Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 88: Yami Sakura
Khói bụi nở rộ, che đi tầm nhìn của tất cả mọi người. Yukiko xuất hiện ngay tại gốc cây, vừa nở một nụ cười vừa thở dốc. Abumi vươn tay về phía trước, giữa lòng bàn tay có một lỗ kim loại nhỏ. Một làn sóng âm bắn ra, thổi bay đi màn khói trắng xóa.
Trên mặt đất tan nát và hỗn loạn, không có một người nào ở đó cả. Phía trên, Tsuchi đứng ngược chiều trọng lực, đôi chân tỏa Chakra bám vào cành cây lớn.
"Xảo quyệt lắm!" Tsuchi kết ấn. "Nhưng đáng tiếc vẫn chưa đủ. Ảo Thuật - Nghịch Hồn Linh Âm!"
Nhờ v·ụ n·ổ đánh lạc hướng, Tsuchi đã lén lút cắm đầy kim châm xung quanh gốc cây. Đuôi của chúng đều gắn từng chiếc chuông nhỏ xíu. Một dàn hòa tấu kì lạ vang lên, tiếng chuông nhẹ nhàng nhưng vào tai người lại trở nên nhức nhối và khó chịu. Yukiko lảo đảo thân hình, trong tầm nhìn của em, trên dưới đảo lộn, hình ảnh phân chia chồng chất lên nhau.
"Cái quỷ gì?" Yukiko che kín đôi tai, nhưng ảo thuật vẫn không ngừng lại.
"Cố gắng vô ích." Tsuchi cười khanh khách. "Abumi, ta nhường con bé này cho ngươi đó."
"Ta mà từ chối thì quá khách khí." Abumi chạy tới gần, lòng bàn tay hướng về Yukiko.
Yukiko choáng váng ngã lên mặt đất, yếu ớt ngẩng đầu nhìn hai cái lỗ kim loại trong tay Abumi.
"Tạm biệt cô bé nhỏ." Âm thanh rít lên, từng dải sóng phóng tới như mặt hồ khẽ gợn. Chúng ồ ạt lao về phía Yukiko.
Rock Lee đạp mạnh chân xuống đất, một khối đá tung lên không trung. Cậu xoay người vung cước thật mạnh, da thịt yếu ớt của đôi chân tông vào khối đá lại không hề cảm thấy đau đớn một chút. Khối đá lao v·út đi trong gió, kịp thời chặn trước mặt Yukiko và hai thành viên đội bảy đang hôn mê. Nó và sóng âm triệt tiêu lẫn nhau, khối đá vỡ vụn thành ngàn mảnh.
Bóng hình của Rock Lee đáp xuống, sừng sững đứng trước Yukiko, bờ vai rộng thoáng cùng những đường cơ bắp ẩn hiện dưới lớp vải quần áo.
"Ngươi là tên nào?" Abumi trừng mắt nói.
Lee để một tay sau lưng, một tay duỗi thẳng tạo thành thế thủ. Dáng vẻ trong mắt Yukiko ngầu đến không thể nào chịu được, hai mắt em sáng lóa.
"Dã thú xinh đẹp của Diệp Ẩn... Rock Lee!" Giọng nói vững vàng và điềm tĩnh.
"Tên Diệp Ẩn nào cũng có vấn đề về đầu óc hay sao ấy..." Kinuta đứng ở xa mà lẩm bẩm. Hắn phát hiện nhẫn giả của làng này đặc biệt thích làm trò khoe mẽ. Từ cuộc thi đầu tiên lừa gạt thí sinh. Giám thị vòng hai ra vẻ nguy hiểm. Hiện tại tới tên này.
"Tsuchi!" Abumi nói.
"Có ngay. Nghịch Hồn Linh Âm!" Nữ nhẫn giả Âm Ẩn nhảy xuống bên cạnh Abumi, đôi tay một lần nữa kết ấn.
Yukiko bất động trên nền đất, mắt nhắm tịt, tay che kín đôi tai. Em không thể hành động dù chỉ một chút, bất cẩn là đầu óc sẽ đảo lộn, nhức nhối điên cuồng. Tâm trí có thể vì bảo vệ mà tự động dập tắt khiến Yukiko lâm vào hôn mê.
Lee nhướng mày, hoàn toàn không có chút phản ứng. Cậu chẳng hiểu con nhỏ kia rung chuông để làm gì.
"Muốn tạo nhạc đệm cho khung cảnh chiến đấu sao? Ta thích!" Bóng hình của Lee mờ ảo, nắm đấm lao thẳng đến Tsuchi.
"Nhanh quá!" Abumi hít sâu, một tay đẩy đồng đội ra ngoài, tay còn lại tụ sóng âm mà bắn về phía Rock Lee.
Lee xoay người trong không trung, chuyển hướng cơ thể mà không cần bàn đạp nào, nhẹ nhàng tránh đi đòn t·ấn c·ông. Thân ảnh của cậu thoăn thoắt, áp sát Abumi với tốc độ hắn không thể cảm ứng, một nắm đấm xông thẳng từ dưới lên.
"Shooooooryuken!" Khớp xương trên mu bàn tay như trọng chùy đập mạnh vào cằm của Abumi. Cả cơ thể của hắn bắn v·út đi, bay lên không trung.
Rock Lee nhảy lên bá·m s·át theo, cơ thểnằm ngay bên dưới Abumi, tựa như cái bóng của một chiếc lá đang chậm rãi rơi xuống mặt đất. Đây chính là thể thuật Ảnh Vũ Diệp, bản thân của nó không có tác dụng gì nhưng chính là mấu chốt liên kết nhiều thể thuật mạnh mẽ khác.
"Thầy Guy đã dặn ta chỉ được sử dụng thuật này khi thật sự cần thiết." Lee lên tiếng.
Abumi trợn to mắt, đầu hơi quay lại. Hắn không thể ngờ được sự mạnh mẽ của thằng nhóc này. Dáng vẻ của cậu trông thật nực cười, mái tóc dị hợm, lông mày rậm rạp, phong thái kì quái. Nhưng cậu lại là kẻ nguy hiểm nhất mà đội của Abumi đã gặp.
Lee tiếp tục nói: "Ngươi dám có ý tổn hại đến nhẫn giả của làng ta. Lý do này đối với ta đã đủ để sử dụng nó."
Lee mất đi sự ngay thẳng và niềm nở thường ngày, đôi mắt lạnh lùng, khuôn mặt nghiêm túc không ai có thể xem thường. Vải trắng bao bọc trên hai tay rời ra, chúng len lỏi đến cơ thể của Abumi và bao chặt lấy hắn ta.
"Kinuta!" Abumi gào lên. Tốc độ của Lee quá nhanh, hắn thậm chí không có thời gian để mà phản ứng. Nếu cho Abumi thêm một vài giây nữa, hắn đã có thể dùng sóng âm di chuyển cơ thể trong không trung, tránh thoát Rock Lee. Hiện tại bị trói cứng ngắc, hai tay bá·m s·át cơ thể, hắn mà nổ âm, kẻ đi đời đầu tiên là bản thân.
"C·hết tiệt!" Kinuta chạy tới bên dưới hai người, cái lưng gù cố gắng duỗi thẳng mà nhìn lên. Hắn chẳng biết phải làm sao để cứu lấy Abumi. Theo như thông tin của ngài Orochimaru, cuộc thi này chỉ có đám Vụ Ẩn và Sa Ẩn là nguy hiểm, từ đâu lại xuất hiện một tên quái thai như vậy.
Kinuta vén cao tay áo, Chakra từ mọi nơi trên cơ thể dồn dập chui vào găng tay sắt. Hắn đấm thẳng lên trời, nhắm vào bóng lưng của Rock Lee. Sở trường của Tsuchi là ảo thuật, Abumi là cường công, của Kinuta là cả hai. Bằng cách vận dụng găng tay đặc dụng, hắn có thể tạo ra một làn sóng âm khiến cho cơ thể của kẻ địch trở nên suy yếu, thậm chí ói mửa. Tác dụng suy yếu nhỏ hơn Tsuchi, lực p·há h·oại cũng yếu hơn Abumi, ưu điểm là đồng thời mang cả hai tác dụng.
Rock Lee cười mỉm và nói: "Không ai có thể cứu được ngươi."
Cậu nắm chặt lấy cơ thể của Abumi, cả hai chuyển hướng mà lao đầu xuống mặt đất. Lee sử dụng sức mạnh cơ bắp mà xoay vòng cái kén, tạo ra một lốc xoáy nhỏ. Nó phá tan làn sóng âm mà Kinuta vừa bắn lên, không hề chậm lại mà bắn thẳng xuống như một quả thiên thạch.
Kinuta tung người, nhảy khỏi phạm vi Lee rơi xuống. Abumi thét gào, lòng sợ hãi, hắn không muốn c·hết. Hắn đã không còn là kẻ vô dụng như xưa, còn rất nhiều điều phải làm.
"Biểu. Liên. Hoa." Rock Lee chậm rãi phun ra ba chữ.
Một t·iếng n·ổ vang trầm trọng truyền khắp khu rừng. Mặt đất xung quanh bể nát, đất đá lộn xộn, không khí tràn ngập khói bụi khô khan. Abumi lún sâu dưới mặt đất, chỉ còn hai chân chổng ngược lên trời. Màu tươi tràn ra từ hố nhỏ, đôi chân của hắn mềm oặt thả xuống, cơ thể bất động không còn sức sống.
Nhóm của Shu núp trên cây cao, suýt chút nữa vì chấn động mà ngã rơi. Bọn họ trợn mắt mà quan sát màn biểu diễn của Lee. Cậu mạnh hơn bọn họ tưởng rất nhiều. Nếu lần trước đấu với Inori, Lee dùng hết sức, em thua chắc.
"Mạnh quá!" Yukiko nhìn Rock Lee chằm chằm không rời. Nhẫn thuật sở trường của em là Hào Hỏa Cầu Thuật cấp C. Là một trong những thuật có sức công phá mạnh nhất của cấp độ hạ nhẫn. Nhưng so với Biểu Liên Hoa thì thật sự là đom đóm so với trăng sáng. Thuật này chắc cũng phải đạt tới cấp B.
Rock Lee nhẹ nhàng đáp lên bên cạnh Yukiko. Hai tay lắc nhẹ, làm nguội đi sự nóng bỏng vừa lấp đầy từng thớ cơ bắp.
"Phù!" Cậu thở ra một hơi dài. "Từ trước đến nay ta vẫn chưa dùng thuật ấy với người thật. Ngươi nên cảm thấy hãnh diện vì được c·hết dưới tuyệt kỹ của thầy Guy."
Kinuta và Tsuchi e ngại mà nhìn Rock Lee. Cả hai đều có ý muốn chạy trốn. Bản thân bọn họ so sánh với hạ nhẫn thông thường thì rất mạnh, nhưng nếu so sánh với Lee, một thiên tài thể thuật, thì chỉ là tôm tép. Hoặc đúng hơn, Lee không phải là thiên tài. Trái ngược hoàn toàn, trong nhận thức của bản thân, cậu là một người rất thất bại. Không thể dùng nhẫn thuật, không thể dùng ảo thuật, thậm chí tạo hình cho Chakra cũng không thể làm được. Lee chỉ có sự cố gắng và sự kiên định. Nhờ có chúng mà cậu luyện được một thân thể thuật khủng bố.
Cho nên đừng bao giờ gọi Lee là thiên tài. Tại vì sức mạnh của cậu không đến từ bẩm sinh, nó đến từ nỗ lực và nhiệt huyết của tuổi trẻ.
"Tiếp tục nào!" Rock Lee cười sáng lóa. "Ta vẫn chưa làm nóng người đâu đấy. Các ngươi cùng lên hay là từng người một."
Kinuta và Tsuchi nhìn nhau.
"Rút chứ?" Tsuchi nói nhỏ.
"Ngài Orochimaru chắc chắn sẽ hiểu cho chúng ta. Rút thôi!" Kinuta gật đầu.
Sakura đến bên cạnh của Yukiko, khuôn mặt không có một chút cảm xúc. Hình xăm trên cổ mọc dài ra khắp cánh tay trái, leo lên một nửa khuôn mặt. Từng họa tiết phát sáng màu xanh nhè nhẹ, vừa giống như những con sóng xô bờ, vừa giống như đụn mây mờ ảo trên không trung.
Yểm nhìn xuống Yukiko đang ngồi bệt xuống đất, giọng nói dịu nhẹ như gió chiều, mang cho người một cảm xúc bình yên. "Ngươi không sao chứ, Yukiko?"
Yukiko chú ý tới chiến trường nên không hề để ý Sakura. Em bị gọi giật hết cả mình.
"Mình không... Sakura, cậu bị sao thế?!" Yukiko trợn mắt nói.
Mái tóc của Sakura lúc này nửa trắng nửa hồng, con mắt xanh thăm thẳm như mặt biển, hình xăm vừa h·ăm d·ọa vừa quyến rũ chạy khắp cánh tay và một bên khuôn mặt.
"Ta không sao... Có chút bực bội vì giấc ngủ bị quấy rầy."
Yểm bước đến chỗ của Rock Lee, đôi mắt quan sát cặp chân hơi run của cậu ta. Rock Lee rõ ràng không thể chiến đấu được nữa sau khi sử dụng Biểu Liên Hoa. Nhưng cậu ta rất thông minh mà giả vờ hù dọa kẻ địch.
Yểm đặt tay lên vai của Rock Lee, đôi môi bóng loáng rung động. "Được rồi, Lee. Nghỉ ngơi đi. Chuyện còn lại giao cho ta?"
Lee kì quái quan sát Sakura. Hiện tại Sakura rất khác với trí nhớ của cậu. Trưởng thành hơn, lạnh lùng hơn, như một nữ hoàng cô độc ngồi trên ngai vàng tạo thành từ kiếm. Ở cô phát ra một phong thái hấp dẫn kì lạ. Người thương bị hoa hồng hương hấp dẫn, cho dù biết nắm lấy nó sẽ bị gai đâm nhưng cũng sẽ vương vấn ngắt lấy.
"Cậu..."
Yểm không thèm nghe Lee trả lời, cơ thể chậm rãi tiến về phía trước, đối mặt với hai tên nhẫn giả của Âm Ẩn.
"Các ngươi là do Orochimaru phái tới?"
Kinuta híp mắt và nói: "Làm sao ngươi biết?"
"Trang phục của ngươi đều có họa tiết rắn thêu ở trên. Chỉ có người mù mới không nhận ra." Sakura uốn éo cơ thể, duỗi cho tứ chi linh hoạt sau một đêm bất động. Các khớp xương của em kêu răng rắc liên tục.
Lee nuốt một ngụm nuốt bọt, quay đầu đi không dám quan sát. Cậu không nhớ là Sakura... hấp dẫn như thế, chỉ di chuyển một chút đã khiến cho lồng ngực nóng ran. Nhưng Lee kiềm chế lại ý nghĩ kì quái này, cậu đã thích Inori rồi. Nếu muốn c·ướp em từ tay của Shu thì không thể hai lòng.
"Lee đã cho hai người một lựa. Ta cũng sẽ cho hai người một lựa chọn. Tự sát hoặc là ta g·iết các ngươi." Yểm nói, khuôn mặt hờ hững như đang nói chuyện gì đó rất tầm thường.
"Con nhỏ điên, đừng có quá kiêu căng. Nếu là tên nhóc kia, có thể bọn ta sẽ sợ. Nhưng bằng vào ngươi?" Tsuchi cười khẩy và nói.
"Ta đếm tới ba." Yểm nói. "Một."
Naruto cũng tỉnh dậy sau Sakura không lâu, trong lòng kinh ngạc mà quan sát cô bạn từng rất yếu đuối. "Kẻ này chính là nhân cách thứ hai của Sakura sao..."
"Ảo tưởng sức mạnh!" Tsuchi khinh thường nói.
"Hai."
"Nhiệm vụ của chúng ta là kiểm tra sức mạnh của ả. Lên đi." Kinuta nói.
"Ba..."