Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 74: Yukiko Nohara
Diệp Ẩn Trấn, ngôi làng nhẫn giả được bao phủ bởi một màu xanh tươi tắn của cây cỏ, phương xa là dãy núi dài có khắc lấy khuôn mặt khổng lồ của các vị Hỏa Ảnh. Bọn họ nhìn xuống Diệp Ẩn, tựa như mỗi giây mỗi khắc đều trông chừng và bảo vệ cho cư dân ở đây.
Căn phòng của Naruto ngày trước luôn bừa bộn và bẩn thỉu, vật dụng vứt khắp nơi trên nền đất, mì hộp chất đống mấy tháng không hề có ý định vứt đi. Naruto cũng thường hay ngủ nướng, cho dù sau khi trở thành nhẫn giả, nó cũng ngủ quên mấy lần, toàn phải nhờ Sakura tới trước cửa gọi dậy.
Hiện tại, thời gian vẫn còn sớm, mặt trời chỉ mới ló lên một nửa. Căn phòng của Naruto sạch sẽ ngăn nắp, không hề có một chút vết bẩn hay rác rưởi. Trên giường không có ai nằm, chăn nệm được xếp lại ngăn nắp.
Tại bãi diễn tập đệ tam quen thuộc, cỏ xanh mướp bao phủ mặt đất, cánh rừng già bao vây lấy khu đất trống. Nơi này là địa điểm đội bảy đã làm bài thi c·ướp chuông do Kakashi tổ chức. Naruto ngồi bên cạnh ba gốc cây bị chặt, mắt nhắm tịt. Hắn mặc một bộ trang phục đen, áo thun tay ngắn có cổ cao, dựng đứng che đi đôi môi. Bên dưới là một chiếc quần short chạm gối. Nơi khuỷu tay và đầu gối đều có giáp nhẹ bao lấy.
Đối diện ba gốc cây là hai tên Naruto giống y hệt nhau đang không ngừng chiến đấu. Bọn chúng ra tay tàn nhẫn, mỗi đòn đều là nhắm vào vị trí yếu hại, muốn g·iết c·hết đối phương.
Hai bóng người này là phân thân của Naruto. Hắn cho bọn chúng giao chiến để xác nhận một suy đoán.
Phân thân số một có chiến lược phản đòn, chờ đợi kẻ địch t·ấn c·ông rồi từ đó tìm kiếm khuyết điểm mà đột phá. Phân thân số hai thì dùng lối đánh đàn áp, ra đòn thật nhiều để cho kẻ địch không kịp phản ứng, nhanh chóng kết thúc cuộc chiến.
Một lát trôi qua. Số hai đá tới, để một chân tồng ngồng giữ thăng bằng. Số một c·ướp được thời cơ, cúi người né cú đá, chân quét một vòng. Số hai ngã lên nền đất và ngay lập tức bị số một áp ở bên trên. Một con dao kunai sắc lẻm nhanh chóng phóng tới. Số hai nghiến răng, dùng bàn tay phải đen thui mà đỡ. Kunai đâm xuyên bàn tay, phá vỡ xương cốt bên trong.
Số hai khẽ rên một tiếng đau đớn, chân cong lại, có ý định lên gối và t·ấn c·ông vào bộ phận n·hạy c·ảm của số một. Nhưng phân thân kia không cho số hai phản ứng, bàn tay còn lại đập mạnh lên chuôi dao, củng cố lực lượng đâm tới. Số hai nằm dưới đất, không có thế phản kháng, bị sức mạnh của số một vượt lên. Lưỡi dao kunai cắm thẳng vào trong họng, máu tươi bắn ra.
Khuôn mặt của phân thân số hai dần lịm đi, nó không có dáng vẻ uất ức hay tức giận, chỉ có một nụ cười nhạt. Số một đã chiến thắng nó, chứng tỏ số một đã phát triển, có thể giúp đỡ cho bản thể. Nó mặc dù thua, nhưng đã hoàn thành được nguyện vọng của mình.
"Bùm!" Số hai hóa thành khói trắng, biến mất trên thế gian.
Số một thở hổn hển đứng lên, nhìn qua Naruto. Hắn chậm rãi mở mắt, đồng thời số một nhắm lại đôi mắt. Lại một t·iếng n·ổ nhỏ, số một biến mất. Một lượng kí ức xa lạ dung nhập vào trí óc của Naruto. Lối suy nghĩ, các quyết định và khó khăn khi hai phân thân tử chiến đều hiện lên.
"Có hiệu quả. Dùng Ảnh Phân Thân Thuật luyện tập rút ngắn được rất nhiều thời gian. Tuy nhiên, đầu óc của ta có chút mệt mỏi. Chắc là tác dụng phụ."
Naruto muốn mạnh lên càng nhanh càng tốt. Nếu cứ như bình thường, hắn không biết năm nào tháng nào mới có thể chạm được bóng dáng của tên đầu vàng kia. Hiện tại, Naruto đã phát hiện ra một biện pháp cho bản thân.
"Giữa hai đối thủ có thực lực tương đương nhau, cường công không phải là một sự lựa chọn hợp lý. Đánh như số một có khả năng chiến thắng rất cao. Nhưng đó chỉ là trong trường hợp một đấu một. Nhẫn thuật chính của ta là Ảnh Phân Thân, hoàn toàn có thể giấu mình vào đám người, từ đó để cho Phân Thân xông lên, ta thì lượn lờ bên ngoài tìm kiếm cơ hội thích hợp."
Kí ức quá khứ hiện lên, hình ảnh hàng loạt tia chớp đỏ bắn xuống, g·iết c·hết hơn mấy chục người trên cây cầu Sóng Quốc. Naruto cắn móng tay, đôi mắt có chút đáng sợ.
"Nhưng Ảnh Phân Thân không thể nào đỡ được những tia chớp đỏ. Chỉ cần một đòn là tất cả bọn chúng đều tan biến, ta khó mà an toàn."
Naruto càng suy nghĩ, càng cảm thấy Lôi Phạt không có cách nào đối phó. Tia chớp không phóng ra từ cơ thể, mà bắn xuống từ phía trên, khó lòng phòng bị. Một v·ết t·hương do nó gây ra cũng dẫn đến t·ử v·ong. Hắn thật sự cảm thấy bất lực, không có phương hướng.
Naruto dùng bàn tay phải nhéo vùng da giữa hai hàng lông mày, cố gắng kích thích cho bộ não mình suy nghĩ. Rốt cuộc là con đường nào mới có thể để hắn đánh bại được chiêu thức kia.
Bàn tay phải đen thui như than, có màu sắc khác hẳn với làn da còn lại trên cơ thể của Naruto. Hắn chăm chú nhìn lấy lòng bàn tay, một tia điện ẩn bên dưới, khiến cho vùng thịt ở đó phát sáng màu đỏ nhè nhẹ. Nó chính là bàn tay của Kakashi, công sức trả giá bằng cả tính mạng của thầy để có thể c·ướp đi một tia sét của kẻ địch.
"Nếu không thể phản kháng, tại sao không dùng lấy nó?" Naruto lẩm bẩm.
Một bóng người xuất hiện bên trong sân tập, Sakura với bộ trang phục màu đen bó sát, mặt nạ che lấy từ phần mũi trở xuống, dáng vẻ rất giống với Kakashi. Em đặt một giỏ thức ăn xuống bên cạnh Naruto.
"Ngươi tới trễ." Naruto lạnh lùng nói.
"Ta vừa mới ghé qua Nhẫn Giáo, Đệ Tam đã phân phó một đội trưởng mới cho chúng ta." Sakura nói.
"Hắn tên là?"
"Yamato. Lát nữa anh ta sẽ qua đây, cùng với đội viên mới."
Naruto cầm lấy giỏ thức ăn, bên trong là vài cục cơm nắm mà Sakura đã làm. Hắn nhanh chóng nuốt chửng chúng nó. Muốn mạnh lên thì cơ thể phải có đầy đủ dinh dưỡng. Ngày trước Naruto ăn uống rất tùy ý, dẫn đến cơ thể mất cân bằng, không mạnh như bạn cùng lứa. Hắn lại không biết nấu ăn, liền nhờ Sakura lo liệu bữa cơm.
"Năm nay đã không còn hạ nhẫn tốt nghiệp, là người của năm cũ sao?" Naruto nói.
"Không phải." Sakura lắc đầu. "Là năm nay, khác lớp của chúng ta."
Chẳng bao lâu sau thì hai bóng người xuất hiện trong sân tập. Một người đàn ông cao lớn, độ tuổi chừng hai mươi lăm. Anh mặc bộ trang phục thượng nhẫn thường thấy của Diệp Ẩn, bên ngoài là lớp giáp nhẹ màu xanh lá cây. Y có một mái tóc màu nâu, đeo một miếng bảo vệ bằng kim loại bao lấy khuôn mặt, chỉ chừa lấy cằm. Người này là Yamato, đội trưởng mới của Naruto và Sakura.
Bên cạnh Yamato là một thiếu nữ mảnh mai, mái tóc màu hạt dẻ dài tới cằm, trán đeo băng Diệp Ẩn. Cơ thể mặc một bộ trang phục màu đen liền người, ống quần dài tới đầu gối. Bên ngoài mặc một chiếc áo khoác màu xanh dương đậm, dây kéo không khóa, để thả hai tà áo lung lay trong gió. Đặc biệt, thiếu nữ đeo một cặp kính bảo hộ hình chữ nhật, mặt kính có màu cam nhạt.
Naruto và Sakura nghiêm chỉnh đứng dậy, đến trước mặt của Yamato và cúi đầu chào anh. Yamato nhìn hai đứa, thầm thở dài một hơi trong lòng. Anh có biết đến bọn chúng thông qua vài lần tâm sự với Kakashi trong quá khứ. Hạ nhẫn của đội bảy hoặc là khét tiếng hoặc là nổi tiếng.
Sasuke là truyền nhân cuối cùng của tộc Uchiha còn tại Diệp Ẩn. Sakura đạt được điểm cao nhất trong bài thi lý thuyết ở nhẫn giáo. Uzumaki Naruto thì... là con cáo chín đuôi đã từng t·ấn c·ông làng.
Sakura trước đó thì tâm hồn bay bổng, toàn nghĩ đến chuyện yêu đương viển vông. Naruto thì to mồm, thường có những hành động đáng xấu hổ. Hiện tại bọn chúng lạnh nhạt và quy củ. Yamato ưa thích tính cách này hơn, song anh vẫn phải cảm khái vì sự biến đổi nhanh chóng. Nhẫn đạo tàn khốc, chai sạn đi lòng người. Bọn chúng hiểu sớm, sau này sẽ tránh gặp nhiều sai lầm.
"Đây là Uzumaki Naruto và Haruno Sakura, thành viên của đội bảy mà em sắp gia nhập." Yamato nói với thiếu nữ lạ mặt. Sau đó anh quay sang hai người: "Naruto, Sakura, nhẫn giả này là Yukiko Nohara. Đội viên mới của các em."
Cả hai thầm giật mình trong lòng, cái tên ấy bọn họ rất quen thuộc.
"Ngươi là gì của Rin Nohara?" Naruto lên tiếng, ánh mắt quan sát thiếu nữ này.
"Rin là mẹ của ta." Giọng của thiếu nữ thanh thoát, có chút cao vời vợi.
"Là con gái của cô Rin sao..." Saukura lẩm bẩm, em vẫn còn nhớ rõ ngày hôm ấy.
Lúc bấy giờ, thời tiết nổi cơn giông, trời đất ảm đạm không màu sắc. Naruto và Sakura đứng dưới màn mưa, quần áo ướt nhẹp dính sát vào da, cơ thể lạnh ngắt. Song cả hai không hề có chút phản ứng. Khuôn mặt bọn chúng cúi thấp, để cho bóng tối che lấy ánh mắt của bản thân.
Đối diện hai đứa là Rin Nohara, một nhẫn giả đã về hưu. Mái tóc màu nâu dài, xõa tới giữa lưng. Khuôn mặt xinh đẹp với hai vệt tím hình chữ nhật trên hai má. Biểu cảm của cô buồn bã và trống rỗng. Sự im lặng bao phủ cả ba người.
Có đôi khi không cần lời nói, chúng ta cũng đã đoán được tình hình. Một bầu không khí nặng nề và nỗi ưu phiền tỏa ra từ hai đứa nhóc nhẫn giả. Rin biết, Kakashi đã g·ặp n·ạn. Trái tim của cô rút lại, hơi thở mất đi nhịp điệu hài hòa.
Naruto chậm rãi đút tay vào trong áo, bàn tay run lẩy bẩy không phải vì mưa, mà vì sự thật phũ phàng và đáng sợ. Nó không có tư cách gì để đứng trước mặt Rin cả, nó thậm chí không dám mở miệng. Thay vào đó, nó đưa bàn tay phải đã bị cắt ra của Kakashi cho Rin.
Cô ấy dịu dàng cầm lấy và ôm lấy nó vào ngực.
Sakura cắn môi mạnh đến rướm máu, cố gắng giữ cho mình không khóc. Em đã quyết định đi lên con đường báo thù thì sẽ không thể yếu đuối được nữa, cho dù phải tổn hại bản thân.
"Cô Nohara, thầy Kakashi đã..." Sakura cố gắng nặn ra lời nói.
"Bọn em xin lỗi!" Naruto gằn giọng. "Là vì sự vô dụng của bọn em mà Kakashi đ·ã c·hết!"
Rin không nói gì, thân ảnh lui vào trong nhà, cửa cũng không thèm đóng. Naruto và Sakura sững sờ, không biết phải làm sao. Chắc chắn là cô ấy đang rất đau khổ. Trong làng đã đồn thổi cô với Kakashi có bí mật từ lâu, nếu mối quan hệ của bọn họ thật là như thế. Sakura có thể thấu hiểu cho hành động này. Hai đứa quay lưng rời đi.
Cánh tay của Rin vươn tới, đặt lên vai của Naruto và Sakura. Cô đã quay trở lại.
"Hai đứa vào nhà đi." Rin lên tiếng.
Naruto cùng Sakura ngẩng đầu nhìn Rin. Mặt hai đứa nhăn nhó như khỉ, nhưng không có một giọt lệ nào. Bọn chúng cùng Rin đi vào bên trong, bắt đầu kể lại những chuyện đã xảy ra ở Sóng Quốc.