Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 47: Tâm và ý

Chương 47: Tâm và ý


Atem nhún vai và nói: "Lời đồn thổi của dân chúng. Ngươi chối thì họ càng tin, ngươi không chối thì họ nghĩ ngươi thừa nhận. Chỉ có thể chấp nhận thôi, Shu ạ."

Shu thở dài, cởi chiếc mũ bảo hiểm xuống. Mái tóc lay động trong làn gió nhẹ, nhúm tóc vàng làm điểm nhấn của cả khuôn mặt. Anh hiện tại có dáng vẻ rất giống ngày ấy, khoảng thời gian diễn ra sự kiện Apocalypse. Trước đó mái tóc còn dài, nhưng đã bị cháy đen khi cố gắng rời khỏi, hiện tại chỉ ngắn đến mang tai.

"Ngươi có phải rất hay gặp chuyện như vậy?" Shu nói.

"Ừm. Làm người đứng đầu một nước, trong tay nắm giữ sức mạnh của ma pháp và Linh Vật. Bọn họ coi Pharaoh không khác thần linh là mấy."

Atem rót một chén rượu cho Shu và đặt trước mặt anh. "Ngươi uống chứ?"

"Tất nhiên!"

Atem và Shu cùng thư giãn trên mái nhà. Ánh mặt trời gắt gỏng ở xa, chiếu rọi mảnh đất bằng phẳng. Từ nơi này có thể thấy được dòng sông Nile lượn quanh, mặt nước của nó phản lại ánh nắng, càng trở nên lung linh và kỳ ảo.

"Cảnh vật rất đẹp. Ngươi có muốn ngắm không?" X lên tiếng.

"Cũng được, đã lâu ta không ngắm cảnh mặt trời. Rock on!"

Ánh sáng chớp nháy, bộ trang phục cận vệ biến mất, thay vào đó là một bộ giáp nhẹ màu đỏ, mũ bảo hiểm hình chữ V trên trán. Đôi mắt đờ đẫn của Shu lấy lại sự linh động, mí mắt nheo lại, đồng tử co vào để chống lại ánh mắt trời nóng bức. Anh cẩn thận thể nghiệm sự xinh đẹp của thiên nhiên. Dàn mây lơ lửng trên không trung, mảnh đất sa mạc màu vàng bằng phẳng không hồi kết. Từng con người tí hon di động như những chú kiến thợ, miệt mài hoàn thành công việc của bản thân.

"Một mảnh đất rộng lớn. Một mình ngươi quản lý tất cả chắc chắn rất mệt mỏi." Shu nói.

"Có lẽ là vậy. Nhưng ta không quản lý nó một mình. Có các thần quan cùng tể tướng san sẻ công việc." Atem nói.

"Dù là nói như vậy..."

Shu đã từng dẫn dắt học sinh của một ngôi trường, trở thành vua của bọn họ. Mục đích cao cả vì muốn cứu sống tất cả mọi người. Ban đầu anh nhu nhược, không thể làm ra những lựa chọn khó khăn, không dám đứng ra đưa quyết định. Kết quả dẫn tới c·ái c·hết của Hare. Kể từ đó, cách hành xử của Shu thay đổi. Bên trong, anh vẫn là anh của ngày nào, trái tim hướng đến chính nghĩa và sự an toàn của mọi người. Bên ngoài, Shu trở thành một nhà độc tài, không quan tâm đến cảm xúc và suy nghĩ của người khác, chỉ muốn đạt được kết quả bản thân mong muốn. Phương pháp này dẫn Shu tới thành công, nhưng đồng thời khiến tất cả mọi người phản bội anh.

Tất cả trừ Inori, chỉ có em là chưa bao giờ lung lay.

"Atem, ngươi làm sao biết quyết định của bản thân là đúng?" Shu lên tiếng.

Atem nhướng mày, uống cạn một chén rượu. Anh trầm tư thật lâu rồi mới nói: "Shu hỏi ta hay là đế vương hỏi Pharaoh?"

"Đế vương xin hỏi Pharaoh."

"Để trả lời câu hỏi này của ngươi. Ta sẽ dùng lời nói của một vị vua khác. Ở phía Bắc của Misr có một đế chế gọi là Achaemenid. Đất nước này rất hùng mạnh, lãnh thổ rộng lớn, trải dài qua nhiều bờ biển. Ta đã từng có dịp gặp mặt với vua của Achaemenid, tên của ông ta là Sharaman.

Sharaman mở rộng bờ cõi, phát triển nông thương nghiệp, vì sự trì của ông mà Achaemenid trở thành một cường quốc trên thế giới. Ta lúc ấy rất hiếu kì, tại sao ông ta lại có khả năng đạt được những thành tựu to lớn như thế. Thế nên ta hỏi."

"Ông ta đã nói gì?" Shu nói.

Atem chĩa ngón tay lên huyệt thái dương. "Một vị vua đích thực nên tiếp nhận lời khuyên từ cố vấn." Sau đó anh chĩa ngón tay và lồng ngực. "Nhưng trước hết, người phải luôn lắng nghe trái tim của bản thân."

Một câu nói rất đơn giản, không có nhiều tầng ý nghĩa ẩn giấu. Shu đã từng đọc qua, nghe qua và được người khuyên nhủ những câu nói tương tự. Nhưng lúc ấy anh coi thường chúng, bỏ qua sự khôn ngoan trong cái bình dị. Hôm nay, nội dung ấy lại một lần nữa được phát ngôn, đến từ chính bản thân Pharaoh, một người có quyền lực to lớn, đứng bên trên ba triệu con người Ai Cập. Sức ảnh hưởng to lớn hơn nhiều.

Ngẫm lại ngày ấy, Shu biết bản thân phải làm gì đó, Yahiro cho anh một phương án nhưng anh lại không áp dụng. Đó là Shu không nghe lời khuyên của cố vấn. Sau khi Hare c·hết, tâm trí bị dồn ép, anh mới dùng phương án của Yahiro. Kế hoạch này rất tốt, nhưng anh luôn cảm thấy không ổn trong cõi lòng. Đó là Shu không lắng nghe lấy trái tim. Dẫn đến kết cục bị phản bội. Nếu như lúc đó, anh tiếp nhận đề nghị của Yahiro nhưng sửa đổi nó lại, hoặc là tìm ra một phương án khác mà lương tâm chấp thuận, có thể mọi chuyện đã khác.

"Đôi khi, cách giải quyết một vấn đề đơn giản hơn chúng ta tưởng." Shu cảm thán.

Atem mỉm cười, anh cùng Shu cạn chén, ngẩng đầu uống hết dung dịch cay nồng vào cổ họng.

"Vận mệnh khó thay đổi. Chúng ta chỉ có thể cố gắng hết sức mình thôi. Nỗ lực tối đa là đủ." Atem hà hơi, miệng toàn mùi rượu, khuôn mặt hơi đỏ.

"Ngươi uống rượu sớm như thế, không sợ ảnh hưởng công việc sao?"

"Ta có ma pháp mà Shu, không lo lắng. Còn ngươi thì sao, học được Thứ Nguyên Quy Hoàn chưa?"

"Dùng gần 100 kW Hồn Lực, vẫn không khắc được một chữ nào."

"Ta có lẽ giúp được ngươi. Theo ta."

Atem lẩm bẩm thần chú, khuôn mặt hồng hào nhanh chóng tan biến, làn da trở về màu sắc cũ. Anh niệm một phép thứ hai, khiến cho quần áo trở nên sạch bóng, không còn dính lấy mùi rượu hay bụi bẩn.

Vị Pharaoh này có dáng người rất nhỏ con, thường ngày ít khi thấy hoạt động. Shu tưởng rằng anh ta vụng về lắm. Shu trợn cả mắt khi thấy Atem tung người, thân ảnh thoăn thoắt trèo xuống đất. Anh nhanh chóng giải trừ biến thân, trở về với hình dáng con người bình thường và đội mũ hoàng kim lên, nhảy theo xuống. Cả hai đi về hướng pháp điện.

Pháp điện, nơi huấn luyện và giảng dạy ma pháp cho học sinh thực tập. Nó trông như một tòa thành thu nhỏ, tường cao bao quanh, phòng chống có người học lén. Ở giữa là một bãi đất trống dành cho pháp sư nghiệm phép. Hai tòa nhà nằm ở hướng Bắt được xây song song nhau, chúng là nơi đại pháp sư giảng bài và pháp sư thực tập ôn luyện kiến thức. Lối vào pháp điện là một cánh cổng đá to, tường trắng có từng đường viền vàng, trông giống như một hình chữ H.

Khi Shu và Atem bước vào trong, tất cả mọi người đều rộn ràng cả lên. Pharaoh và vị thần bí ẩn cùng xuất hiện, ai cũng nghĩ là có chuyện lớn gì đó.

Một bé gái nhỏ nhắn bước ra từ học đường, mái tóc màu bạc rất bắt mắt, khác hẳn với những người dân còn lại của Ai Cập. Khi Atem thấy em thì liền vẫy tay ra hiệu. Bé gái ngoan ngoãn tiến tới. Em cao chỉ tới bụng của Shu, chừng mười mấy tuổi, bộ tóc phá cách màu bạc huyền ảo, mái che lấy một bên mặt, chỉ để lộ một con mắt có màu hồng nhạt. Thân mặc bộ váy kín đáo, cổ cao che giấu tất cả.

Shu so sánh bé gái và Atem, hai người có gu thẫm mỹ thật giống nhau, mái tóc đều rất bá đạo.

"Những ngày gần đây thế nào?" Atem nói, đôi mắt hiện lên sự dịu dàng khó tả.

Bé gái không lên tiếng, gật đầu và làm vài cử chỉ tay, có vẻ là đang giao tiếp bằng ngôn ngữ câm.

Atem xoa đầu bé gái. Em rụt cổ, khuôn mặt có chút xấu hổ.

"Shu, giới thiệu với ngươi. Vị này là đại pháp sư Ashtar, một trong những ma thuật sư rất có tài năng của Misr." Atem nói.

Shu khẽ giật mình và nói: "Trẻ như vậy đã là đại pháp sư. Thật sự là tài giỏi. Hân hạnh được gặp em."

Ashtar nhíu mày, biểu cảm lộ rõ một sự bất mãn nào đó. Shu sờ mũ không hiểu vì sao, nhìn qua Atem cầu cứu.

"Ashtar vì một số lý do nên giữ hình dạng của đứa trẻ. Cô ấy thật ra còn lớn tuổi hơn cả ta."

"Không thể nào! Ý ngươi là..."

Shu sững sờ quan sát kỹ càng Ashtar hơn. Ở cô thật sự có một nét rất kỳ lạ, sự lạnh lùng và kiêu ngạo ẩn giấu sâu bên dưới lớp da mặt dễ thương, búng ra sữa của một đứa trẻ. Set kiêu ngạo không coi ai ra gì. Còn Ashtar lại kiêu ngạo theo kiểu khác. Trong mắt cô, không có thứ gì quan trọng, mọi vật chỉ là phù dung sớm nở tối tàn.

Shu bỗng nhiên nhớ lại cử chỉ ban nãy của Ashtar, lòng có chút mâu thuẫn. Anh nói: "Pharaoh, tại sao vị này lại không nói chuyện?"

"Ashtar bị câm."

Ma pháp của Misr dựa trên cổ ngữ, muốn dùng thì phải đọc ra thần chú. Điều đó từ trước tới nay là định luật không thể thay đổi. Cho tới khi một cô gái xuất hiện. Ashtar, biệt danh Pháp Sư Thầm Lặng, mang trong mình luồn hồng lực dồi dào và sự thích ứng với ma pháp ở một độ cao khó tưởng tượng. Cô mạnh không kém gì những thần quan đứng đầu như Set và Akhenaden, thậm chí có rất nhiều người cho rằng cô là thứ nhất Ai Cập, chỉ thua mỗi Atem.

Đáng tiếc, ngôi sao càng sáng thì càng nhanh lụi tàn. Vì một lý do, ma pháp của Ashtar bị kiềm chế, cơ thể bị rút lại năm mười tuổi. Từ đó, cô trở thành một đại pháp sư ở pháp điện, chuyên dạy dỗ và hướng dẫn cho các pháp sư trẻ tuổi khác.

"Phát âm cổ ngữ là để linh hồn có thể tạo cầu nối với dương giới, từ đó tạo ra ma pháp. Điều này rất quan trọng, nhưng không phải là mấu chốt để ma pháp hình thành." Atem chậm rãi nói. "Ashtar, biểu diễn cho cậu ta xem đi."

Ashtar gật đầu, biểu cảm lạnh nhạt không thay đổi từ lúc đầu. Cô đứng ra giữa sân tập, bàn tay nhỏ nhắn mở ra như một đóa hóa. Shu chăm chú quan sát.

"Ma pháp, hay bất kì hành động nào, ca hát, nhảy múa, trò chuyện, ân ái. Tại sao nó trở thành hiện thực, Shu? Điều gì thúc đẩy một con người? Cái gì ngăn cản những hành động kia trở nên vô nghĩa?" Atem nói.

Khuôn mặt cứng ngắc của Ashtar lần đầu thay đổi. Một luồng Hồn Lực khổng lồ nhưng dịu dàng sinh ra. Cơ thể cùng trang phục hóa lớn. Cô từ dáng vẻ lùn củn của một đứa trẻ, cao lên và trở thành một người phụ nữ trưởng thành. Mái tóc dài ra đến lưng, khuôn mặt băng sương mê hoặc người xem. Từ ánh mắt lạnh lẽo kia, bốc lên một ngọn lửa cảm xúc khó thấy, yêu thích và vui vẻ.

Trong bàn tay của Ashtar nở ra một đóa hoa thủy tinh sáng lấp lánh, đẹp đẽ không thua gì người phụ nữ đang cầm lấy nó. Cô nâng niu đóa hoa như vật báu trân quý và đẩy nhẹ. Đóa hoa bay lên trời, lơ lửng giữa không trung pháp điện và xoay vòng, từng đợt bụi lấp lánh ánh lam lan tỏa.

Ánh mắt của Ashtar mềm mại và quyến luyến nhìn về phép màu mình vừa tạo ra. Đôi môi cong lên rất nhẹ nhưng Shu có thể nhìn ra được hình dáng của một nụ cười.

"Mấu chốt của hồn thuật... là ý thức sao?" Shu lẩm bẩm.

Chương 47: Tâm và ý