ lại phải làm việc cật lực chỉ vì một bữa cơm, trong khi những tên quý tộc kia chỉ cần ngồi mát ăn bát vàng?
Không ai trong họ có câu trả lời, nên bọn họ càng ngày càng tin tưởng Bakura. Tín đồ và thành viên của Tặc Bang ngày một nhiều hơn. Phần đông là nô lệ và những ác bá có lòng tham to lớn. Nô lệ theo Bakura vì họ mong mỏi có một cuộc sống tốt hơn. Những tên đầu trộm đuôi c·ướp thì muốn thay thế những kẻ bên trên, trở thành người được hưởng thụ.
"Muốn thay đổi xã hội, phải bắt đầu với tầng cao nhất." Đó là lời mà Vua Trộm đã rỉ tai cho Tặc Bang.
Thế là kế hoạch được thành lập, vào lễ đăng quang của Pharaoh, thành viên của Tặc Bang trà trộn vào đám đông để gây nên hỗn loạn. Bakura, ma pháp sư duy nhất bên phe này, sẽ tự tay đối đầu với các thần quan và đức vua của Ai Cập.
Người của Tặc Bang là dân đen, chưa bao giờ tiếp xúc qua ma pháp. Bọn họ chỉ nghe người ta đồn thổi bên tai. Khi họ thấy Bakura triệu hồi ra Diabound với hình thể to lớn, ai nấy cũng trở nên cuồng nhiệt và kính ngưỡng, tin tưởng chắc chắn Vua Trộm sẽ có khả năng biến đất nước này thành một thiên đường.
Về Bakura, thật ra thì hắn không quan tâm gì đến những kẻ khốn khổ kia. Trong mắt hắn, chúng chỉ là đám công trùng có một chút tác dụng.
Bakura thật sự muốn thay đổi Misr? Đúng là có, nhưng là thay đổi hắn trở thành Pharaoh. Song mộng tưởng của hắn không chỉ dừng lại ở đó. Bakura muốn thống trị hết thảy sự sống, trở thành một vị thần linh bước đi trong thế giới loài người. Mà Thiên Niên Bảo, có thể giúp hắn đạt được điều đó.
Lễ đăng quang diễn ra, Tặc Bang t·ấn c·ông, Bakura chiến đấu với thần quan. Mọi chuyện dường như sắp thành công thì một vị cận vệ giấu mặt xuất hiện. Anh mang một chiếc mặt nạ vàng bóng láng, dáng người to lớn phát ra khí thế hùng dũng và oai nghiêm. Theo lời đồn, vị cận vệ này còn rất trẻ và rất đẹp trai, đến nay chưa lập gia đình.
Ngày hôm đó, Vua Trộm Bakura phóng ra một làn khói đen tới từ địa ngục, ngăn cản hết tất cả sức mạnh của ma pháp. Cận vệ của Pharaoh dùng sự trung thành của bản thân, kêu gọi sự giúp đỡ từ các vị thần để đánh đuổi thế lực tà ác. Con gái của Dực Ưng Thần Ra, Tefnut phản hồi.
Những nhân chứng ở đó kể lại rằng, bầu trời đen đóm bỗng dưng trở nên mát lạnh, thần Tefnut hiện thân giữa không trung, cơ thể to lớn che lấy mặt trời và dội xuống một màn mưa. Làn khói đen của phản tặc ngay lập tức tan rã, thay vào đó, một màn sương xinh đẹp và mờ ảo bao phủ hoàng cung.
Một số phiên bản khác của câu chuyện thì khẳng định vị cận vệ đó chính là một vị thần. Anh che lại khuôn mặt vì dung mạo thật sự của thần linh không thể được quan sát bởi phàm nhân. Nếu bất kì ai thấy mặt của ngài, linh hồn sẽ lập tức tan biến. Vị thần linh này có thân phận rất cao trong dòng dõi thần thánh. Ngài chính là con của Ra và anh em song sinh với Tefnut. Chính vì mối quan hệ này, Tefnut mới cho ngài mượn lấy sức mạnh.
Cũng có người có ý kiến nói không có Tefnut nào xuất hiện cả. Tefnut là thần của mưa, còn ngài cận vệ là thần của gió và sương, sức mạnh bao phủ hoàng cung vốn là của chính ngài chứ không của ai khác.
Nhân chứng tại hiện trường nghe thấy Pharaoh và các thần quan gọi ngài cận vệ là Shu. Đó chính là bản danh của ngài.
Thần Shu trong tay cầm một thanh kiếm đen tuyền, nghe đồn chính là bảo vật mang xuống từ trên trời. Ngài không cần ma pháp gì mạnh mẽ, chỉ dùng hai nhát chém đã khiến Linh Vật của phản tặc đứt tay và cầu xin tha thứ. Kế tiếp, các vị thần cùng phán xét tên bất trung và khẳng định rằng hắn đáng c·hết. Thế là một vị đứng trong ba hạng đầu của dòng dõi thần thánh giáng xuống, tự tay thi hành án.
Cự Binh Thần Obelisk, thân thể khổng lồ với cặp cánh nguy nga xuất hiện dưới ánh mắt của phàm phu tục tử. Lúc ấy sức mạnh của ngài tỏa ra quá mạnh mẽ, nhiều người không dám ngẩng đầu nhìn thẳng, chỉ có thể quỳ gối, đầu cúi sát mặt đất.
Ngài Obelisk dùng nắm đấm to lớn mà tiễn tên trộm cùng Linh Vật của hắn về với hư vô. Đáng tiếc, thế lực tà ác kịp thời xuất thủ, cứu tên phản tặc Bakura và kéo hắn xuống địa ngục mà lẩn trốn. Thế giới địa ngục to lớn, linh hồn n·gười c·hết đầy rẫy, rất khó để tìm thấy một người. Dù là thần Anubis tự mình ra tay, cho tới nay, tên Vua Trộm vẫn chưa đền tội.
Trong hoàng cung, Shu đội chiếc mũ bảo hiểm trên đầu, chân bước nhanh về phía trước. Hai ngày đã trôi qua, mọi việc đã lần nữa lắng xuống. Mahad bận bịu tìm kiếm một địa điểm mới để xây dựng lăng mộ cho Akhenamkhanen, để cho thể xác của Pharaoh một lần nữa yên nghỉ. Set vì tức giận sự vô năng của bản thân mà chui đầu vào thần viện, quyết tâm tìm ra cách phá giải Dụng Cụ Ăn Trộm của Bakura. Shu thì vẫn tập trung khắc chú vào linh hồn, chờ mong ngày trở về với Inori.
Shu đi ngang qua chung viện, nơi ở của các người hầu. Vì quá trình rèn luyện ma pháp chẳng có tiến triển gì nên anh đi dạo lung tung một phen, tìm cảm hứng đột phá. Các người hầu trợn to mắt khi thấy anh, chỉ có một người, không, một thần đội mũ bảo hiểm bằng vàng ở trong cung. Tất cả bọn họ dừng hết tất cả công việc đang làm, thân thể đổ rạp xuống sàn, trán chạm lấy mặt đất.
"Bái kiến ngài cận vệ!" Người hầu đồng thanh hô to.
Shu sững sờ, đứng bất động như một bức tượng. Anh không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Đây là đâu? Tôi là ai?
Shu vội vã tiến đến nâng một nữ hầu đứng dậy. "Các ngươi mau đứng lên, ta chỉ là đi ngang qua."
Nữ hầu mặt đỏ như trái cà, cảm nhận bàn tay thô ráp và nam tính của Shu. Cô ta bỗng dưng phát nghẹn, cổ họng nấc lên một tiếng, ngay cả nói cũng nói không được.
Shu càng ngày càng mơ hồ. Chuyện quái gì đang diễn ra?
Tất cả người hầu ngoan ngoãn nghe lệnh Shu, đứng dậy và xếp thẳng hàng, ngực ưỡn về phía trước, lưng thẳng thóm, dáng vẻ rất uy nghiêm như là trong q·uân đ·ội.
Nữ hầu được Shu đỡ dậy lấy lại bình tĩnh, môi run rẩy cố gắng nói ra lời: "Ngài... Ngài có phải là vị Shu đó?"
"Nếu ngươi nói Shu, cận vệ của Pharaoh thì đó chính là ta. Có chuyện gì?"
"Không... Không có. Chúng con rất hạnh phúc... vì sự hiện diện của ngài."
Nữ hầu nói xong, đám người hầu còn lại bỗng đồng thanh hô lên: "Chúng con hạnh phúc vì sự hiện diện của ngài!"
Một giọt mồ hôi chảy dài trên trán, Shu chẳng hiểu nổi những người này. Anh chào họ một câu và nhanh chóng chạy đi như bay. Vài phút trôi qua, đám người hầu không thấy ngài cận vệ quay lại thì mới thả lỏng, rối rít xúm lại với nhau.
Đám phụ nữ mắt lung linh, má hồng mà đầu thì ảo tưởng. Nữ hầu kia không ngừng dùng đôi tay mà Shu đã nắm lấy chạm lên đôi má của mình.
"Ngài ấy chạm vào ta! Ta cảm nhận được hơi ấm của thần linh! Ôi, không biết ngài ấy có thu nữ nô không, ta không cần danh phận. Chỉ cần được ngài sủng hạnh một đêm là mãn nguyện."
"Thần Shu dịu dàng quá. Nhìn ngài cẩn thận nâng đỡ Noura mà ta tức c·hết. Sao ngài không để ý tới ta chứ?!"
"Thần Shu thật quyến rũ, ngay cả mặt nạ thôi mà cũng khiến ngài đẹp trai đến vậy. Ta thật sự muốn nhìn thấy dung mạo của ngài... Nhưng ta s·ợ c·hết quá."
Đám đàn ông thì nói tới những vấn đề hoàn toàn khác. Khuôn mặt phấn khích không thôi.
"Các ngươi có thấy thanh kiếm sau lưng ngài không? Đó chắc chắn chính là thần vật trong truyền thuyết!"
"Ôi! Đường cơ bắp khủng bố trên tay của ngài, ta cũng muốn có được nó!"
"Thần Shu thật sự rất uy phong. Không khinh kẻ dưới, đối xử với chúng ta rất bình đẳng. Không hổ là thần thánh."
Shu đi lòng vòng hoàng cung. Anh đến đâu, bất kể người hầu hay là quan lại, đều đổ sụp xuống mà bái lạy. Mấy lần đầu anh còn tươi cười đáp lễ, nhưng càng về sau gặp càng nhiều người, Shu mệt mỏi nên phi thân lên mái nhà mà di chuyển, tránh né tất.
Shu ngẫu nhiên gặp Pharaoh ngả người trên tầng thượng của một tòa nhà cũ kĩ, nằm rất gần với chính điện. Một cây hoa lớn biến thái được trồng ở nơi này, nó xòe ra năm cánh, tạo thành một cây dù tự nhiên. Pharaoh núp ở bên dưới, nằm trên một tấm bạt sạch sẽ, bên cạnh có một khay nước để sẵn.
"Đi đâu mà vội thế, bạn của ta?" Atem lên tiếng.
"Pharaoh, trong hoàng cung có chuyện gì rất kì lạ đang xảy ra." Shu ngồi xuống đối diện Atem, hơi thở gấp gáp và nói. "Ai cũng hành động rất quái."
"À... Ta có lẽ biết lý do."
Atem ngồi lên, vươn tay ra đống giấy lộn xộn sau lưng mà đưa tới cho Shu. Bản thân là đức vua của Misr, Atem thường ngày rất bận xử lý công vụ. Song anh không thích ở trong cung, nó tạo một cảm giác ngột ngạt và bí bách. Những lúc tể tướng rời đi, Atem đều lên nóc nhà này mà làm việc. Vắng vẻ không có ai, còn rất mát mẻ.
Shu nghi ngờ mà cầm lấy cuộn giấy. Anh chậm rãi đọc lấy nội dung trong đó.
X bỗng phá lên cười, âm điệu vang vọng và hoang dã, đã lâu lắm rồi anh mới chứng kiến một sự việc hoang đường như thế này.
Hàng lông mày của Shu thì nhăn thành hình chữ V. Anh quay sang Atem và nói: "Ta thành thần lúc nào?"