Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 86: Anko

Chương 86: Anko


Bên ngoài hàng rào của Tử Vong Sâm Lâm, một nhóm thượng nhẫn vội vã chạy đến trước mặt của Anko. Biểu cảm của bọn họ rất nghiêm trọng, trông cứ như chuẩn bị ra chiến trường.

Anko đặt đồ ăn sang bên, đứng lên và nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Phát hiện ba thí sinh tham gia cuộc thi đã bị g·iết c·hết. Xác vứt ở trong nghĩa địa. Đây là chứng minh thư của bọn họ." Một thượng nhẫn lên tiếng, gã móc ra ba mảnh giấy nhỏ đưa cho Anko.

"Đây là?!" Anko nhìn lên ảnh chụp trong chứng minh thư. Cô nhận ra những khuôn mặt này, là ba hạ nhẫn của Thảo Ẩn Trấn ban nãy. "C·hết như thế nào? Có nhìn ra được ai làm?"

"Không rõ. Nhưng da mặt của ba người đều bị cạo ra cả."

Anko đứng im như tượng, đôi bàn tay run nhẹ, cả cơ thể cảm thấy lạnh thoát như nhảy xuống hồ băng. Thủ đoạn này cô rất quen thuộc. Là một trong những thuật cải trang của hắn.

"Mau báo cho Hỏa Ảnh, nói rằng Orochimaru đã trà trộn vào làng."

"Được!" Ba thượng nhẫn biến mất.

Anko quay người, nói với một giám thị đứng gần đó: "Báo với các đội còn lại, dù là bất kì ai đi ra đều bắt giữ! Đồng thời gọi Ám Bộ qua hỗ trợ."

Dứt lời, Anko lập tức nhảy qua hàng rào, thân ảnh dần khuất sau cánh rừng khổng lồ. Orochimaru là mối nguy của Diệp Ẩn, lòng dạ của hắn mong muốn nơi này tàn tạ càng nhanh càng tốt và sẽ làm bất kì điều gì có thể để hoàn thành việc đó. Nhưng hiện tại, điều quan trọng chính là những hạ nhẫn đang ở bên trong. Nếu Orochimaru tàn độc, không một đứa nào có khả năng sống sót.

Anko lao đi trên những cành cây, thân ảnh thoăn thoắt như một con sóc.

"Cho dù không chặn được hắn. Cũng phải cầm chân cho tới khi Ám Bộ đuổi tới."

G·i·ế·t hắn là trách nhiệm của cô. Bởi vì cô chính là đệ tử của hắn. Có lẽ Anko vốn nên nhận ra từ sớm. Có lẽ nếu cô kịp thời khuyên can, mọi chuyện đã không trở nên như hiện tại. Anko không thể nhìn Orochimaru lầm đường lạc lối thêm.

"Vô ích thôi." Khuôn mặt Orochimaru trồi ra khỏi thân cây. Hắn há mồm, cái lưỡi dài ra bắt lấy cổ tay của Anko, ngay khi cô vừa đáp lên một cành cây mới.

"Đừng hòng! Tiềm Ảnh Xà Thủ!" Một con rắn chui ra khỏi tay áo Anko, cắn vào chiếc lưỡi của Orochimaru. Cô xoay người, hai tay nắm chặt chiếc lưỡi trơn trượt và kéo hắn ra khỏi thân cây.

Cơ thể của Orochimaru văng lên nền đất. Anko lao tới và đè lên hắn ta. Cô móc ra một con dao kunai, đâm lên bàn tay trái đang áp lên tay phải của Orochimaru.

"Bắt được ngươi rồi..." Anko thở dốc. Khuôn mặt hai người gần sát nhau, đến cả hơi thở cũng có thể cảm nhận.

Anko dùng bàn tay còn lại, nắm lấy tay trái của Orochimaru, ngón tay chuyển động hóa thành một thủ ấn lạ lẫm.

"Thuật này là..." Orochimaru kinh ngạc thốt lên.

"Đúng rồi. Song Xà Tương Xát do ngươi dạy ta đó, Orochimaru. Ta và ngươi sẽ cùng c·hết tại đây." Anko nói.

Một tiếng cười gần đó vang lên. Một Orochimaru khác hí hửng ngồi trên cành cây và nói: "Em định t·ự s·át? Đó chỉ là một phân thân."

Orochimaru đối diện Anko tan thành khói trắng. Cô sửng sốt đến nỗi không ngậm được miệng.

"Thượng nhẫn Diệp Ẩn mà cứ dùng cấm thuật của ta là như thế nào, Anko?" Orochimaru chống cằm quan sát, biểu cảm thú vị giống như đang coi một vở kịch hay.

Anko quay sang nhìn hắn. Khuôn mặt góc cạnh hẹp dài, đôi mắt sắc bén mang màu vàng của rắn, đồng tử to tròn lớn hơn nhiều con người bình thường. Làn da trắng bệch như của n·gười c·hết.

"Ngươi..." Anko nghiến răng. Bỗng một cơn đau nhói truyền đến từ cổ, cơ bắp cả người co rút. Cô quỳ lên mặt đất, hai tay chống đỡ để không ngã. "Ngươi... có mục đích gì?"

Tay của Orochimaru hợp thành thủ ấn, kích thích hình xăm của Anko. "Lâu rồi mới gặp mặt mà sao em lạnh lùng vậy?"

"Đừng nói chuyện giống như ta với ngươi thân thiết lắm, đồ phản bội!" Anko thở hồng hộc, cô chẳng thể nào cử động được cơ thể. Nói chuyện cũng phải gắng gượng lắm mới thành lời.

Orochimaru liếm môi, vẻ mặt quái dị và nói: "Nhìn dáng vẻ của em thật làm ta nhớ ngày xưa."

Anko siết chặt nắm đấm, đôi mắt nhìn chằm chằm Orochimaru không rời.

"Đau lắm hả? Ban nãy ta cũng vừa ban cho một đứa khác cái ấn y hệt." Orochimaru nói.

"Đứa trẻ đó sẽ c·hết mất!"

"C·hết sao?" Đồng tử của Orichimaru rút lại, biến thành một khe dọc. Biểu cảm trên mặt trở nên lạnh lùng, tỏa ra sát ý mãnh liệt. "Có hắn ở đó. Ta nghĩ rằng con bé không c·hết nổi đâu."

"Hắn?"

Orochimaru mỉm cười, biểu cảm một lần nữa dịu lại, đồng tử mở rộng. "Em không biết sao? Ngoài ta ra, trong đám thí sinh còn có một con quái vật nữa đấy. Ouma Shu của Vụ Ẩn..."

"Thằng nhóc cầm kiếm?!"

"Hắn còn mạnh hơn cả em, Anko. Ngay cả Đại Xà Chú Ấn đều có thể giải. Thay vì đề phòng ta, em nên chú ý hắn. Ta chỉ là một nhẫn giả cô độc không nơi nương tựa.

Còn hắn thuộc về Vụ Ẩn, một ngôi làng không hề yếu hơn Diệp Ẩn."

Orochimaru nhảy xuống bên cạnh Anko, quỳ xuống một chân mà quan sát cô thật gần. Hắn đưa tay quẹt lấy một giọt mồ hôi trên mặt của cô và đút vào miệng.

"Chậc chậc. Bớt ăn vặt đi, Anko. Nếu không sau này béo phì đấy."

Orochimaru lướt đi, biến mất sau những thân cây khổng lồ. Nỗi đau trên cổ của Anko dịu bớt. Cô thoải mái thở phào một hơi, nằm sõng soài lên mặt đất.

Shu bước ra từ trong gốc cây, tay ra hiệu cho mọi người lại gần.

"Có đội nào xuất hiện không?" Shu nói.

Inori và Haku đồng thời lắc đầu. Yukiko lên tiếng: "Sakura như thế nào rồi?"

"Con bé đã ổn định. Khi Sakura tỉnh dậy, nhớ nhắc nhở nó không được sử dụng Chakra. Hình xăm của Orochimaru sẽ phản ứng nếu Chakra có bất kì hoạt động mạnh nào." Shu nói.

"Không thể dùng Chakra..." Yukiko ngơ ngác tại chỗ, con mắt thẫn thờ nhìn vào hư không. "Chẳng phải nói như vậy sẽ không dùng được nhẫn thuật nữa, con đường nhẫn giả của cậu ấy đã kết thúc tại đây?"

"Ta nghĩ không nghiêm trọng như thế. Các ngươi cứ cố gắng sống sót qua vòng thi này đã. Sau đó có thể nhờ Hỏa Ảnh xem xét thử, có khi ông ta có cách giải quyết. Ta chỉ là một hạ nhẫn mà thôi." Shu chậm rãi nói.

"Ra là thế." Yukiko không dám nhìn thẳng Shu, ánh mắt dính lên nền đất, ngón tay chà xát vào nhau. Đội viên của mình gặp bất trắc, nhưng em không thể làm được gì, đều là nhờ nhẫn giả Vụ Ẩn lạ mặt này. "Chúng ta chưa chính thức giới thiệu qua. Ta là Nohara Yukiko. Các ngươi tên là gì?"

"Ta là Ouma Shu. Tóc hồng là Yuzuriha Inori. Em ấy thì là Yuki Kohaku." Shu lên tiếng.

"Cảm... cảm ơn ngươi rất nhiều, Ouma Shu." Yukiko lắp bắp nói. "Vì đã giúp đỡ chúng ta."

"Không có gì. Gốc cây bên kia là một chỗ lý tưởng để mà ẩn núp. Đêm nay hãy ở đó mà trông nom cho bọn họ. Bọn ta còn chưa tìm được cuộn giấy mình cần nên phải đi trước. Gặp lại sau."

Ba đụn khói trắng bốc lên, bóng dáng của nhóm Shu biến mất. Yukiko mở miệng muốn nói gì đó nhưng không kịp. Nhắc đến cuộn giấy, Yukiko bỗng nhớ tới ba tên Vũ Ẩn mà Naruto đã g·iết ban nãy. Nhóm của em vẫn chưa kiểm tra xem đội Oboro cầm loại mật thư nào.

Yukiko mon men ra tới chỗ ba cái đầu dính trên nền đất. Em không biết Thổ Độn nên không có phương pháp mà đào bọn họ lên. Cuối cùng, Yukiko đành bỏ mặc ba cái xác mà chui vào trong gốc cây với Naruto và Sakura. Trước mắt cứ canh chừng bọn họ trước, đợi khi cả hai tỉnh giấc rồi quyết định kế hoạch tiếp theo. Naruto và Sakura dày dặn kinh nghiệm hơn Yukiko rất nhiều, điều ấy khiến em không dám tự quyết định.

"Thật tình..." Yukiko thở dài một hơi, đôi mắt quan sát Naruto và Sakura bình yên say giấc.

Naruto vũ trang đầy mình, khuỷu tay khuỷu chân đều có giáp nhẹ bao lấy, túi dụng cụ nhiều gấp mấy lần những hạ nhẫn khác. Sakura thì có một cái mặt nạ che nửa khuôn mặt, trang phục đen thui dễ dàng xâm nhập vào bóng tối. Cả hai so với Yukiko thì ra dáng nhẫn giả nhiều lắm.

Yukiko nhìn lại bản thân, tay chân không đeo giáp, trang phục sáng màu khó mà ẩn núp. Em thật sự không chỉ vô dụng mà con không chuẩn bị đầy đủ.

Yukiko giơ bàn tay lên trước mặt, khớp tay khẽ cử động. Một vầng sáng xanh lục lúc sáng lúc tối bao vây lấy bàn tay.

"Chưởng Tiên Thuật luyện bao nhiêu năm đều không thể nắm giữ. Đúng là một đứa không cha thất bại." Yukiko lẩm bẩm.

Cách đó không xa, ba tên nhẫn giả Âm Ẩn, Kinuta, Abumi và Tsuchi lén lút ẩn mình sau bụi cây, ánh nhìn không rời vị trí của đội bảy.

"Chúng ta có nên t·ấn c·ông ngay không?" Abumi thì thầm.

Kinuta, tên lưng gù lắc đầu. "Chúng ta hành động như lời của ngài Orochimaru căn dặn. Tấn công vào rạng sáng. Hơn nữa Vụ Ẩn vừa mới rời đi không lâu, chúng có thể còn ở gần đây."

Tsuchi cười méo miệng và nói: "Đừng bảo ta là ngươi sợ ba đứa đẹp mã ấy."

"Đúng là ta sợ đấy, Tsuchi. Nếu ngươi muốn c·hết, ta không ngăn cản."

Tsuchi nhíu mày. Abumi im lặng không nói gì. Kẻ khát máu như Kinuta mà còn chần chừ như vậy, bọn họ tự tin nhưng cũng không muốn tìm đường c·hết. Ba tên nhóc Diệp Ẩn được sống lâu thêm một chút cũng không có hại gì.

Mặt trời chậm rãi trốn sau dãy núi, ánh sáng ban ngày thấp thoáng một sắc đỏ rồi từ từ lụi tàn. Khu rừng c·hết chóc vốn đã tối tăm bởi những tán cây khổng lồ, đêm đến lại càng trở nên âm u và rùng rợn. Các hạ nhẫn không vì bóng tối mà ngơi nghỉ, ra sức chém g·iết và tranh đoạt mật thư.

Một số đội thì kiếm khu vực kín đáo mà nghỉ ngơi, không một ai dám nhóm lửa vì như vậy sẽ để lộ tung tích. Bọn họ nằm trên mặt đất lạnh lẽo mà chờ đợi ngày mai tiến đến.

Đội của Shikamaru ngụy trang bản thân thành những bụi cây không có gì nổi bật, yên tĩnh trốn tránh qua một đêm.

Đội của Hinata chui vào trong một hang động mà nghỉ ngơi. Akamaru ngủ say nhưng cái mũi thoáng một chút lại nhúc nhích, chỉ cần có một mùi hương nào lạ lẫm liền bật dậy sủa lên. Xung quanh khu vực đó cũng có vô số côn trùng ẩn giấu, làm tai mắt cho Shino.

Đội của Rock Lee đường hoàng nhất, tìm một bãi đất sạch sẽ mà hồi sức. Cả ba chia ca để canh chừng, một người thức hai người ngủ. Cả Lee và Neji đều rất tự tin vào khả năng của bản thân, không sợ bị kẻ nào phát hiện.

Đội của Gaara có hành động tương tự nhưng thay vì dưới đất, bọn họ nhảy lên các cành cây. Cát xõa ra dưới thân Gaara như một chiếc nệm. Temari tựa lưng vào thân gỗ. Kankuro giấu mình trong lớp vải, để con rối giả dạng bản thân.

Còn đội bảy, Yukiko bứt một bụi cây mà che đậy gốc cây rỗng ruột, bản thân thì căng mắt một đêm đề phòng kẻ địch xuất hiện.

Chương 86: Anko