Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 52: Mahad vs Bakura

Chương 52: Mahad vs Bakura


Một đội xe tập hợp ở cổng hoàng cung, kỵ binh bao bọc ở đầu và đuôi, xung quanh thì có bộ binh xếp hàng. Ở giữa là một xe chở quan tài bằng đá, bên trong chứa xác của Akhenamkhanen. Mahad lượn một vòng xung quanh, quan sát tình hình binh lính. Hôm nay anh sẽ đưa xác của Pharaoh đời trước về với lăng mộ, một lần nữa để ông được yên nghỉ.

Lúc này Shu chạy bộ tới, lớn tiếng nói: "Ngươi đi đưa Akhenamkhanen à?"

Mahad gật đầu: "Đúng vậy. Muốn đi chung không?"

"Xin lỗi, ta còn bận khắc chú. Hôm nay không đi với ngươi được. Nhớ chú ý an toàn."

"Được."

Shu rời đi. Bóng hình đội mũ vàng dần khuất bóng phía sau kiến trúc của hoàng cung. Các binh lính cúi thấp đầu chào cho tới tận khi Shu biến mất. Bọn họ rất tín ngưỡng thần linh, muốn quỳ xuống bái lạy, nhưng trọng trách tại thân, không thể làm r·ối l·oạn đội hình nên chỉ có thể làm động tác nhỏ thay cho lòng kính trọng.

Một đám người hầu lúc này đi ngang, bọn họ đang vận chuyển một xe thức ăn vào bên trong hoàng cung. Trong đó, có một tên người hầu bỗng híp mắt, quan sát rất kĩ hướng Shu rời đi. Hắn giả vờ làm đổ một chút trái cây lên đường và vội vàng ngồi xuống thu gom.

"Donkor, ngươi vụng về quá! Chúng ta trễ mất!" Một tên người hầu nói.

"Các ngươi cứ đi trước, ta lượm hết trái cây sẽ đẩy xe tới sau." Donkor nói.

Những tên người hầu khác bực bội, làm ăn không đàng hoàng cuối gì cũng bị phía trên mắng nhiếc. Bọn họ đẩy xe đi trước, để lại Donkor một mình xếp lại xe hàng.

Mahad ở không xa bỗng lên tiếng: "Lên đường!"

Donkor đầu cúi thấp, dáng vẻ rất tập trung lượm trái cây nhưng ánh mắt thì nhìn chằm chằm về đội xe. Đội xe hành quân rầm trời và dần biến mất về phương xa. Donkor cũng dừng lại màn kịch và đi tới phương hướng mà Shu đã biến mất, hắn híp mắt nhìn vào bên trong. Không hề có ai đứng ở đó.

"Thần vệ thật sự không có đi theo đội xe." Donkor nghĩ thầm.

Hắn nhanh chóng lấy ra một tờ giấy nhỏ và nhanh chóng viết xuống một bức thư bí mật. Donkor cảnh giác nhìn quanh, đảm bảo bản thân không bị phát hiện thì mới chôn mảnh giấy xuống một gốc cây bí ẩn, vị trí nằm ngay phía ngoài hoàng cung. Sau đó thì Donkor tiếp tục hoàn thành công việc của mình, hắn thành thật đẩy chiếc xe trái cây vào trong cổng.

Vài phút trôi qua, một người đàn ông đi ngang. Hắn có dáng vẻ rất bình thường, không hề có gì đặc biệt và nổi bật. Khi hắn đi ngang gốc cây thì định cúi người xuống. Bỗng dưng, hai lính gác cổng đi ra tuần tra. Người đàn ông bình thường nhanh trí hất đôi giày của mình ra và giả vờ như đang mang nó vào lại.

Hai lính gác không hề thấy có gì kì lạ, đi qua người đàn ông và tiếp tục để ý có gì đáng nghi. Gã đàn ông bình thường đeo giày xong thì đi tiếp, tốc độ chậm rãi, không hề vội vàng. Cho tới khi hắn khuất bóng sau một bức tường thì hai chân bỗng liến thoắng, cắm cổ cắm đầu mà chạy.

Gã đàn ông chui vào một ngỏ hẻm vắng vẻ trong thành phố. Đầu hắn quay lia lịa, đảm bảo không có ai xung quanh. Đôi tay run rẩy lấy ra một mảnh giấy từ trong giày.

"Thần quan Mahad một mình đi đưa Akhenamkhanen? Đây là cơ hội tốt cho Vua Trộm, ta phải lập tức đi báo."

Gã đàn ông nhét mảnh giấy vào trong miệng và nhai nát. Hắn thậm chí không thèm phun ra và nuốt luôn xuống bụng.

Nửa ngày trôi qua, thần Ra chuẩn bị xuống núi, bầu trời ráng đỏ như trái ớt, mây trắng trở nên muôn màu. Đội xe của Mahad vừa vặn tiến tới lăng mộ của Akhenamkhanen.

"Quân lính đảm bảo khu vực chung quanh an toàn. Ta sẽ một mình mang Pharaoh vào lăng mộ." Mahad la lớn để cả đoàn xe nghe thấy.

"Vâng!"

Các bộ binh tản ra xung quanh cổng vào lăng mộ. Kỵ binh thì tiến đến những vùng đồi cao để có khả năng quan sát xa hơn, kịp thời phát hiện những mối nguy hiểm. Mahad thì tụng chú ngữ, một luồng năng lượng màu trắng sữa bao lấy quan tài đá và nâng nó lên. Anh, một mình một quan tài, tiến nhập lối vào đen thui.

Hai binh lính đứng gần cổng thì thầm với nhau.

"Ngươi mới gia nhập mà tại sao sức trâu thế? Đi cả ngày mà không đổ một giọt mồ hôi."

"Ta bẩm sinh không chảy mồ hôi."

Một tên binh lính lúc này ghé đầu vào tham gia cuộc trò chuyện: "Còn ta bẩm sinh không có tóc này."

Phó đội lúc này đi ngang, gào lên: "Chấn chỉnh lại! Chúng ta đang có nhiệm vụ trên người. Không phải đi chơi."

"Vâng, thưa ngài!" Ba binh lính cầm chặt cây giáo trong tay, bờ lưng thẳng tắp, ngực ưỡn ra, trông hết sức nghiêm túc.

Cách lăng mộ không xa, Bakura nằm dài phía sau một tảng đá, tay cầm một quả tỏi to bằng nắm tay em bé mà gặm ngon lành. Trang phục hôm nay của hắn không có khoe khoang như vào ngày đăng quang, trang sức trên người ít đi hắn, chỉ còn một hai chiếc nhẫn trên tay cùng một dây chuyền bằng vàng thô to.

Bakura tặc lưỡi, môi mỉm cười. "Có một tên thần quan đi lạc."

Màn đêm buông xuống. Quân lính bên dưới bắt đầu thắp đuốc lên và cắm xung quanh dải đất của lăng mộ. Bakura dùng khả năng xuyên thấu của Diabound mà bay thẳng xuống mặt đất, tìm kiếm tung tích của Mahad.

Chẳng bao lâu trôi qua, Bakura phát hiện Mahad đứng ở giữa một cây cầu đá không lan can. Không hề thấy quan tài của Akhenamkhanen đâu mà Mahad cũng không có dáng vẻ là đang chôn cất ông.

Bakura thẳng thắn đáp xuống đối diện Mahad, miệng cười gằn: "Xác của Akhenamkhanen không hề có ở đây nhỉ?"

Mahad tụng một câu chú đơn giản, sau đó nói: "Ta đang đợi ngươi, Bakura!"

Âm thanh của Mahad bị phóng đại lên, khiến cho quân lính ở bên ngoài nghe được. Từ trong đội xe nhảy ra từng ma pháp sư, bọn họ đứng vòng quanh lăng mộ, miệng tụng chú ngữ vội vàng. Một dải cổ ngữ lần lượt xuất hiện trên mặt đất, tạo thành một kết giới bao lấy lăng mộ bên trong lòng đất.

"Nhiễu Ma Ấn... Không được tích sự gì nhưng có thể đảm bảo ma pháp và Linh Vật không thể ảnh hưởng tới vật chất bị tác động." Bakura mắt to mắt nhỏ, giọng đầy khinh bỉ. "Là cái bẫy đặc biệt hướng tới ma pháp của Diabound."

"Thi hài của Pharaoh tiền nhiệm đã được an táng ở nơi khác. Còn lăng mộ này là dành cho ngươi, Bakura!"

Bakura ôm bụng cười nghiêng ngả. "Ngươi tưởng ta mắc bẫy của ngươi? Ta thừa biết. Làm gì có một đội xe nào hoành tráng như các ngươi. Cứ như là sợ không có người biết thần quan Mahad đem xác của Akhenamkhanen rời đi.

Ngươi thật sự là ngu xuẩn. Ngươi muốn tự nguyện đưa Thiên Niên Luân cho ta rồi c·hết, hay là muốn ta lấy nó từ cái xác lạnh lẽo của ngươi?"

"Vô ích thôi. Nhiễu Ma Ấn kéo dài tám tiếng đồng hồ. Các pháp sư ở trên thì đang tụng Tỏa Bạo Liên. Ma pháp này tụng càng nhiều thì sức p·há h·oại càng lớn. Trước khi trời sáng, nếu ta còn không ra khỏi lăng mộ này. Bọn họ sẽ phá hủy tất cả, kéo ngươi xuống địa ngục, giao cho thần Anubis."

Bakura vỗ tay, bộ mặt giả vờ sợ hãi. "Kế hoạch rất cặn kẽ. Chỉ đáng tiếc nó sẽ không thành. Ta sẽ rời đi nơi này. Còn ngươi sẽ trở thành một tên thần quan ngu ngốc nhất lịch sử."

"Ngươi nghĩ có thể đánh bại ta sao? Đừng ảo tưởng. Ta chưa bao giờ ra tay toàn lực, ngay cả ngày hôm đó." Mahad chậm rãi nói.

"Võ miệng nói nhiều vô nghĩa. Đánh đi!" Bakura hét lên, ba cánh của DiaDhank xòe ra.

Hình dáng của Diabound trồi ra từ trong cái bóng của Bakura. Diabound ban đầu da trắng, mặt hiền, trông rất giống một bức tượng điêu khắc. HIện tại thì nó có một màu xanh quỷ dị, trên người nhiều hình xăm đen thui. Đầu mọc ra một cặp sừng, khuôn mặt trở nên dữ tợn hơn rất nhiều. Cái đuôi thì tiến hóa thành một con rắn hổ mang.

Diabound hình dạng cũ chỉ cao bảy, tám mét. Ở dạng này, nó phải hơn mười mét, hình thể phóng đại một khúc, tượng trưng cho sức mạnh tăng cường. Nó đứng thẳng đụng tới nóc của lăng mộ, gạch đá rơi xuống ầm ầm.

Mahad khẽ giật mình trước sự thay đổi của Diabound.

"Diabound có một khả năng. Nó có thể tiến hóa nhờ vào hấp thụ Hồn Lực của Linh Vật. Cảm ơn các ngươi ngày hôm đó đã cho ta bốn món ăn rất mỹ vị." Bakura lớn giọng nói.

"Không chỉ có Linh Vật của ngươi thay đổi. Xuất hiện đi, Pháp Sư Bóng Đêm!"

Một bóng người bay ra từ trong cơ thể của Mahad. Nó chính là phiên bản nâng cấp của Pháp Sư Huyễn Tưởng.

Ban đầu bản linh của Mahad có dáng vẻ rất nhỏ bé, chiều cao chỉ bằng một đứa trẻ mười bốn, mười lắm tuổi. Trang phục cũng rất đơn giản. Sau khi nó thay đổi thì đã cao bằng người trưởng thành. Trên người mặc một bộ giáp mỏng màu tím cùng một cái mũ ma thuật sư nhọn hoắc, hình dáng trông như một pháp sư kiêm dùng phép và chiến đấu.

Bakura tặc lưỡi. "Sức mạnh của Thiên Niên Bảo đúng là diệu kỳ. Ngươi đã dung nhập thêm Ma Lực cho nó?"

"Lần này sẽ không như trước, Bakura. Ta sẽ g·iết ngươi vì tội nhục nhã thi hài của Pharaoh đời trước." Mahad không thèm để ý tới câu hỏi của Bakura và ra lệnh t·ấn c·ông. "Ma Đạo Đ·ạ·n!"

Pháp Sư Bóng Đêm vung cây gậy phép. Một quả cầu đen thui bắn ra từ viên ngọc trên đỉnh và nhắm vào Diabound. Nó dùng một tay đỡ lấy, tay kia thì đấm ra một luồng sóng âm màu trắng. Bản Linh của Mahad v·út bay trong không trung, tránh né đòn t·ấn c·ông. Sóng âm đập vào đất, đào ra một lỗ nhỏ và tiếp tục đi sâu vào bên trong.

"Phược Luân Chú!" Mahad sử dụng ma pháp yêu thích của mình.

"Đừng hòng. Dụng Cụ Ăn Trộm!" Bakura sử dụng lại chiêu trò cũ, muốn ngăn cấm tất cả ma pháp ngoại lai.

"Ta sẽ không mắc phải sai lầm lần thứ hai." Mahad lấy ra từ trong áo một hình nộm làm từ cỏ. "Rối Thế Pháp!"

Hình nộm hóa thành dụng cụ trong tay của Bakura tuy nhiên bề mặt của nó vẫn làm bằng cỏ. Mahad bóp nát nó. Vật gốc trong tay của Bakura đồng thời tan vỡ thành nhiều mảnh.

"C·h·ó thật! Ma pháp nhắm vào ta sao?" Bakura nghiến răng.

Một vòng tròn ma pháp bao bọc lấy cơ thể của Diabound khiến nó không thể cử động. Mahad truyền một lượng lớn Ma Lực của Thiên Niên Luân cho Pháp Sư Bóng Đêm. Anh hét lớn: "Ma Liên Đ·ạ·n!"

Linh Vật chĩa pháp trượng về Diabound, từng quả cầu đen thui bắn ra liên tục như đ·ạ·n rời khỏi nòng s·ú·n·g. Từng v·ụ n·ổ to lớn hình thành, che lấp đi cơ thể của cả Diabound và Bakura.

Tới khi khói bụi tan biến, trên cây cầu đá chỉ còn Mahad và Linh Vật của bản thân, không thấy bóng dáng của Diabound hay Bakura. Mahad không hề lơi lỏng cảnh giác, tròng mắt láo liên mà tìm kiếm dấu vết của kẻ địch. Bakura là một tên trộm ranh mãnh, không thể nào có chuyện anh chiến thắng đơn giản thế được.

"Thần quan, ta sẽ cho ngươi xem một ma pháp rất thú vị..." Giọng của Bakura quanh quẩn.

Chương 52: Mahad vs Bakura