Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 68: Tâm Độn - Trảm Phong Thuật

Chương 68: Tâm Độn - Trảm Phong Thuật


Nửa ngày trôi qua, Shu đẫm mồ hôi và đứng yên bất động. X lơ lửng trên không trung, tự xoay vòng quanh. Inori và Leviathan vội vã chạy tới.

"Anh có mệt không?" Inori quan tâm nói.

Shu lắc nhẹ đầu, anh đã cởi mũ bảo hiểm ra từ lâu, trán nhễ nhại mồ hôi khiến cho lọn tóc dính lên làn da. Inori kéo cổ tay áo lên cao, dùng nó thay khăn mà thấm mồ hôi cho anh.

"Kết quả thế nào, X?" Shu nói.

"Cơ thể đã được khởi động lại. Các tế bào hoạt động bình thường. Quá trình sinh học một lần nữa tuần hoàn. Hiện tại chỉ còn một vấn đề, linh hồn có thức tỉnh hay không. Chúng ta chỉ có thể đợi. Nếu hết bốn mươi tám tiếng, Haku không tỉnh lại..." X chậm rãi nói. Anh đã cố gắng hết sức, bây giờ chỉ có thể trông cậy vào ý chí sinh tồn của Haku.

"Chúng ta không thể làm gì sao?" Inori nói.

"Có thể. Nếu như Haku còn vương vấn thế giới này, hoặc có một mối liên hệ thân thiết với ai, bọn họ có thể gọi em ấy tỉnh dậy." X nói.

Shu cùng Inori ngồi bên cạnh Haku, yên lặng chờ đợi, cặp mắt không chút nào rời khỏi cơ thể em. Phổi của Haku đang phập phồng, đôi má phớt hồng, làn da tỏa ra nhiệt lượng dịu nồng. Cơ thể sống lại, nhưng em thì lại không tỉnh lại.

Shu nhẹ nhàng nói: "Tỉnh lại đi, Haku. Là Shu đây. Anh xin lỗi vì đã đến trễ... tận sáu năm.

Anh có tới cầu Daigo nhưng không thấy em. Chắc là em đã đợi quá lâu nên rời đi. Nhưng thật không ngờ chúng ta vẫn gặp lại nhau trên một cây cầu nhỉ? Cũng có thể coi như lời hứa của anh đã không bị phá hoàn toàn. Haha..."

Shu cố gắng nói vài câu đùa nhưng nó chẳng khiến cho tình hình tốt hơn. Bầu không khí nặng nề, Haku yên lặng không cử động.

"Xin em, tỉnh dậy đi Haku." Shu trầm giọng. Anh đã mất đi quá nhiều. Người ta bảo đau nhiều thì lòng sẽ chai sạn, sau này sẽ không còn thống khổ nữa. Đó chỉ là nói dối, mỗi lần mất mát đều sẽ khiến con tim đau rát, chỉ là người ta biết cách giả vờ tốt hơn.

Hình ảnh Hare hiện lên trong đầu của Shu, cơ thể đẫm máu, da thịt kết tinh thành pha lê, bất động nằm trên mặt đất. Hình ảnh Haku hiện lên trước mắt, cơ thể lành lặn và yên giấc, linh hồn ngủ say không muốn thức giấc.

Inori để Shu tâm sự với Haku, em thì nhìn qua phía của Zabuza. Shu không có quen thuộc với hắn nên anh có chút hời hợt. Inori thì lại có chút phát hiện.

Khi bọn họ xuất hiện, Zabuza vừa mới bị Kakashi g·i·ế·t, Haku thì đã c·h·ế·t được một lát. Em đã đọc qua thông tin về tên nhẫn giả này, máu lạnh và tàn nhẫn, chỉ quan tâm đến nhiệm vụ và đặt nó lên ưu tiên. Nếu Inori là một kẻ như Zabuza, ngay khoảnh khắc mọi việc chuyển biến xấu, em sẽ phóng đi như bay và không quay đầu lại.

Nhưng Zabuza đã lựa chọn ở lại chiến đấu. Xét về chiến lược thì việc này không hề khôn ngoan. Nhưng nếu xét về mặt tình cảm, thì lại có một lời giải thích rất hợp lý.

Inori bỗng lên tiếng: "Shu... Em có một ý tưởng.

Zabuza ở chung với Haku mấy năm liền. Hắn lựa chọn ở lại chiến đấu, rất có thể là vì em ấy. Liên kết của hai người rất đặc biệt. Có lẽ hắn đánh thức được Haku."

Shu cau mày đứng lên, anh cùng Inori bước tới và xem xét Zabuza. Tên này có diện mạo đáng ghét như quỷ, khó mà tin hắn và Haku có một mối quan hệ thân thiết nào. Nhưng Shu không còn nhiều lựa chọn, anh phải vận dụng thử tất cả phương pháp trước khi quá muộn.

"X, đủ năng lượng không?" Shu lên tiếng.

"Dư xài. Mười mấy người nữa cũng được." X tự tin nói. "Làm luôn?"

Shu gật đầu. Anh và X một lần nữa ra tay kéo người về từ địa ngục. Vết thương của Zabuza so với Haku thì đơn giản hơn nhiều, anh bị một chiêu đâm thủng ngực, trái tim vỡ nát. Chiêu này rất chính xác, không hề tổn thương đến các cơ quan khác.

Shu tốn một nửa thời gian so với Haku thì đã hoàn thành hồi sinh Zabuza. Cơ thể hắn lần nữa có mạch đập, trái tim mới toanh bơm máu khắp cơ thể.

"Chúng ta cũng gặp một vấn đề. Làm sao đánh thức Zabuza?" Leviathan lên tiếng.

Shu suy ngẫm một lát, sau đó hùng hổ mà nắm lấy cổ áo của Zabuza. Anh dựng hắn đứng dậy, hét thẳng vào mặt: "Dậy đi, tên khốn kiếp! Haku vì ngươi mà c·h·ế·t! Em ấy hi sinh tính mạng vì ngươi! Ngươi như thế nào còn ngủ! Momochi Zabuza! Haku cần ngươi!"

Đôi mắt đờ đẫn của Zabuza lấy lại tiêu cự, hắn ngạc nhiên nhìn Shu. Chỉ trong thoáng chốc vẻ hung tợn trở về, chân đạp vào Shu, khiến anh lùi lại mấy bước. Zabuza thì nhanh chóng kéo giãn khoảng cách. Đôi mày cau lại mà cẩn thận đánh giá tình hình.

"Tên này dễ tỉnh dữ vậy." Leviathan ngạc nhiên nói.

"Ngươi là ai?" Zabuza nói. Cơ thể sẵn sàng tiến vào trạng thái chiến đấu bất kì lúc nào.

"Ta là Ouma Shu."

"Ra là anh họ của Haku. Ngươi mới nói em ấy cần ta? Đừng ảo tưởng nữa, Haku đã c·h·ế·t rồi." Zabuza mặc dù biết là người phe mình nhưng không hề buông bỏ cảnh giác, tay mò mẫm vào túi dụng cụ mà tìm dao găm.

"Không, Haku chưa c·h·ế·t. Ta đã cứu sống em ấy. Tương tự như ta đã làm với ngươi."

Zabuza bỗng sực nhớ, ký ức ồ ạt kéo về trong đầu, hắn ngay lập tức sờ lên ngực. Lỗ thủng trên áo vẫn còn, nhưng làn da đầy đặn không có thậm chí một vết sẹo.

"Ngươi làm thế nào?" Zabuza kinh ngạc nói.

"Làm thế nào không quan trọng. Quan trọng là ngươi và Haku có một mối liên kết đặc biệt. Em ấy cần ngươi. Chỉ có ngươi mới có khả năng kêu gọi Haku tỉnh lại."

"Ngươi đứng nói đùa. Ta chỉ lợi dụng Haku. Nó đối với ta là một công cụ mà thôi. Chúng ta không hề có một mối quan hệ nào sâu đậm."

Lần này không cần Shu ra tay, Inori đột nhiên lao tới, đấm vào bụng của Zabuza. Hắn mới sống dậy, cơ thể còn yếu, đâu đủ sức mà phản ứng. Zabuza quỳ gối, đau đớn ôm lấy bụng.

"Đừng giả vờ nữa. Lúc ấy tại sao ngươi không chạy? Tại sao lại ngu xuẩn vứt đi tính mạng của bản thân?

Haku đối với ngươi như thế nào, ngươi không rõ sao? Em ấy là công cụ? Ngươi thật sự không có chút tình cảm gì? Ngươi không hề thương cảm vì những gì Haku đã làm cho ngươi? Ngươi thật sự chỉ là một tên cầm thú không có lương tâm sao?" Inori dữ dằn nói. Trước giờ em rất ít nói và ít khi nóng giận. Nhưng em không thể bàng quan trước tình cảnh như vậy.

Zabuza cố gắng đứng dậy, cặp mắt vẫn lạnh lẽo như thường. "Vụ Ẩn lợi dụng ta, ta lợi dụng Haku. Đó là tất cả. Trong thế giới của nhẫn giả, chỉ có kẻ lợi dụng và bị lợi dụng mà thôi. Nhẫn giả là công cụ, thứ ta cần là khả năng của nó, chứ không phải nó.

Ta chưa bao giờ có một chút cảm tình với Haku."

Không khí yên tĩnh đến lạ thường, không ai đáp lại câu nói của Zabuza. Hắn chập chững mà bước về cửa hang: "Nếu như các ngươi không cần đến ta. Ta còn có việc phải rời đi."

"Đó thật sự là tấm lòng của ngươi?" Shu nói. "Haku đi theo ngươi, c·h·ế·t vì ngươi. Tình cảm của nó như thế nào ngươi chắc chắn là hiểu rõ. Con người không có ai là sắt đá. Nếu hiện tại ngươi rời khỏi hang động này, ngươi sẽ không bao giờ quay đầu được nữa. Ta sẽ không bao giờ có thể cho ngươi cơ hội thứ hai. Cửa hang ở đấy, thế giới rộng lớn mặc ngươi bay, ta sẽ không cản. Haku c·h·ế·t vì ngươi, là lựa chọn của nó, không liên quan tới ngươi.

Nhưng. Dù chỉ là một chút thôi, ngươi quan tâm đến Haku, hãy đến đây và bày tỏ với Haku. Em ấy đang cần ngươi hơn bao giờ hết."

Zabuza cất bước rời đi. Bước chân chậm rãi hướng tới cửa hang. Hắn được nuôi dạy như một nhẫn giả. Trên đời không có thứ gì khác quan trọng hơn nhiệm vụ.

Một nhẫn giả giỏi giang là một nhẫn giả không có cảm tình, ngươi sẽ phải hi sinh tất cả mọi thứ, tâm hồn, tinh cảm, lương tâm và cả người thân bên cạnh mình để có thể hoàn thành nhiệm vụ. Nếu như Zabuza quay đầu lại, hắn sẽ chối bỏ tất cả mọi thứ tạo nên hắn, phản bội con người mà hắn đã sống hơn mấy chục năm qua.

Zabuza đứng tại cửa động, ngửa đầu nhìn ra bầu trời tối đen bên ngoài. Nó giống như cõi lòng của hắn bây giờ, vô định và không một tia sáng, thế giới hiu quạnh mà hắn đã sống mấy chục năm qua.

Zabuza sợ hãi, hắn không dám bước ra. Hắn sợ phải trở về thế giới ấy một lần nữa. Một khi đã nếm trải được mật ngọt của tình thương, người ta rất khó để mà quay lại với sự cô độc và lẻ loi.

Nước mắt lặng lẽ trào ra khóe mắt của Zabuza. Hắn nhớ nụ cười của em. Nhớ mỗi khi em dịu dàng và cẩn thận chăm sóc vết thương cho hắn. Zabuza đã nhìn thấy em trưởng thành, từ một đứa trẻ không hiểu chuyện thành một nhẫn giả cừ khôi và mạnh mẽ. Anh vẫn còn nhớ ngày đầu tiên gặp em.

Em đã nói: "Anh có đôi mắt rất giống em."

Đúng vậy, đôi mắt của sự cô đơn và mệt mỏi. Một mình bản thân giãy giụa trong thế giới bất công và tàn bạo này. Điều đó sẽ phá hủy tâm hồn tất cả mọi người. Haku cũng như Zabuza, không có một ai bên cạnh.

Zabuza quay đầu lại, khuôn mặt nhăn nhó đã không thể giữ được dáng vẻ lạnh lùng vốn có. Tim hắn đau nhói như có ngàn kim châm xuyên thủng.

"Ngươi không cần nói nữa..."

Zabuza lê bước tới bên cạnh Haku và quỳ xuống bên cạnh em. "Ta đã luôn lừa dối bản thân. Không muốn chấp nhận sự thật."

Zabuza vuốt ve lấy đôi má trắng trẻo của Haku. "Ta đã luôn cho rằng một nhẫn giả chỉ nên làm tốt bổn phận của nó. Bổn phận của một công cụ. Không nên có cảm xúc, không nên quan tâm đến người khác.

Nhưng nhẫn giả cũng là người. Ta, Momochi Zabuza, Vụ Nhân Quỷ của Vụ Ẩn Trấn, cũng chỉ là một con người mà thôi."

Zabuza nắm lấy bàn tay của Haku, cảm nhận hơi ấm của em. Nước mắt lưng tròng không thể kiềm chế. Hắn đỡ em dậy và hoàn toàn ôm em vào lòng. Em thơm như trong trí nhớ của Zabuza, nhẹ nhàng và ôn hòa, như một đóa sen trôi lơ lửng trên mặt hồ.

"Haku... Nếu em còn nghe thấy anh thì hãy tỉnh lại. Anh cần em, Haku. Không chỉ bởi vì em hữu dụng. Không chỉ bởi vì em là một công cụ. Em là người bạn, người thân, cũng là tia sáng hi vọng duy nhất của anh.

Tỉnh lại đi Haku, tỉnh lại và mãi mãi ở bên anh như em đã từng nói. Em thuộc về anh, có nhớ không? Cho nên em không thể c·h·ế·t được. Tỉnh lại đi, Haku."

Nước mắt của Zabuza nhuộm ướt bờ vai của Haku.

"Anh Zabuza..."

Chương 68: Tâm Độn - Trảm Phong Thuật