Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 5: Vận mệnh

Chương 5: Vận mệnh


Một tháng đã trôi qua, Shu vẫn tiếp tục ở lại với gia đình Fujiko. Chồng của cô rất thân thiện, một người nông dân tầm thường và nhân hậu. Ông ta không hề cảm thấy phiền vì Shu ăn nhờ ở đậu gia đình mình, mà lại còn đối xử rất tốt với Shu. Giống như Fujiko, người chồng tưởng lầm Shu vì n·ội c·hiến mà nhà tan cửa nát, thân thể tàn tật. Ông ấy đáng thương số phận đứa bé.

Kohaku thì càng ngày càng dính lấy Shu, coi anh như anh trai ruột của bản thân. Shu mù lòa nên không thể giúp được gia đình trong công việc đồng án. Nhưng anh lại rất am hiểu chữa bệnh. Mặc dù chuyên ngành là tâm lý, Shu đã từng học qua y tế tổng quát. Người dân trong làng thì thường xuyên b·ị t·hương, hoặc là do đi săn không suôn sẻ, hoặc là có t·ai n·ạn khi làm việc. Những v·ết t·hương nhỏ bé đó Shu dư sức chữa, thảo dược quanh rừng cũng không thiếu. Thế là người dân trong làng càng ngày càng quý mến Shu. Gia đình Fujiko cũng chậm rãi chấp nhận anh thành một thành viên trong gia đình.

Trong ba mươi ngày này, Shu cũng tìm hiểu được thêm nhiều điều về thế giới này. Khoa học kỹ thuật chậm tiến, máy bay, xe cộ không tồn tại. S·ú·n·g cũng không có. Nhưng mất cái này được cái khác. Thế giới này có Nhẫn Giả. Khi nghe đến khái niệm này, Shu cảm thấy rất kì quái trong lòng. Ở Nhật Bản cũ cũng có nhẫn giả, nhưng bọn họ chỉ là những sát thủ ẩn hình trong bóng tối, chuyên môn đi thu thập thông tin hoặc á·m s·át. Nhẫn giả ở thế giới này có thể phi thiên độn đỉa, thổi lửa bạt sông, khả năng phong phú và đầy thần kỳ. Mà nguồn lực chủ yếu của nhẫn giả chính là Chakra, Luân Xa.

Chakra tồn tại trong tất cả mọi người, nó chính là nguồn năng lượng đầy linh hoạt mà X cảm nhận được lúc ban đầu. Theo lời giải thích của Fujiko, Chakra cần thiết để sử dụng Nhẫn Thuật. Tác dụng của Nhẫn Thuật rất phong phú, uy lực và hiệu quả tùy thuộc và kỹ năng của từng nhẫn giả. Người chồng thì kể cho Shu về Huyết Kế Giới Hạn và những chuyện xảy ra gần đây ở Thủy Quốc. Nhìn Shu nhỏ bé lại còn mù, không có ai nghi ngờ vì sao anh chẳng biết cái gì về thế giới bên ngoài.

Một buổi sáng đầu tháng, Shu vừa mới tỉnh dậy và ra ngoài hoạt động cơ thể một chút. Anh đồng thời cần kiếm một chỗ yên tĩnh bàn bạc với X, ở trong nhà rất bất tiện.

"Tiến trình thế nào rồi, X?" Shu nói.

"Phân tích đã vượt qua năm mươi sáu phần trăm." X nói.

Shu thở phà ra một đám khói trắng. Một tháng vừa qua anh đã không ngừng thu thập DNA từ người trong làng, nhiều nhất là từ Fujiko và Kohaku vì hai bọn họ có nhiều Chakra nhất. Tóc rụng, da c·hết, thậm chí nước dãi dính ở tô chén đều bị Shu thu thập. Anh kiên trì bốn tuần nhưng X chỉ mới phân tích được hơn một nửa.

"Sao em cảm thấy anh cứ tởm tởm thế nào?" Inori nói.

"Ồ thế à, vậy cô không thích tôi nữa phải không?" Shu hếch cằm nói.

"Thích chứ, thích chứ. Em yêu Shu nhất. Đừng dỗi mà." Inori nói.

X im lặng nghe cặp tình nhân trò chuyện. Đôi khi X cảm thấy bản thân có chút thừa thãi, hai người kia cứ có dịp là tình chàng ý th·iếp, không hề ngại bị X nghe thấy. X cảm thấy có chút quen thuộc, Zero ngày trước cũng y như vậy, đi đâu cũng sát gái.

"Vận mệnh của ta là ăn cơm c·h·ó hay sao ấy?" Nghe X nói, Shu cùng Inori nghiêm túc lại.

"Cứ theo tốc độ này, một tháng sau hẳn là chúng ta có thể thành công." Shu nói.

"Sau đó chỉ cần tích năng lượng nữa là xong. Bao lâu chúng ta mới đi được vậy, X?" Inori nói.

"Còn tùy thuộc vào kết quả sao chép, nhưng sẽ không quá ba tháng."

"Vậy là tốt rồi. Ba tháng cũng không quá lâu."

X vốn muốn nói cái gì đó nhưng lời ra tới miệng thì lại trôi vào trong. X sống hàng thế kỷ, gặp qua rất nhiều chuyện. Cha của Kohaku rất ghét nhẫn giả, đặc biệt là nhẫn giả gia tộc có huyết kế. Fujiko thì lại có Chakra đặc biệt hơn tất cả mọi người còn lại. Không cần nghĩ nhiều cũng có thể đoán ra ẩn tình trong đó. Song X lại quyết định không lên tiếng, trong đa vũ trụ này, thế giới làm sao mà nhiều, Shu không thể cứu vớt tất cả mọi người trong đó. Ba tháng sau anh đã rời đi rồi, những chuyện ở nơi này rồi sẽ rơi vào dĩ vãng.

Bàn bạc xong tiến trình với X và Inori xong, Shu tản bộ dần dần về nhà. Anh men theo một cái hàng rào dài dựng trên lối mòn mà đi về, không cần Inori chỉ dẫn. Kohaku vừa đúng đang nghịch nước không xa nhà. Nhưng mọi chuyện lại không đơn giản như vậy. Trước mặt nó có khối nước đang lơ lửng trong không khí, hai bàn tay thì vung vẩy, với mỗi nhịp điệu của ngón, khối nước vặn vẹo và biến hình.

X tường thuật lại chuyện đang xảy ra cho Shu. Shu thì đứng khá xa nên Kohaku chưa thấy anh.

"Đó là nhẫn thuật sao? Thần kỳ không khác gì phép thuật." Shu tấm tắc nói. Anh giơ chân muốn tiếp cận Kohaku nhưng X bỗng lên tiếng.

"Dừng lại. Đứng quan sát một chút." X nói

"Tại sao?"

"Ngươi cứ tập trung lắng nghe tiếp." X cảm nhận được nguồn năng lượng của Fujiko đang tiếp cận. Chakra của cô có chút chập chờn. Chứng tỏ tâm tình không được tốt cho lắm. Đây là một trong những phát hiện của X trong thời gian này. Chakra không chỉ là một năng lượng thần kỳ, nó còn kết nối với cảm xúc của người sử dụng.

Kohaku thấy Fujiko xuất hiện, thằng bé liền vui vẻ chạy tới trước mặt cô, khối nước bị điều khiển bay theo.

"Mẹ ơi, nhìn này. Thật tuyệt phải không?"

Đáp lại sự phấn khích của Kohaku là vẻ mặt bàng hoàng của Fujiko. Fujiko bắt lấy cánh tay của thằng bé, hung hăng lôi kéo nó. Quả cầu nước rơi xuống nền tuyết.

"Tại sao... Tại sao đến cả con? Tại sao cả con tôi cũng bị?" Kohaku hoảng sợ trước phản ứng của mẹ mình. Trước khi thằng bé kịp nói cái gì, một bạt tai vung đến.

Tai của Shu nhúc nhích, tiếng tát chói tai khiến cả kẻ đứng xa như anh đều có thể nghe thấy.

"Fumie phản ứng có chút dữ tợn..." Inori nhẹ nhàng nói. "Em có chút không hiểu."

Một tiếng thở dài phát ra từ linh hồn X: "Ngay từ khi nghe bọn họ kể về Huyết Kế Giới Hạn ta đã nghi rồi. Không thể ngờ lại là sự thật."

"Nhưng cuộc chiến không phải đã qua rồi sao? Tại sao..." Inori cảm thương nói.

"Đó là bản tính của bọn họ. Dù ở đâu cũng như vậy." X cứu vớt thế giới của mình rất nhiều lần, đồng nghĩa với việc anh đã phá hủy rất nhiều thứ. Mọi cuộc trao đổi đều công bằng, mất cái này được cái khác. X cũng đã từng bị đối xử như vậy. Không chỉ anh mà tất cả những người máy hay nhân loại được tích hợp công nghệ cao. Đã từng có thời điểm, chỉ cần X xuất hiện đều sẽ khiến cho người người run rẩy. X rất hiểu những gì đang xảy ra.

"Mẹ xin lỗi. Mẹ xin lỗi nhé, Kohaku." Fujiko nhận ra mình vừa làm gì, cô liền ôm chặt lấy đứa con bé bỏng của mình. Nước mắt không kiềm được tuôn ra.

Quá khứ đã bị c·hôn v·ùi của Fujiko lần nữa khơi mào, cô không kiềm được cảm xúc. Cô rất sợ. Sợ hãi người khác sẽ biết đến cái họ thật sự của mình. Sợ hãi mình và con trai sẽ bị đưa đi làm v·ũ k·hí. Sợ hãi gia đình nho nhỏ này sẽ tan vỡ.

"Con không được nói với cha. Thậm chí là Shu. Chuyện này phải giữ kín, nhớ chưa? Sau này con cũng không được sử dụng Chakra nữa."

Kohaku có cái hiểu cái không. Bị mẹ đánh khiến nó muốn khóc nhưng bà lại ngay lập tức ôm lấy nó. Cảm giác buồn bã tiêu tan nhờ có vòng tay êm ấm của mẹ. Nó không quan tâm vì sao mẹ lại đánh nó, nó sẽ nghe lời. Chỉ cần không làm mẹ bực nữa là được.

"Con biết rồi. Con sẽ không nghịch ngợm nữa."

Shu cùng Inori và X lặng yên quan sát hết thảy. Trong cự ly cảm nhận của X, một nguồn Chakra quen thuộc đang hiện diện. Ngoài Kohaku, Fujiko và Shu. Còn có một người thứ tư đã trông thấy hết thảy.

"Đây là vận mệnh sao... Anh nói không sai, Zero. Sinh tồn chính là một cuộc chiến bất tận."

Fujiko dắt Kohaku vào nhà. Shu cũng theo vào không lâu sau đó. Còn người thứ tư kia đã biến mất không thấy. Vào bên trong, Kohaku vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra và chạy tới bên Shu.

"Anh Shu! Hôm nay chúng ta chơi trò gì đây?"

Shu mỉm cười, vươn tay vuốt đầu thằng bé. Trong lòng Shu cũng có chút hỗn loạn. Không biết nên tiếp tục phản ứng ra sao. Nên giống Fujiko, giả vờ như mọi thứ không hề xảy ra và quên đi. Hay là làm cái gì đó khác. Dù ở với gia đình này không lâu, nhưng tình cảm của Shu đã rất gắn bó với họ. Anh không muốn họ phải đau khổ.

Shu nắm chặt quả đấm trái. Đế Ấn nằm trên mu bàn tay chợt lóe sáng. Anh không phải là Shu của ngày xưa, anh sẽ không để vận mệnh quyết định cuộc đời của mình một lần nào nữa.

"Kohaku, em đi chơi một lát. Anh có chuyện muốn nói với mẹ em?"

"Vâng ạ." Kohaku không suy nghĩ và chạy mất.

Nhìn bóng dáng bé nhỏ khuất đi sau cánh cửa, Shu hít sâu một hơi, chuẩn bị tâm lý cho bản thân. Fujiko là một người tốt, cô đã cứu Shu một mạng. Shu có thể không đền đáp được ân huệ này, nhưng anh có thể giúp Fujiko giải tỏa bớt gánh nặng trong lòng. Shu dù sao cũng là một bác sĩ tâm lý.

Anh bước vào phòng của Fujiko. Cô đang dúi đầu vào gối mà lặng lẽ chán đời. Fujiko thấy Shu vào thì nhanh chóng lấy lại tinh thần, vẻ mặt biến trở lại thân thiện như thường ngày.

"Shu đấy à."

Shu gật đầu, bước chân lần mò đến bên giường và ngồi xuống bên cạnh Fujiko.

"Có chuyện gì không cháu?" Fujiko nói.

"Cháu..."

Shu vừa mở miệng, bỗng giọng nói to lớn của người chồng vọng vào: "Fumie!"

"Em ra ngay! Chờ cô một chút nhé." Fujiko vội vã chạy ra cửa.

"Mau ra ngăn Fumie lại. Chồng của cô ta có ý định không tốt! Ban nãy hắn đã thấy Kohaku sử dụng Huyết Kế Giới Hạn." X hét lớn.

Shu đứng bật dậy, theo chân bước đi của Fujiko. Mặc dù anh có Inori và X chỉ dẫn, nhưng mù vẫn là mù, ra tới nơi chậm hơn người bình thường rất nhiều.

Thân xác của Fujiko ngã xuống, tiếng thịt nện lên sàn nhà, máu đỏ tươi tanh tưởi tràn ra. Shu không nhìn thấy nhưng anh có thể nghe thấy và ngửi thấy. Tình huống của người phụ nữ họ Yuki kia rất không tốt.

"Fumie!" Shu hét lên. "Noboru, ngươi đã làm cái gì!"

Nước mắt chảy xuống gương mặt của Noboru ròng ròng, trong tay hắn là một cây gậy gỗ thô to. Ở nơi cửa ra vào có một số người đàn ông trong làng đang đứng.

"Shu, ngươi không hiểu đâu. Đừng xen vào." Giọng Noboru như đ·ã c·hết đi. "Kohaku đang ở đâu?"

Vừa nhắc đến thằng bé, nó liền xuất hiện. Kohaku bước vào từ một căn phòng khác. Nó trợn to mắt nhìn thấy mẹ mình máu me nằm bất động dưới sàn, Shu thì dữ tợn đứng đối diện Noboru. Cha của nó, chồng mẹ nó thì đang nhìn nó chằm chằm không cảm xúc.

"Cha... người vì sao đánh mẹ?"

Chương 5: Vận mệnh