Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 92: Sinh hoạt bình yên (2)

Chương 92: Sinh hoạt bình yên (2)


Naruto trồi lên từ mặt hồ, tay nắm lấy một con cá mà ném lên trên bờ. Hinata vụng về bắt lấy con cá, da nó trơn trượt, chạm vào có cảm giác rất kì lạ. Nó giãy đành đạch trong vòng tay Hinata, nước bắn tung tóe lên mặt em.

Naruto cười lên ha hả. Dáng vẻ của Hinata như mèo con ngây thơ, không hề phù hợp với khu rừng tăm tối và cuộc thi c·hết chóc này.

Hinata đỏ mặt, giọng nhỏ nhẹ như gió thoảng: "Đừng cười mình!"

Naruto quệt khóe mắt, đã lâu rồi hắn không thư giãn như thế này. Có lẽ không cần phải mọi lúc đều chăm chú mà rượt theo mục đích, sống chậm lại, hưởng thụ những giây phút ngắn ngủi cùng những người xung quanh cũng rất tốt.

Trong khu trại, một mồi lửa to được nhóm lên, sưởi ấm cho tất cả mọi người. Bọn họ dùng cành lá xung quanh mà dựng thành những chiều lều nho nhỏ, không đẹp đẽ nhưng rất tiện dụng để tránh nắng mưa.

Kiba ngồi bên cạnh lửa trại với Akamaru. Chú c·h·ó trắng chảy dãi mà nhìn những xiên thức ăn tỏa ra hương thơm ngào ngạt nằm trên lửa. Kiba thì tập trung mà xoay những chiếc xiên, đảm bảo bọn chúng chín đều và không bị cháy.

Kiba vuốt đầu Akamaru, lông nó mịn và mềm mại. Cậu nói: "Mày đói rồi hả, Akamaru?"

"Ẳng!" Chú c·h·ó trắng tội nghiệp rên rỉ.

"Được, được. Tao biết rồi. Đợi xiên thịt rừng nào chín là tao cho mày liền."

Inori và Rock Lee thì biến ra một gốc cây gỗ và dùng nó làm bàn. Cả hai đặt cẳng tay của mình lên trên.

"Nếu mình thắng, cậu phải đi chơi với mình nhé, Inori!" Rock Lee cười lóe hàm răng trắng sáng.

Inori lắc đầu và nói: "Ngươi không thắng nổi."

Lee thở phì phò, không thể tin được tình yêu trong mơ lại xem thường mình đến thế.

"Mình chắc chắn sẽ thắng. Tại vì mình có nhiệt huyết của tuổi trẻ." Cả hai vào tư thế để chuẩn bị vật tay. Rock Lee vừa dứt lời thì Inori đập bàn tay của cậu ầm lên mặt gỗ. Thân gỗ chia làm đôi.

Cánh tay của Lee vặn ngược có chút kinh dị, năm đầu ngón tay co giật. Miệng của cậu mở to, mắt trợn trắng, hồn bay khỏi miệng.

Tenten hốt hoảng cả lên, chạy đến và nắm lấy cổ áo của Lee mà lắc. Nó gào to vào mặt cậu: "Lee, không được c·h·ế·t!"

Tenten lắc càng mạnh, khuôn mặt Lee càng tái, dần dần trở nên trắng bệch như da người c·h·ế·t.

"Tenten... Mau ngừng lại..." Lee yếu ớt thành lời. "Cậu g·i·ế·t mình mất."

Choji cùng Shino thì ngồi ở một góc vắng vẻ. Miệng của Choji nhóp nhép mà nhai một túi snack. Trước đó không có ai thấy nó mang thức ăn đi vào, không biết đã giấu chúng ở đâu. Quan trọng hơn, hai ngày trôi qua mà túi snack vẫn còn nhiều, chưa bị Choji xơi hết.

Shino bí ẩn không nói một lời, cặp kính râm đen khiến người khác không thể nhìn được ánh mắt của cậu. Bọn họ còn không biết Shino đang thức hay đã ngủ gật mất rồi.

Tay của Choji liến thoắng, liên tục móc snack mà ăn, mắt thì hiếu kì quan sát Shino. Cậu bé mập mạp đưa túi snack đến trước mặt Shino, mời cậu ăn.

Shino quay sang, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì. Cậu yên lạnh mà bóc lấy một miếng snack và cho vào miệng.

"Ngon không?" Choji nói.

"Ngon lắm." Shino nói.

Shu nhắm vào khuôn mặt của Neji mà đấm. Hắn nhẹ nhàng bắt lấy đôi tay anh và chuyển hướng lực lượng, ném cơ thể của Shu bay đi. Shu lộn người giữa không trung, vừa vặn đáp lên một thân cây gần đó. Anh dồn lực vào chân và đạp, cơ thể phóng về phía Neji.

Shu xoay người một trăm tám mươi độ, một cú đá đẹp đẽ nhắm vào sau lưng của Neji. Hắn không cần quay lưng lại mà nhìn, cơ thể cong lại, vừa vặn tránh đi đòn tấn công của Shu.

Lần này tới lượt Neji lợi dụng điểm mù của Shu. Sau khi cú đá bị trượt, bờ lưng của Shu hướng về Neji. Đôi chân của Neji nhanh nhẹn, chớp mắt tiếp cận Shu. Hai tay của hắn tấn công đồng thời, một hướng vào eo, một hướng vào cổ.

Shu cũng không cần quay đầu lại nhìn, chân giơ lên và đá về phía sau, cản lại sự tiến công của Neji.

Cả hai kéo giãn khoảng cách, mồ hôi trên trán chảy dài.

"Tên này có mắt sau đầu hay sao vậy?" Shu và Neji nghĩ cùng một điều.

Shikamaru và Haku đứng gần đó mà quan sát. Trong lúc chờ đợi Kiba nướng thịt, bọn họ không có gì làm nên Shu cùng Neji giao lưu cho qua thời gian. Shikamaru hứng thú muốn xem chiến lực của bọn họ như thế nào.

"Hai tên quái vật này. Neji có Bạch Nhãn nên ta có thể hiểu. Nhưng anh của ngươi là thế nào có khả năng cảm nhận mạnh mẽ như vậy?" Shikamaru thắc mắc nói.

"Ta cũng không biết. Có lẽ là Shu dùng âm thanh định hướng." Haku nhún vai nói.

"Tai của anh ta rất thính?"

"Đúng vậy. Trước đó Shu bị mù nhưng di chuyển không kém gì người thường. Ta đoán chỉ có thể là nhờ đôi tai."

"Có nhiều chuyện quá không nếu ta hỏi về chuyện Shu bị mù?" Shikamaru nói.

"Cũng không phải bí mật gì. Chắc ngươi cũng biết Thủy Quốc từng có một cuộc nội chiến kéo dài rất lâu. Shu vì nó mà bị mù và mất một cánh tay. Anh mới chỉ chữa khỏi đôi mắt không lâu trước đó."

Shikamaru không hiểu sao có chút ngậm ngùi, đôi mắt nhìn về bàn tay phải của Shu. Bề mặt của nó đen tuyền và bóng loáng, trông như là một loại đá quý hay tài nguyên hiếm.

"Nơi nào cũng có bất hạnh..." Shikamaru thở dài.

Haku nghiêng đầu về phía Yukiko và nói: "Ngươi có biết vì sao Orochimaru lại nhắm vào thiếu nữ kia không?"

"Ta không rõ." Shikamaru lắc nhẹ đầu. "Thông tin của Orochimaru được giữ rất kín. Ta chỉ từng loáng thoáng nghe được một lời đồn là hắn bị khai trừ khỏi làng vì thí nghiệm phi pháp. Còn về lý do hắn nhắm vào Yukiko... Ta không có một suy đoán nào."

"Shu có một suy nghĩ. Ngươi muốn nghe không?"

"Tất nhiên, xin ngươi cho ta biết."

"Tên mặt rắn đó nhắm vào hai đội. Đội của ta và đội của Yukiko. Điểm đặc biệt tương đồng giữa cả hai là chúng ta đều có Huyết Kế Giới Hạn."

"Huyết Kế Giới Hạn?!" Shikamaru sửng sốt thốt lên, giọng có chút to khiến mọi người đều quay đầu nhìn cậu.

Shikamaru che lại miệng mình, giọng nhỏ lại như thì thầm: "Ngươi có chắc chắn? Ta không biết các ngươi sao, nhưng Yukiko không sở hữu Huyết Kế Giới Hạn. Nếu là thành viên cũ của đội bảy, Uchiha Sasuke mới có."

"Orochimaru đã gọi Yukiko bằng cái họ Uchiha đấy."

Shikamaru đảo mắt liên tục, từng dòng suy nghĩ chớp động trong lòng. Tộc Uchiha bị diệt vì phản bội Diệp Ẩn. Để bảo vệ an toàn cho Yukiko, Rin rất có thể đã giấu kín thân phận của em ấy.

"Kohaku... Ta có thể hỏi Huyết Kế Giới Hạn của các ngươi là gì không?"

"Được. Ta với Shu đều xuất thân từ tộc Yuki, cơ thể mang Băng Độn."

Shikamaru nhịp hai ngón tay lên cằm. Có một điều gì đó rất không đúng, hay chính xác hơn, có một nút thắt vẫn chưa tìm ra. Nếu Orochimaru nhắm vào người có Huyết Kế Giới Hạn mà tấn công, thì tại sao hắn không nhắm vào Neji hay Hinata.

"Ta sẽ báo chuyện này với thầy của ta. Chúng ta sẽ có biện pháp phù hợp mà đề phòng. Cảm ơn ngươi đã chia sẻ thông tin." Shikamaru nghiêm túc nói.

"Không có gì. Ta cũng phải thành thật một chút. Ta nói cho ngươi mọi chuyện cũng là vì muốn thúc đẩy mối quan hệ Diệp Vụ. Chúng ta đã không còn là Huyết Vụ ngày xưa, hiện tại chỉ muốn an bình mà phát triển bản thân và thành lập đồng minh. Thái độ của ta cũng coi như là thái độ của Vụ Ẩn." Haku vẫn còn nhớ kỹ mục tiêu của nhiệm vụ lần này.

"Ra là thế. Trong tương lai, hai làng chúng ta chắc chắn sẽ gần nhau hơn."

Sakura cùng Ino ngồi trong gốc cây mà canh cho Yukiko ngủ. Bọn họ đã rất lâu không trò chuyện, hiện tại mới có dịp tâm sự.

Tóc mái của Yukiko hơi dài, che lấy một nửa khuôn mặt. Sakura vén nó sang bên để cho em đỡ nóng. Ino ôm lấy hai chân, cằm tựa lên gối mà ngắm nhìn Sakura.

"Ngày hôm đó, ai là kẻ đã g·i·ế·t thầy Kakashi?" Ino khẽ nói.

Đôi vai của Sakura hơi run.

Ino vội vàng tiếp lời: "Mình chỉ là tò mò vì thầy Asuma không có kể. Nếu cậu thấy phiền, không cần trả lời đâu."

Sakura hít sâu một hơi. Em ngồi xuống bên cạnh Ino, đầu vai hai ngươi chạm vào nhau.

"Cũng không có gì. Chỉ là mình nhớ lại ngày hôm đó, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi..."

Ino im lặng lắng nghe, tay vòng sang mà nhẹ ôm Sakura. Em nắm lấy tay của Ino, gom lại sự dũng cảm mà đối mặt với quá khứ.

"Lúc ấy, mình, Sakura, Sasuke và thầy Kakashi đối đầu với Zabuza và Haku.

Zabuza là một Bạt Nhẫn của Vụ Ẩn, hắn từng ám sát Thủy Ảnh nên bị khai trừ. Haku là một nhẫn giả tự do đi theo Zabuza. Cả hai bọn họ rất mạnh. Thầy Kakashi trước đó dễ dàng đánh bại Zabuza nhờ Tả Luân Nhãn, nhưng ngày hôm đó, hắn đã tìm ra cách phá giải con mắt của thầy.

Tình hình lúc ấy rất gay go. Haku giam giữ Naruto và Sasuke trong thuật của hắn. Zabuza đối đầu với thầy Kakashi. Mình thì phải bảo vệ khách hàng, không để cho Zabuza có cơ hội ám sát ông.

Nhưng rồi mọi chuyện xấu đi. Sasuke bị Haku g·i·ế·t c·h·ế·t. Naruto báo thù và g·i·ế·t ngược Haku. Zabuza bị thầy Kakashi g·i·ế·t c·h·ế·t. Mọi chuyện có lẽ đã dừng lại ở đó... Bỗng hai kẻ ấy xuất hiện."

"Hai kẻ nào?" Ino hồi hộp nói. Sakura kể rất sơ lược, nhưng từ khuôn mặt hoảng hốt của em, Ino có thể tưởng tượng qua áp lực khi ấy.

"Hai kẻ mặc trang phục rất quý phái. Trông giống như là vua chúa vậy. Bọn chúng thậm chí còn lóa mắt hơn cả Chúa Hỏa của chúng ta. Một nam và một nữ. Nam đeo một chiếc mặt nạ vàng. Nữ đeo một chiếc mặt nạ bạc.

Thầy Kakashi gọi người đàn ông ấy là Izanagi."

Ino trợn to mắt và nói: "Kakashi biết hắn ta?"

Sakura gật đầu và tiếp tục: "Thầy ấy biết và thầy ấy rất e ngại Izanagi. Cho dù hai phe chưa động thủ, nhưng mình có thể cảm nhận được sự hồi hộp ở thầy. Một biểu cảm mà mình chưa bao giờ thấy qua.

Zabuza và Haku là người của Izanagi. Hắn rất tức giận vì chúng mình đã g·i·ế·t bọn họ. Izanagi cho thầy Kakashi một cơ hội, nếu thầy có thể đỡ được một nhẫn thuật của hắn, Izanagi sẽ thả cho bọn mình rời đi."

"Chỉ một nhẫn thuật?!" Ino hít sâu một hơi, cơ thể lạnh toát. Nó đã nghe thầy Asuma kể nhiều và Kakashi. Trong ngôi làng này, trừ Tam Nhẫn và Hỏa Ảnh, có lẽ chỉ có Guy mới mạnh hơn Kakashi, nhưng anh không thể đỡ thậm chí một chiêu của kẻ địch. "Là nhẫn thuật gì?"

"Lôi Phạt. Một nhẫn thuật kì quái mà cho tới tận bây giờ mình vẫn không thể hiểu rõ. Nhẫn thuật của chúng ta, cho dù sử dụng như thế nào, đều xuất phát từ bản thân. Chế tạo nguyên tố hoặc điều khiển nguyên tố có sẵn. Nhưng Lôi Phạt của Izanagi lại giống như điều khiển sức mạnh của chính thế giới. Hắn không tạo ra lôi điện, cũng không sử dụng lôi điện có sẵn.

Trời lúc ấy rất sáng sủa, không hề có một gợn mây nào. Nhưng chỉ vì một câu nói của Izanagi, mây đen kéo tới, sấm sét gầm thét. Những tia chớp đỏ lòm quái dị mà tự nhiên không bao giờ có, bỗng sinh ra.

Thầy Kakashi sử dụng Lôi Thiết, tia chớp xanh lè chớp động trong tay. Bó sét của thầy đối đầu với một tia chớp gầy gò của kẻ địch."

Bờ vai của Sakura run rẩy, Ino ôm lấy em sát hơn.

"Cậu biết không, Ino... Izanagi thậm chí còn không ra tay hết sức. Trước đó hắn dùng Lôi Phạt mà g·i·ế·t c·h·ế·t một băng nhóm ở Sóng Quốc. Tia chớp bắn xuống như mưa, lưỡi nào cũng thô to như một thân cây già nua.

Izanagi... Hắn chỉ gọi xuống một tia sét nhỏ gấp mấy lần những tia sét kia. Nhưng ngay cả với nhẫn thuật mạnh mẽ nhất của thầy Kakashi, nó cũng dễ dàng bị đánh xuyên.

Mình đã nhìn thấy cơ thể thầy ấy xám dần mà c·h·ế·t đi."

Sakura úp mặt lên vai của Ino. "Cậu nói không có sai. Nếu lúc ấy mình mạnh mẽ hơn, có lẽ..."

"Suỵt, thôi nào... Mình không có ý đó. Nhẫn thuật mà thầy Kakashi đỡ không được, chúng ta làm sao có khả năng ngăn cản. Mình tin là cậu đã làm hết những gì có thể." Ino dịu dàng nói.

Chương 92: Sinh hoạt bình yên (2)