Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 73: Âm mưu
Trời đất tối tăm, đặc biệt ở Vụ Ẩn lại càng thiếu ánh sáng bởi vì làn sương dày che lấp đi mặt trăng. Leviathan ló đầu vào cửa sổ, ngó nghiêng nhìn quanh. Văn phòng Vụ Ẩn yên ắng, không có hơi thở của con người. Cô hí hửng bay vào bên trong, đáp xuống bàn làm việc của Terumi Mei. Bên trên chất đống giấy tờ hỗn loạn, câu chữ nhăn nhít phủ đầy giấy trắng. Leviathan có chút hoa mắt, bản thân không có cơ thể vật lý nên không mang theo máy phiên dịch, đống chữ viết trông y hệt như một đám giòi ngoằn nghèo mất trật tự.
Leviathan cẩn thận lật từng cuộn giấy, tìm kiếm thông tin mà mình cần. Dù mù chữ, trí nhớ của cô rất tốt, X đã truyền đạt qua một số kiến thức cơ bản, Leviathan chỉ cần tìm được những chữ tương ứng.
"Xem nào... Chữ Diệp trông như thế này. Trung nhẫn có cái hộp cắt ngang. Không phải tờ này." Leviathan rón rén lục lọi. Mỗi khi đọc xong cuốn nào đều sẽ đặt lại ngay ngắn.
"A! Hình như chính là cái này. Ta phải nhanh lên một chút, Zabuza sẽ không kéo được lâu." Leviathan ôm lấy cuộn giấy, cơ thể nhỏ nhắn chỉ dài hơn có một chút. Cô tung người bay lên, bụi tiên rơi lại lả tả nhưng rất mau chóng tan đi. Cho dù chúng không tan, người thường cũng không nhìn thấy được, trừ phi là loại đặc biệt như Muramasa.
Bên kia ngôi làng, Zabuza cùng Mei ngồi trong một tiệm rượu ngoài trời. Ở giữa hai người có một bình rượu sứ màu da, trước mặt là hai cái chén bóng loáng. Xung quanh không còn ai cả.
Zabuza cầm lấy bình rượu và rót cho hai người. Thủy Ảnh giật mình, vẻ mặt khó hiểu nhìn lấy hắn. Tên này xưa nay thái độ rất kém, cho dù là đối với cô cũng rất ngông nghênh. Hôm nay lại lịch sự rót rượu thật sự làm Mei thấy sợ.
"Ngươi không phải là định đầu độc ta đấy chứ?" Mei đùa cợt.
"Thủy Ảnh quá lời. Zenkichi mới hồi phục xong, nhờ có ân của Thủy Ảnh mà một lần nữa được phục vụ Vụ Ẩn. Ta không có cách nào báo đáp, chỉ đành mời Thủy Ảnh một bữa rượu." Zabuza lễ phép nói, âm điệu nhẹ nhàng và ngay thẳng. Khác hẳn với cách hắn nói chuyện thường ngày.
Một nhẫn giả kì cựu như Zabuza có thể dễ dàng đóng vai thành bất kì người nào. Hiện tại hắn là Goto Zenkichi, chứ không phải Vụ Nhân Quỷ đã á·m s·át Thủy Ảnh đời trước.
"Không có gì." Mei chống cằm, bàn tay phe phẩy. "Vụ Ẩn rất thiếu người. Ta gọi ngươi về cũng là bất đắc dĩ, chứ ta cũng không muốn ảnh hưởng đến đời nghỉ hưu của ngươi đâu."
Zabuza mỉm cười, khuôn mặt thân thiện và gần gũi. Mei liếc mắt nhìn hắn, trong lòng thán phục kỹ năng diễn kịch của tên này. Không hổ danh là kẻ á·m s·át đứng đầu.
"Vết thương của ngươi thế nào rồi?" Mei nói.
"Thủy Ảnh cũng hiểu rõ, tổn thương đến xương cốt cần thời gian dài hồi phục, không thể dùng nhẫn thuật chữa trị. Mặc dù hao phí hết mấy năm, nhưng đôi chân của ta đã khỏi hẳn, linh hoạt không kém gì ban đầu." Zabuza nói.
Goto Zenkichi, thượng nhẫn lẻ loi không có gia đình hay bạn bè, hắn thậm chí còn không để lộ khuôn mặt mình cho người khác biết. Vài năm trước Zenkichi t·ử n·ạn trong khi làm nhiệm vụ chung với Mei và Mangetsu. Theo thông lệ thì sau đó bọn họ phải thông báo cho người thân của hắn, song Zenkichi cô độc nên hắn rơi vào quên lãng, sống vô danh, c·hết cũng vô danh.
Kịch bản của Zabuza thì lại biến thành Zenkichi không c·hết, nhưng b·ị t·hương nặng ở chân, khả năng hồi phục rất thấp. Thế là Thủy Ảnh đời trước đồng ý cho hắn xin nghỉ hưu, rời bỏ nhẫn đạo. Sau nhiều năm thì chân của Zenkichi hồi phục, còn có ý định tiếp tục phục vụ Vụ Ẩn nên hắn được Mei thu nhận lại.
Câu chuyện này không có ai phản đối được. Hai nhân chứng chủ chốt là Mei và Mangetsu đều cùng phe. Thủy Ảnh Đệ Tứ c·hết mất xác chẳng thể tra hỏi.
"Cũng không hoàn toàn như thế. Tsunade của Diệp Ẩn có lẽ sẽ chữa khỏi được cho ngươi. Đáng tiếc, lúc bấy giờ quan hệ giữa chúng ta và Diệp Ẩn không mấy tốt đẹp." Mei cùng Zabuza cạn chén rượu. Bọn họ ngẩng đầu uống hết, không hề chần chừ.
Zabuza tiêu sái quẹt khóe miệng, dáng vẻ rất soái, hai hàng tóc mai rậm rạp đầy nam tính.
Mei nhíu mày và nói: "Ngươi ngày trước không có hào sảng như thế này."
Zabuza cười lớn và nói: "Nằm trên giường bệnh nhiều năm, tính cách ai cũng sẽ thay đổi."
Mei nhún vai, đồng ý lời giải thích của hắn. Cô sợ rằng một số nhẫn giả biết Goto Zenkichi sẽ cảm thấy làm lạ, từ đó nghi ngờ thân phận của Zabuza. Nhưng Mei lo thừa, hắn đã chuẩn bị đầy đủ lý do cho vai diễn của mình. Điều này thật ra cũng tốt, khó có thể mà đóng giả một người hoàn mỹ, Zabuza thêm chút gia vị để làm vỏ bọc của hắn thêm kiên cố.
"Đúng rồi, nhắc đến Diệp Ẩn. Thủy Ảnh có thể nói cho ta một số thông tin gần đây về nó không? Ta nằm ở nhà mấy năm, không biết nhiều về tình hình bên ngoài." Zabuza nói.
Mei mỉm cười, trong lòng biết ngay tên này sẽ không bao giờ tự nhiên mời cô uống rượu. Rốt cuộc cũng lòi ra đuôi cáo.
"Cũng không có gì. Bọn họ hiện tại giao lưu rất rộng, hầu hết nhẫn trấn xung quanh đều là đồng minh của Diệp Ẩn. Thậm chí Sa Ẩn Trấn của Phong Quốc cũng nằm trong số đó." Mei nói.
"Sa Ẩn?!" Zabuza tỏ ra giật mình. "Một trong Ngũ Đại Nhẫn Trấn. Diệp Ẩn làm thế nào..."
"Tất cả mọi lý do đều quay trở lại một vấn đề cơ bản. Lợi ích." Mei ngẩng đầu nhìn ra bầu trời đầy sương. "Phong Quốc là một vùng đất cằn cỗi, ngoài vàng ra thì không có thứ gì đáng giá. Ngay cả lương thực cũng khó mà tự cung cấp.
Nhằm giải quyết vấn đề này về lâu về dài, Phong Quốc kết đồng minh với Hỏa Quốc. Bọn chúng mang ra vàng, Hỏa Quốc mang ra nhu yếu phẩm, từ đó hai bên đều được lợi. Chúa Thủy rất chú ý về vấn đề này. Hai bọn chúng rất mạnh mẽ, nếu thật sự liên kết lại để đối phó chúng ta thì thật sự gay go.
Cho nên ngươi không cần phải thăm dò nữa, Zenkichi. Lý do ta gửi ngươi đi cuộc thi trung nhẫn, chỉ vì muốn ngươi xem xét thái độ của bọn chúng mà thôi. Như vậy chúng ta có thể dễ dàng chuẩn bị."
Zabuza giả vờ ngại ngừng, đưa tay gãi đầu. "Ta đúng là không thể nào giấu giếm được Thủy Ảnh."
"Không sao. Lâu rồi bạn cũ mới gặp nhau. Đừng nghĩ chuyện đau đầu nữa mà uống cho đã đi." Mei rót rượu cho hai người.
"Nếu Thủy Ảnh đã nói như vậy. Ta đành tuân lệnh." Zabuza cụng chén lách cách với Mei. Hai người thỏa thích mà rút cạn bình rượu đến không còn một giọt. Khuôn mặt cả hai đều đỏ lên.
Tất nhiên, bọn họ có thể dễ dàng dùng Chakra giải rượu bất kì lúc nào. Nhẫn giả lúc nào cũng phải đề phòng, ngay cả trong khu vực an toàn quen thuộc. Zabuza cùng Mei chỉ để men say khiến bản thân lâng lâng một chút, Chakra chặn lại bất kì một cảm giác nào vượt quá giới hạn.
"Khuya rồi, ta phải về ngủ đây. Mai còn một đống giấy tờ." Mei uể oải ngáp dài một hơi.
Zabuza nghiêm chỉnh đứng lên.
Mei bật cười và nói: "Không cần tiễn."
Trong lòng cô thì nghĩ tên này đóng vai có chút quá nhập tâm. Zabuza vẫn giữ dáng vẻ mỉm cười cho tới khi bóng hình Mei khuất đi. Hắn quay đầu và đi về một phương hướng khác, rẽ vào một ngõ nhỏ vắng vẻ. Dáng vẻ thân thiện biến mất, thay vào đó là sự lạnh lùng thường thấy.
"Có kết quả không?" Zabuza thì thầm.
Shu bước ra từ trong bóng tối và gật đầu. "Theo thông tin mà gián điệp thu thập được, Sa Ẩn có khả năng muốn t·ấn c·ông Diệp Ẩn."
"Nếu là như vậy, Sa Ẩn kết minh với Diệp Ẩn có khả năng là vì phục kích bất ngờ. Cuộc thi trung nhẫn là một cơ hội rất tốt, canh phòng giảm đi, dễ dàng t·ấn c·ông." Zabuza vuốt cằm nói. "Cái ta không hiểu là vì sao Phong Quốc lại có quyết định này. Chẳng phải bọn họ đang gìn giữ một mối quan hệ rất có lợi?"
"Còn có điều thứ hai." Shu nói. "Hành động lần này là do Phong Ảnh quyết định, không liên quan tới Chúa Phong."
Zabuza thầm giật mình và nói: "Khoan đã, nếu nói như vậy. Đây là cuộc chiến giữa hai lang nhẫn giả, không liên quan tới lợi ích quốc gia."
Shu trầm tư nói: "Diệp Ẩn ở Hỏa Quốc, một vùng đất trù phú và dư dả, dẫn đến nhiều chi tiêu cũng rẻ hơn so với Sa Ẩn. Điều này đồng nghĩa sử dụng quân lực nhẫn giả cũng sẽ rẻ hơn nhiều. Rất có thể, Chúa Phong đã chuyển một lượng vốn qua cho Diệp Ẩn để sử dụng quân lực bên này."
Zabuza và Shu trao đổi ánh mắt, bọn họ không nói nhưng cùng một ý nghĩ.
"Điều này sẽ ảnh hưởng tới Sa Ẩn, thế nên bọn chúng buộc phải t·ấn c·ông." Zabuza nói. "Nhưng dù Sa Ẩn toàn lực mở ra c·hiến t·ranh, tỉ lệ chiến thắng không cao. Ngũ Đại Nhẫn Trấn có thực lực tương đương nhau, vì thế mới có thể giữ được tình trạng hòa bình hiện tại. Nếu Sa Ẩn muốn hủy diệt Diệp Ẩn thành công, cần phải có thêm giúp đỡ. Mà cuộc thi trung nhẫn lại không thiếu nhẫn giả từ làng khác."
"Vấn đề hiện tại là tại sao Thủy Ảnh lại giấu chuyện này với chúng ta. Gửi một đội lẻ loi vào giữa chiến trường, chẳng phải là đi tìm c·hết?" Shu cau mày nói. Thiện cảm mà anh có được từ Mei nhanh chóng giảm xuống, nếu cô ta thật sự muốn dồn bốn người bọn họ vào chỗ c·hết, Shu sẽ không chần chừ mà phản lại. Sát ý của Shu tỏa ra nồng nặc.
"Bình tĩnh. Sa Ẩn sẽ không ngu xuẩn mà tạo thêm kẻ địch mới. Đặc biệt là sau một trận chiến, thương tổn chắc chắn rất lớn. Chúng sẽ không đụng đến chúng ta. Còn về lý do Mei giấu đi tình báo này, có lẽ là vì không chắc chắn." Zabuza nói.
"Tại sao ngươi lại nói như vậy?" Shu nói.
"Ngũ Đại Nhẫn Trấn là khối quân sự cao nhất của Ngũ Đại Nhẫn Quốc, khả năng giữ gìn bí mật rất mạnh. Trừ phi thuộc vào tầng lớp cao, khó mà đạt được thông tin chính xác. Thế nên thông tin từ gián điệp không thể tin hoàn toàn." Zabuza trả lời.
"Cho dù là như thế. Thái độ của Thủy Ảnh đã chứng tỏ cô ta không tin tưởng chúng ta hoàn toàn, có thể vứt bỏ bất kì lúc nào." Shu híp mắt lại, ánh mắt đầy sắc bén.
"Không sai." Zabuza gật gù. "Ta là một Bạt Nhẫn từng á·m s·át qua Thủy Ảnh Đệ Tứ. Ngươi và Haku đều là tộc nhân Yuki, những kẻ mà mấy năm trước Vụ Ẩn còn săn lùng g·iết hại. Nhiệm vụ lần này là cô ta muốn thử lòng trung thành của chúng ta. Mù lòa nhận lấy nhiệm vụ hay là có phản tâm mà từ chối."
Shu cùng Zabuza dựa lưng vào góc tường, ngẩng đầu mà nhìn bầu trời mịt mù không sao. Cả hai cùng im lặng không nói tiếng nào. Zabuza đang chờ đợi Shu làm ra quyết định, còn Shu thì trầm tư suy nghĩ.
Một lát trôi qua, Shu lên tiếng: "Ngươi thấy chúng ta nên làm gì?"
"Theo ý của ta, cuốn gói rời khỏi nơi này thật nhanh. Ai biết được bọn Sa Ẩn có nổi điên mà diệt luôn chúng ta hay không." Zabuza nói.
"Ý kiến của ngươi rất hợp lý. Nhưng ta lại nghĩ chúng ta nên ở lại. Thế giới nhẫn giả loạn lạc, nhìn thì có vẻ yên bình nhưng mọi nơi đều ẩn chứa c·hết chóc. Ta với ngươi không chỉ có bản thân, còn có cả Inori và Haku. Quyết định nào cũng phải nghĩ đến bọn họ. Haku không thể suốt đời theo ngươi lang bạt được."
Dứt lời, Shu quay người rời đi, trở về với ngôi nhà xa hoa của mình. Zabuza nhìn theo bóng lưng anh và lẩm bẩm: "Thật ra còn có một lý do khác, đúng không?"
Đôi tai cực thính của Shu nhúc nhích, anh không quay đầu lại và trả lời: "Đúng. Bởi vì ta tin tưởng vào khả năng của chúng ta."
X thầm cảm thấy tự hào. Mới ban đầu có rất nhiều vấn đề đều cần anh chỉ ra cho Shu. Nhưng thời gian trôi qua, Shu đã biết động não, tầm nhìn rộng rãi hơn rất nhiều, ít phụ thuộc vào X hơn. Điều này phải cảm ơn Pharaoh Atem, những lần nói chuyện với anh đã khiến Shu dần trưởng thành.