Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 72: Võ sĩ đạo cuối cùng

Chương 72: Võ sĩ đạo cuối cùng


Bên trong bức tranh là một vị kiếm sĩ mặc áo tím nhạt, mái tóc màu chàm cột thành một chiếc đuôi ngựa, sau lưng đeo một thanh đại thái đao dài bất thường, gần bằng cả chiều cao cơ thể. Bóng dáng này không phải là Sasaki Kojirou thì còn là ai.

""Không thể nào, đó là sư phụ." Shu lẩm bẩm.

"Cái gì, tại sao lại là tên mê rượu?" X cũng thốt lên trong tâm hồn.

Zabuza khó hiểu mà liếc mắt về phía Shu. Võ sĩ đạo cuối cùng tồn tại khoảng hơn một trăm năm về trước, hắn không thể hiểu tại sao anh lại xưng hô ông là sư phụ. Không có con người nào có thể sống lâu như thế. Hoặc là võ sĩ đạo sống rất thọ, hoặc là người anh họ của Haku này lớn tuổi hơn hắn tưởng rất nhiều.

Nếu là trường hợp thứ hai, có rất nhiều nghi vấn có thể giải đáp hoàn mỹ. Trí tuệ khôn khéo không phù hợp với tuổi, sức mạnh khôn lường và những chiêu trò kì quái, ví dụ điển hình là cứu Zabuza và Haku về từ cõi c·hết. Zabuza càng nghĩ, càng cảm thấy rất hợp lý. Bí mật của Shu có thể mang đến rất nhiều sóng gió cho thế giới nhẫn giả.

"Ngươi biết ông ta?" Zabuza nói.

Shu hoàn hồn, nói ra một câu trả lời lập lờ: "Có nghe nói qua đi."

"Ngươi rốt cuộc là ai, Ouma Shu? Hồi sinh n·gười c·hết, thay đổi khuôn mặt, nhẫn ấn mà ta chưa thấy bao giờ. Tất cả đều rất..." Zabuza nói.

"Những chuyện đó có quan trọng không? Ta là anh của Haku, là đồng minh của ngươi. Chừng đó chẳng phải đã đủ?" Shu nói.

"Đúng là như vậy. Thứ lỗi cho ta tọc mạch." Zabuza gật gù. Con người nào cũng có bí mật, đặc biệt ở thế giới tăm tối của nhẫn đạo. Cho dù Shu có như thế nào, tấm lòng của anh với Haku là thật. Nhiêu đấy đã đủ để Zabuza tin tưởng.

"Nếu Kojirou đã tới đây, điều đó chứng tỏ ta sao chép máy thời gian thành công. Nhưng không được chính xác hoàn toàn. Thay vì tới tọa độ của chúng ta, Kojirou đi lệch một chút, trở về một trăm năm trước..." X độc thoại bên trong đầu của Shu.

Shu không đáp lại lời của X, tránh để Zabuza nhận ra thêm cái gì.

"Vị võ sĩ đạo cuối cùng này, cuộc đời của ông ta như thế nào?" Shu nói.

"Rất hoành tráng. Thời ấy võ sĩ đạo dần tan biến, nhẫn giả trở thành lực lượng chủ chốt. Kiếm thuật tốt chỉ có thể đối kháng hạ nhẫn, cùng lắm là trung nhẫn. Trung nhẫn mạnh mẽ cùng thượng nhẫn thì dễ dàng đập tan võ sĩ đạo với nhẫn thuật cấp cao. Nhưng người này đánh vỡ lối suy nghĩ đó, một người một kiếm chiến thắng cả Thủy Ảnh, nhẫn giả mạnh nhất của Vụ Ẩn thời bấy giờ." Zabuza chậm rãi kể lại.

"Tới cuối đời, võ sĩ đạo định cư ở một hòn đảo vắng vẻ bên rìa Thủy Quốc. Ông ta sống cạnh một cánh đồng, hằng ngày bình ổn mà hưởng thụ tuổi già. Sau khi ông ta c·hết đi, Chúa Thủy cho người lập mộ tại đảo đó, khắp nơi trên Thủy Quốc cũng hình thành đền thờ. Những ai đi theo kiếm đạo, hầu như đều rất tôn kính ông ta."

Shu thở ra một hơi dài. Chỉ mới một năm trước anh vẫn còn theo sư phụ luyện kiếm, lần nữa nghe tin lại đã là sinh tử chia cắt. Song anh cũng không buồn, thay vào đó có chút vui sướng cho sư phụ. Kojirou không bị vây một mình ở thế giới bóng đêm. Ông có một cuộc đời hào nhoáng, để lại tên tuổi trong lịch sử, được người đời sau kính ngưỡng. Sasaki Kojirou đã sống rất tốt.

Với lại, bất kì lúc nào, Shu cũng có thể đánh vỡ tấm màn thế giới mà đi ngược dòng thời gian và gặp lại sư phụ.

"Ông ấy tên gì? Có dòng dõi không?" Shu nói.

"Dòng dõi thì không có. Cô độc là tính cách khét tiếng của võ sĩ đạo. Nếu ông ta thưởng thức ngươi, có thể sẽ mời ngươi uống rượu giải sầu. Nhưng không bao giờ nán lại lâu.

Thê tử lại càng không có. Thậm chí người ta còn chưa bao giờ thấy ông gần gũi một người phụ nữ nào.

Tên của ông ta... nếu ta nhớ không lầm hình như là Ganryu Tsuda." Zabuza trả lời.

"Ganryu... Chúng ta có một hòn đảo tên là Ganryu phải không?"

Khoảng thời gian quanh quẩn kiếm Haku, Shu đi biển rất nhiều. Nhờ đó mà thông thuộc địa lý của Thủy Quốc. Đảo Ganryu đặc biệt nổi tiếng vì có một ngôi trường chuyên về kiếm thuật.

Zabuza gật đầu và nói: "Nó chính là hòn đảo mà võ sĩ đạo đã ở, ngôi mộ của ông ở đấy. Hòn đảo cũng là đặt theo tên ông ta."

Shu và Zabuza cùng thắp nén nhang cho vị võ sĩ đạo cuối cùng, niềm tin và tín ngưỡng của kiếm thuật Thủy Quốc. Sau đó liền quay trở về bãi đất trống trong rừng. Trên đường đi, Zabuza kể thêm thông tin về Kojirou, đặc biệt là ở bảy kiếm chiêu mà ông để lại.

Bảy kiếm thành danh của võ sĩ đạo cuối cùng bao gồm: Vọng Ngư, Vọng Điệp, Vọng Liệt, Vọng Quyển, Vọng Ảnh, Vọng Minh và Vọng Ma. Mỗi chiêu thích hợp cho một tình huống nhất định và có thể tạo ra những tác dụng siêu nhiên mà kiếm thuật thông thường không thể làm được. Cho đến bây giờ, không có mấy người có thể sao chép lại Thất Bí Chiêu, cho dù là Thất Vụ Đao Khách cũng là nhờ sự trợ giúp của Thất Vụ Đao mà thi triển ra.

Vọng Ngư, nghe đồn là do võ sĩ đạo chế ra sau khi quan sát một đàn cá dưới mặt biển. Kiếm chiêu là một đòn đâm thẳng nhưng lưỡi kiếm lại vặn vẹo thành hình sóng, giống với chuyển động của một con cá đang bơi.

Rất nhiều kiếm sĩ ở Vụ Ẩn đều từng tập qua chiêu này, bọn họ có thể đạt tới cảnh giới lượn kiếm như sóng thông qua sự hỗ trợ từ Chakra. Kojirou thì hiển nhiên là dùng kỹ năng thuần mà phá vỡ quy tắc vật lý. Vấn đề mà các kiếm sĩ gặp phải là cho dù bọn họ bắt chước được, sau khi sử dụng chiêu thức, tất cả thanh kiếm đều vì áp lực uốn éo mà gãy đôi.

Từ đó thanh Đoạn Đao ra đời, nó có khả năng hồi phục nhờ vào hấp thụ máu tươi của kẻ địch, không cần sợ mất đi tác dụng sau khi dùng Vọng Ngư. Đoạn Đao Kubikiribocho là do Muramasa chế tạo.

Kiếm thứ hai gọi Vọng Điệp, điệp ở đây chính là con bướm. Võ sĩ đạo chém ra chiêu này chỉ dùng một thanh kiếm, nhưng ông lại có thể đồng thời tạo ra hai đường kiếm. Khác với Vọng Nhạn chém ra ba đường nhanh chuẩn, Vọng Điệp kém hơn chỉ có hai đường nhưng lại khiến kẻ địch đờ đẫn như bị trúng ảo thuật. Người ta nói mỗi lần võ sĩ đạo dùng chiêu này, kẻ địch đều nhìn thấy một đôi cánh bướm đẹp đẽ, từ đó mà sững người.

Song Đao Hiramekarei mô phỏng chiêu này bằng cách tạo ra một thanh kiếm có thể tách làm đôi, mỗi tay một kiếm để chém ra hai đường. Song Đao còn có khả năng dự trữ Chakra từ người dùng, sau đó dùng chúng để thi triển Bội Cốt, một nhẫn thuật có khả năng hạn chế di chuyển của kẻ địch, từ đó đạt được tác dụng tương tự với Vọng Điệp. Song Đao là do Masamune chế tạo.

Vọng Liệt là do Kojirou sáng tạo dựa trên con chim gõ kiến. Chim gõ kiến không thể đục thủng thân cây, nhưng nhiều phát gộp lại có thể xuyên thấu bề mặt cứng rắn của gỗ. Chiêu này sử dụng khi gặp phòng ngự mạnh mẽ, lưỡi kiếm dính vào thân, sau đó võ sĩ đạo sẽ dùng tay vỗ lên sóng kiếm, tạo ra một lực to lớn đẩy thanh kiếm chém xuyên tất cả mọi thứ.

Độn Đao mô phỏng chiêu này bằng cách sử dụng một rìu và một búa, cả hai bọn chúng gộp lại chính là Kabutowari. Nhẫn giả chém rìu vào phòng ngự, sau đó dùng búa mà đập lên sóng rìu, tạo thành tác dụng tương tự như Vọng Liệt. Masamune là tác giả của thanh kiếm.

Chiêu thứ sáu là Vọng Quyển. Võ sĩ đạo cầm kiếm xoay quanh cơ thể, tạo ra một loáy xốc sắc bén t·ấn c·ông tất cả kẻ địch xung quanh. Chiêu này thường dùng khi Kojirou bị bao vây.

Muramasa mô phỏng chiêu này bằng cách sử dụng hai thanh kiếm có gai, vật liệu chế kiếm có dung nhập Chakra chứa Lôi Độn, từ đó tạo thành tác dụng tăng tốc và tàn phá diện tích lớn. Vì hai đặc điểm này, nhẫn giả cầm Lôi Đao Kiba có thể bắt chước hiệu quả của Vọng Quyển.

Kế tiếp là Vọng Ảnh, một đòn đâm thẳng tương tự như Vọng Ngư. Song thay vì lưỡi kiếm vặn vẹo, nó sẽ tạo ra một ảo ảnh bắn dài ra, khoảng cách có thể đạt tới hơn mười mét. Chiêu này khiến cho yếu điểm ngắn tầm của kiếm sĩ hoàn toàn được gạt bỏ.

Trường Đao Nuibari bắt chước kiếm này bằng cách tạo ra một thanh kiếm mỏng và nhẹ, có hình dạng như một cây kim. Ở đuôi có gắn lấy một sợi dây dài. Nhẫn giả dùng Nuibari bằng cách phóng nó đi xa, từ đó tạo được tác dụng tương tự của Vọng Ảnh. Nuibari là do Muramasa chế tạo.

Thứ sáu là Vọng Minh, một đòn chém ngược từ dưới lên, lưỡi đao di chuyển nhanh tới mức khiến không khí b·ốc c·háy, tạo nên một v·ụ n·ổ sát thương kinh người mà kiếm thuật thông thường không thể thể tạo thành.

Bộc Đao Shibuki bắt chước chiêu này bằng cách phong ấn Bộc Phù, bùa nổ vào bên trong thân kiếm. Masamune cùng với nhẫn giả Vụ Ẩn kết hợp mà chế thành.

Kiếm cuối cùng và mạnh nhất là Vọng Ma, cho tới nay chưa có ai tìm hiểu ra kiếm chiêu này được võ sĩ đạo thi triển như thế nào. Kojirou không dùng Chakra hay bất kì nhẫn thuật, nhưng người bị một kiếm này chém, cho dù chỉ xước da, cả cơ thể sẽ ngay lập tức c·hết đi. Chakra trong kinh lạc hoàn toàn lụi tàn như một ngọn lửa trong cơn giông.

Masamune cùng Muramasa đều rất hâm mộ chiêu này, cả hai cùng so xem ai có thể làm ra một thanh kiếm với sức mạnh tương tự.

Masamune nhắm vào khả năng dập tắt sự sống mà làm ra Samehada có khả năng hấp thu hết thảy Chakra. Nhẫn giả và Chakra là một, nếu Chakra cạn, sinh mệnh của nhẫn giả cũng biến mất.

Muramasa thì chú ý vào c·ái c·hết, theo ông thì võ sĩ đạo có thể một kiếm chém g·iết tất cả mọi người là vì thanh kiếm ấy chặt đứt linh hồn. Hồn vong, người sẽ vong. Với suy nghĩ này, Muramasa chế ra thanh Yosamu, có khả năng chém tới linh hồn. Song, vì thanh kiếm này quá tà ác, ngay cả linh hồn người dùng đều bị nó đả thương. Thủy Ảnh không công nhận Yosamu, từ đó người đời chỉ biết đến Thất Vụ Đao, không phải Bát Vụ.

Zabuza tất nhiên không biết về thanh Yosamu, hắn chỉ nói về thanh Samehada. Song Shu cũng có thể suy ra mối liên hệ giữa Vọng Ma và Dạ Hàn.

Khi hai người bọn họ trở lại sân tập, Haku đã tạo ra một con rồng nước rất hoàn chỉnh, đang luyện tới giai đoạn thứ hai là hóa băng. Zabuza vì biết khả năng của Haku nên không có gì quái lạ. Shu thì rất kinh ngạc, chỉ một buổi mà Haku đã hoàn thành bước đầu tiên. Chỉ còn hai bước nữa là hóa băng và biến lớn. Từ đó Thiên Thủy Băng Long chính thức nắm giữ.

Zabuza nhận ra ý nghĩ của Shu, có chút tự hào mà nói: "Trước giờ Haku luôn như vậy. Mang lại bất ngờ cho ta."

"Em ấy thật sự rất giỏi. Giỏi hơn ta tưởng tượng nhiều." Shu nói.

Thật ra thì không chỉ vì tài năng bẩm sinh, nhờ có Shu và X dung nhập Chakra hệ Băng vào tế bào và kích thích chúng. Từ đó khiến cho Băng Độn của Haku tăng mạnh, tất cả khía cạnh được đề cao, bao gồm cả khả năng học tập nhẫn thuật hệ Băng mới.

Chương 72: Võ sĩ đạo cuối cùng