Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 60: Trước bão
Trên con thuyền rời xa đảo Yumi, Shu cùng Inori tiến tới lãnh thổ của Hỏa Quốc. Nếu cả hai dùng thuyền quân sự đến thẳng Sóng Quốc thì sẽ để lại quá nhiều dấu vết, vì thế bọn họ mới phải đi đường vòng.
Shu đứng trên lan can, cơ thể mặc một bộ trang phục cổ đại phá cách. Áo trắng cổ chéo, tà dài xẻ một bên. Bên dưới là một chiếc quần đen, được may suôn, không phải rộng thùng thình như quần hakama truyền thồng. Chân đi ủng cứng, thích hợp cho những cuộc hành trình khó khăn và kéo dài. Bên trên đôi ủng có một số biểu tượng bằng Vàng mang phong cách Ai Cập. Cánh tay được bao bọc bằng một lớp giáp da, chỉ để lộ năm ngón tay. Chồng lên áo trong là một áo giáp mỏng có màu đen, bảo vệ lấy vị trí yếu hại. Ngoài cùng là một chiếc áo choàng màu trắng, dài đến tận gót chân.
Inori đứng kế bên Shu, mặc một bộ trang phục có kiểu dáng rất giống, nhưng dùng màu đen làm chủ đạo. Áo thun đen trong cùng có cổ đứng, che lấy hết bộ phận n·hạy c·ảm. Quần đen bó sát để lộ đường cong hoàn mỹ. Đôi ủng giống hệt như Shu, có khắc lên biểu tượng Ai Cập, điểm khác nhau là cổ cao hơn, gần chạm đến cả đầu gối. Tay Inori không đeo giáp mà quấn lấy vải đen, nhằm bảo vệ lấy xương khi em đánh cận chiến. Giáp tay mặc dù rất tốt nhưng thích hợp cho kiếm sĩ hơn, đối với đấu sĩ thì nó sẽ ảnh hưởng đến độ linh hoạt của đòn đánh. Chồng lên lớp áo trong là một bộ giáp da nhẹ. Ngoài cùng cũng là một chiếc áo choàng. Song áo của Shu là trắng cùng một số họa tiết vàng. Của Inori thì là màu đen viền vàng.
Trang phục quý phái kết hợp với hai chiếc mặt nạ sáng bóng, Shu cùng Inori trông như hoàng tử và công chúa của đất nước nào đó. Khi bọn họ tới yêu cầu thuyền quân sự, vì là nhiệm vụ bí mật nên giữ kín danh tín, chỉ đưa ra giấy thông hành. Tướng lãnh lúc ấy tò mò không thôi thân phận thật sự của hai người, nhìn kiểu cách là biết con quý cháu tộc, có thể là liên quan tới Chúa Thủy cũng nên. Tất nhiên vị tướng đó không dám hỏi.
Khi lên tới thuyền, quân lính rất chủ động mà tránh xa hai người. Bọn họ thầm ảo tưởng y như vị tướng, tiếp xúc ít để khỏi tai bay vạ gió.
Còn về nguồn gốc của bộ trang phục.Inori cứ nằng nặc muốn một bộ đồ mới, bộ samurai cũ của em thì có chút hở hang. Shu là đầu sỏ việc này nên anh không thể từ chối, đành chiều theo mà làm hai bộ trang phục mới.
X phác thảo, Shu thu thập vật liệu và một lần nữa bấm ấn biến đổi vật chất. May mắn là lần này chỉ kết hợp và biến đổi hình dáng, không ảnh hưởng đến tính chất hay kết cấu vi mô nên Shu không cần phải bấm một nghìn cái ấn. Chừng hơn trăm cái ấn thì hai bộ trang phục đã hoàn thành.
"Thuật Biến Thân này nếu mà phát triển thêm nữa thì thật sự sẽ rất kinh khủng." Shu ngắm nghía giáp tay mình dang mặc. Từng đường chỉ ngay ngắn và chắc chắn, lớp đệm bên trong ngăn cách phần da cứng rắn để cơ thể không bị trầy xước khi cọ xát. Thật sự là một món đồ được chế tác siêu quần. Nếu ai cũng có thể áp dụng Biến Thân Thuật như Shu, thế giới nhẫn giả đã phát triển đến mức nào.
"Không dễ đâu. Ta có thể tính toán và hình dung ra mọi chi tiết cần thiết, như vậy mới có thể khiến Chakra thần kỳ như vậy. Đối với một con người bình thường, mức độ suy nghĩ như này sẽ khiến bọn họ nổ não mà c·hết." X giải thích.
"Như vậy càng chứng tỏ nhẫn giả rất giỏi giang. Bọn họ không cần một cái máy tính mà cũng có thể dễ dàng biến thành người khác."
Inori đứng ở đối diện, thích thú mà cầm lấy khẩu Thiên Uyển mới toanh của mình mà săm soi. Báng s·ú·n·g bằng gỗ, trơn láng sờ rất mịn. Họng s·ú·n·g mạ bạc, lấp lảnh phản chiếu dưới ánh mặt trời. Bên hông của Inori là một cái bao s·ú·n·g, kim châm thì đều được cất giữ vào hộp dụng cụ sau eo.
"Tại sao em lại đặt tên nó là Thiên Uyển vậy?" Shu lên tiếng.
Inori duỗi thẳng tay, nhắm họng s·ú·n·g ra mặt biển mênh mông phía ngoài. Em truyền Chakra vào trong báng s·ú·n·g, nó sáng rực lên một màu xanh nhè nhẹ và p·hát n·ổ, một tiếng động điếng tai vang lên. Kim châm thì bắn ra xa với một tốc độ mà mắt người không thể nhìn thấy được.
"Tại vì khi nổ s·ú·n·g, nó đều tạo ra âm thanh này, giống y như là tiếng sấm vậy. Em liền đặt tên nó là Thiên Uyển, nghĩa là trời gầm." Inori nhẹ giọng nói, tay xoay khẩu s·ú·n·g vài vòng và nhuần nhuyễn đút vào bao.
Shu gật gù nói: "Cái tên rất hay."
Sóng Quốc, trong một chỗ trú ẩn không rõ vị trí, Haku đứng trước cửa sổ, ngắm nhìn bầu trời trong xanh. Năm năm trôi qua, em lúc này đã thay đổi rất nhiều, không còn thấp như trước nữa, chiều cao đã gần đạt đến một mét sáu. Khuôn mặt nữ tính và thanh thoát, sắc đẹp còn dữ dội và mãnh liệt hơn cả Fujiko. Haku gỡ nút buộc sau đầu, búi tóc xõa ra, mái tóc dài và đen nhánh rơi xuống, chạm đến nửa lưng.
Haku cởi bộ trang phục nhẫn giả và mặc lên một chiếc váy hồng đơn giản, cổ chéo cắt sâu vào giữa ngực. Nhưng tất nhiên, em là con trai nên chỗ đó dù có lộ cũng không thấy được cái gì. Tà váy dài qua gối. Haku cột một nút thắt ở eo, đính lại thành một cái nơ sau lưng để cố định chiếc váy. Em lấy một cái giỏ mây và rời đi.
Trên đường ra, Haku đi ngang qua phòng bệnh của Zabuza. Hắn lúc này vừa mới tỉnh dậy và ngồi bên giường, tay chậm chạp cử động cảm nhận thương thế của bản thân.
Zabuza để ý thấy Haku liền lên tiếng: "Em đi đâu?"
Haku nở nụ cười và nói: "Em đi hái thuốc. Có thảo dược thì anh sẽ nhanh chóng hồi phục hơn."
Zabuza liếc Haku, ánh mắt cố gắng tỏ ra lạnh lùng. Nhưng lời lẽ thì rất dịu dàng: "Em lúc nào cũng tốt bụng và chu đáo. Đó là điều ta thích ở em. Còn về dáng vẻ này?"
"Là để ngụy trang. Em không thể đi khắp nơi với bộ dáng của Ám Bộ được."
"Anh không nói cái đó. Tại sao lại mặc một chiếc váy của con gái?"
Haku cười khúc khích, mí mắt cong thành hình trăng rằm. "Zabuza rất thích em mặc đồ nữ tính mà."
Zabuza nhíu mày, đầu quay đi và tiếp tục cầm nắm bàn tay. "Đi cẩn thận."
"Vâng." Haku nhún gối, đầu hơi cúi và tạm biệt Zabuza. Cử chỉ của em điệu đà như nước, giống thiếu nữ vô cùng, tự nhiên nhẹ nhàng không có làm quá lên, cứ như là bản năng. Khiến cho sự quyến rũ tăng cao.
Khi Haku biến mất được một lát. Zabuza lấy tay che trán, biểu cảm trên mặt lộ ra sự mâu thuẫn.
"Tại sao ta lại có những cảm giác này? Nó chỉ là một công cụ." Hắn lẩm bẩm.
Haku cầm giỏ mây đi vào trong rừng. Em biết một chỗ có rất nhiều thảo dược. Trước khi nhận nhiệm vụ tới đây, Haku đã làm rất tốt công việc trinh sát và thu thập thông tin. Rừng cây buổi sáng rất đẹp, sương phả trắng xóa mờ ảo, cây xanh rung động như đang thở và ánh nắng thấp thoáng sau tán lá. Ba tông trắng, xanh, vàng dung hòa và khiến cảnh vật đẹp đẽ như tranh vẽ.
Haku cúi người thu thập thảo dược, một con chim nhỏ đậu lên bờ vai. Haku hứng thú nhìn qua, cơ thể bất động không muồn làm nó sợ và ngắm nhìn con chim thật kỹ. Nhưng nó vẫn cất cánh bay đi, tới đoàn tụ với đồng loại còn lại gần đó.
Cách Haku không xa, một thằng bé tóc vàng chóe nằm ngửa trên đất và chìm trong giấc ngủ say. Trán nó đeo băng của Diệp Ẩn Trấn, tay còn cầm một con dao hình kim cương, chính là v·ũ k·hí kunai quen thuộc của nhẫn giả.
Haku tiến gần tới, đôi mắt to tròn quan sát. Em nhận ra nó, thằng nhóc này thuộc về phe địch. Em cần phải tiêu diệt nó, xóa bỏ mọi chướng ngại vật cho Zabuza.
Haku quay đầu nhìn xung quanh, không có một bóng người nào cả. Em có thể dễ dàng g·iết c·hết nó. Cánh tay Haku vươn tới, năm ngón tay mở ra đặt trên cổ của thằng nhóc.
Haku đã g·iết không ít người, tất cả đều là những chiến sĩ, nhẫn giả với đôi tay đã nhuốm bẩn. Thằng bé này, mặc dù là nhẫn giả, nhưng em biết nó chưa bao giờ g·iết người qua. Thậm chí, nó còn chưa hiểu được sự tàn nhẫn và tăm tối chân thật của thế giới này.
Em có nên g·iết nó hay không? Một kẻ với hai bàn tay sạch sẽ, không hề có một chút lòng phòng bị nào. Em nên g·iết nó. Như vậy mới giúp đỡ được cho Zabuza. Mục đích sống của em dù sao chính là trở thành công cụ tốt nhất của anh.
Haku lay cơ thể của Naruto, khuôn mặt hiền hòa, mất hết sát ý vừa mới có. "Ngủ ở đây sẽ bị cảm đấy."
Thằng nhóc tóc vàng mơ màng tỉnh dậy, trên khóe môi chảy một hàng nước miếng dài. Nó chậm chạp ngồi dậy, tay dụi lấy khóe mắt.
"Chị là ai vậy?"
"Ta là một nông dân."
Đánh thức Naruto dậy xong thì Haku tiếp tục hái thảo dược. Thằng bé rất thân thiện, xung phong giúp đỡ em. Nó nói có hơi nhiều, vừa hái vừa tám toàn chuyện trên trời dưới đất. Nhưng Haku không ghét, còn thấy rất thích thú. Em cũng đã từng vô lo vô nghĩ như Naruto.
"Mấy cộng cỏ này là thảo dược á? Trông chúng bình thường quá." Naruto ngồi chồm hổm như con cóc mà vặt lá.
"Xin lỗi nhé, làm phiền cậu giúp đỡ rồi."
"Không có gì đâu. Em thấy chị dậy sớm thế nên chắc là mệt lắm."
"Ta thấy cậu mới là người mệt đấy. Giờ này tại sao lại ngủ ngoài rừng?"
Naruto rất nghiêm túc, đầu lông mày tỏa ra nhiệt huyết, miệng mở to thốt lên: "Vì tập luyện ạ!"
"Cậu là nhẫn giả sao?" Haku nói.
"Đúng đó! Chị nhìn ra sao? Em là nhẫn giả đó!" Naruto phấn khích hết cỡ, miệng mở rộng đến tận mang tai mà cười.
"Tại sao cậu lại luyện tập?"
Haku với Naruto là kẻ địch, hai người hiện tại lại trò chuyện thân thiện giống như hai người bạn. Lý do vì sao em lại hành động như thế này thì Haku cũng không biết. Có lẽ vì bản thân em cũng chưa trở nên tàn ác như mình mong muốn. Vật đổi sao dời, bản tính lương thiện của Kohaku vẫn không thay đổi. Ban nãy em đã không g·iết Naruto, nhưng nếu hai người lần nữa gặp nhau, Haku sẽ không nương tay.
"Vì em muốn mạnh hơn!"
"Chỉ đơn giản thế thôi sao?"
"Tất nhiên là không ạ. Em muốn trở thành nhẫn giả đứng đầu làng lá. Muốn mọi người công nhận em. Hiện tại thì là để chứng minh bản thân với thằng kia."
Haku che miệng cười, giọng điệu lanh lảnh như tiếng chim hót.
"Có gì đáng cười đâu chứ!" Naruto nhọn mỏ lên phản bác.
Biểu cảm của Haku trầm xuống, em nhớ lại bốn năm về trước, khi Zabuza xuất hiện trước mặt em, nét ngậm ngùi hiện ra trên mặt. Thuở ấy, tất cả mọi người thân của em đều biến mất. Mẹ bị cha g·iết, cha bị Shu g·iết, anh thì bị nhẫn giả g·iết.
Haku vẫn còn nhớ tất cả. Em làm việc cho Zabuza để báo đáp hắn. Nhưng một ngày nào đó, chắc chắn em sẽ báo thù cho Shu.
Naruto gãi đầu, lúng túng vì Haku bỗng dưng im lặng.
"Con người... Chỉ khi muốn bảo vệ người mình trân trọng nhất, mới có thể mạnh lên." Haku nhẹ nói.
Naruto sửng sốt, từng dòng ký ức hiện lên. Lòng quả cảm của Kaiza, thầy Iruka không tiếc hi sinh bản thân để cứu lấy nó, niềm quyết tâm bảo vệ đồng đội của thầy Kakashi. Ngay cả chính nó, vì thầy Iruka nên mới học được Đa Trọng Ảnh Phân Thân Thuật.
Naruto mỉm cười: "Vâng, em hiểu mà!"
Hai người khác chiến tuyền nhưng đồng cảnh ngộ chia sẻ với nhau một nụ cười.
Haku cầm lấy giỏ mây của mình, quay lưng rời đi, biểu cảm rơi hết sự thân thiện vừa nãy. "Cậu sẽ mạnh lên. Chúng ta sẽ còn gặp nhau.
À... Ta là con trai đấy."
Khuôn mặt của Naruto biến dạng, hàm răng rớt cả ra. Nó thật sự không thể nào tin nổi sự thật này. Haku còn đẹp hơn cả người mà nó thầm mến, Sakura. Tại sao có thể lại là con trai được?!