Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Vô Cực Tội Vương
Unknown
Chương 9: Hồn Thạch
"Nhật Bản? Ta sinh ra và lớn lên tại Nhật Bản, làm sao lại không biết nó?" Kojirou nở một nụ cười nhẹ nhàng.
"Anh thật sự là một người Nhật Bản!" Shu cảm thấy vui vẻ hẳn khi rốt cuộc gặp được một đồng hương. Anh đứng dậy và đối mặt với Kojirou. Ông ấy cao hơn anh cả nửa người, Shu chỉ đứng đến thắt lưng y.
"Cậu cũng là một người Nhật Bản sao?" Kojirou hứng thú quan sát Shu. Ông có thể nhìn thấy trong đôi mắt anh, sự từng trải mà một đứa trẻ mười hai tuổi không thể có.
"Đúng vậy. Ta là Ouma Shu. Hân hạnh!" Shu vươn tay ra.
"Sasaki Kojirou. Hân hạnh!" Kiếm sĩ tóc chàm bắt lấy tay của anh và siết chặt. Song khi nghe đến cái tên của ông, tay của Shu nhũn ra như bún.
"Sasaki... Kojirou? Kiếm sĩ huyền thoại Sasaki Kojirou?" Shu mở to mắt quan sát danh nhân trước mặt.
"Đúng và không đúng. Nếu ta thật sự là Sasaki Kojirou, ta đã không đến đây. Còn cậu, vì sao lại xuất hiện ở vùng đất này?"
Shu có chút khó hiểu trước câu nói của Sasaki, song anh nín lại không hỏi tiếp vấn đề đó và trả lời nghi vấn của Kojirou. "Ta dùng máy dịch chuyển tới. Ngài thì sao?"
"Ồ!" Kojirou vuốt cằm, người cúi xuống nhìn Shu kĩ hơn. Dưới ánh mắt soi mói của ông, anh cảm thấy có chút thấp thỏm. "Cậu không phải là một cái bóng. Nhưng đồng thời cũng không phải là bán anh linh. Lại có người có thể dùng cách khác mà tới nơi này."
"Ý ngài là sao?"
"Theo ta. Ta chỉ cho cậu thấy."
Kojirou cùng Shu bước ra khỏi căn nhà tranh tồi tàn. Ở bên ngoài, cảnh vật khác hẳn với khu rừng tăm tối cũ. Một cánh đồng màu vàng kéo dài, hồ nước tĩnh lặng với chiếc thiêm thủy bên bờ. Thiêm thủy là một ống tre được khoét rỗng một đầu, hai đầu tre dài cắm xuống đất làm đòn bẩy cho ống tre. Từng giọt nước mưa rơi xuống lấp đầy ống rỗng, đến khi nó đầy thì ống tre ngả xuống, đổ nước vào hồ. Đặc biệt, bầu trời đen thui bây giờ trong xanh đầy với những gợn mây rất đẹp đẽ.
Shu ngây ngốc tại chỗ, phổi tham lam hít hà chút sức sống bay lượn mọi nơi.
Kojirou mỉm cười, không quấy rầy Shu. Mới ban đầu khi Kojirou tới đây, ông cũng kìm nén rất lâu.
"Chúng ta đến thế giới khác rồi sao?" Một lát trôi qua, Shu trở về với hiện tại và nói.
"Không phải. Theo ta." Kojirou dẫn đầu, thân ảnh sà vào cánh đồng lúa vàng óng.
Shu chạy theo. X im lặng không nói gì. Nhưng Inori trầm tính nãy giờ thì có chút khác thường.
"Inori. Em có ở đó chứ?" Shu lên tiếng. Anh có thể cảm nhận được linh hồn của Inori nhưng em lại không muốn nói chuyện với anh.
Thấy Inori không lên tiếng, Shu đành qua hỏi X: "Ông bạn, Inori làm sao thế?"
"Hả?" X có hơi bất ngờ khi Shu hỏi mình. "Ta không biết. Ngươi đừng hỏi ta." Thật ra thì X biết, nhưng chuyện nhà người ta, không nên nhúng tay vào thì hơn. Ngày thường ở chung với Inori đã chật chội lắm rồi.
Một dấu chấm hỏi to đùng đập lên đầu Ouma Shu. Inori rất ít khi dỗi. Em không bao giờ dỗi vô cớ. Chắc chắn là anh đã làm sai chuyện gì đó. Biện pháp tốt nhất khi chuyện này xảy ra, chỉ có xin lỗi. Nhưng nếu không biết lỗi là gì, làm sao xin.
"Sao vậy? Linh hồn cô bé kia giận rồi à?" Kojirou ở phía trước bỗng nghiêng đầu lại nói.
Shu gãi đầu, khuôn mặt không giấu đi sự ngại ngùng.
"Khoan đã! Tại sao ngài biết về Inori?"
"Cảm nhận." Kojirou lời ít ý nhiều.
Hai bọn họ đã đến nơi. Biên giới của ngôi nhà kiếm sĩ. Bên ngoài kia cùng bên trong này như hình thành hai thế giới khác nhau. Một bên thì trong lành, đầy bình an. Bên kia thì là cảnh tượng c·hết lặng, không sức sống mà Shu quen thuộc. Shu đặt một chân ra bên ngoài, anh lập tức cảm thấy sự khác biệt. Kojirou đặt một chân ra ngoài thì trời ngay lập tức đổ mưa.
"Chuyện gì xảy ra?"
"Cậu thấy rồi đấy. Chúng ta vẫn ở thế giới đó thôi. Chỉ là ta tự tạo cho mình một căn nhà." Kojirou nói.
"Ngài siêu thế? Kiếm sĩ huyền thoại còn biết phép thuật? Chính ngài đã chữa mắt cho ta?"
"Đúng và không đúng. Bản thân là một anh linh, tố chất của ta khác với một người thường. Nhưng ta thật sự không biết phép thuật. Còn về đôi mắt của cậu... Xem tiếp là biết."
Chỉ trong giây lát Shu và Kojirou xuất hiện, một cái bóng xuất hiện. Nó là một con sói to lớn, thể tích phải gấp ba lần thông thường. Cơ thể hoàn toàn tạo thành từ một màn đêm không màu, hai mắt thì phát ra ánh sáng đỏ đầy khát máu.
Kojirou gỡ kiếm trên lưng xuống, cầm chặt lấy nó.
"Bọn chúng là cái gì?" Shu nói.
"Nỗi sợ." Kojirou rút kiếm ra.
Con sói hung dữ chạy tới. Khi tới gần cả hai, hai chân trước nó đạp xuống đất, cả người cong lại tích tụ lực lượng. Thân hình to lớn của nó bùng nổ, tốc độ bộc phát nhanh như một mũi tên. Cái bóng đen thui vụt qua không khí. Kojirou không ngần ngại cũng không nóng vội, điềm nhiên nhìn thẳng vào con vật vô tri. Bên tai Shu vang lên một tiếng xẹt ngọt liễm và rồi một tiếng ầm to lớn vang lên, con sói đen ngã sấp mặt lên đất.
"Kiếm thuật thật cừ khôi. Không kém Zero là mấy." X thốt lên.
Con sói đen thoi thóp nằm trên đất, nửa thân dưới của nó bị cắt bay, bốn chân không còn, phần bên trong bụng hoàn toàn lộ ra. Không có n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, không có máu tươi, giữa bụng chỉ có một viên đá phát sáng màu lam nhè nhẹ. Con sói giống như chỉ có một lớp vỏ. Kojirou chậm rãi đi tới và khoét viên đá ra. Tiếng gầm gừ ầm ĩ của con sói dần nhỏ xuống rồi im bặt. Toàn bộ thân thể tan ra như bụi, không để lại một dấu vết nào. Cứ như nó chưa bao giờ tồn tại.
Kojirou ném viên đá tới cho Shu. Anh vụng về bắt hụt và khiến nó rơi lên mặt đất.
"Dùng nó cho cô bé kia đi. Giải quyết xong rồi chúng ta trò chuyện tiếp." Kojirou không giải thích gì thêm, quay đầu đi về nhà.
Shu nhặt viên đá lên. Lòng tràn trề sự khó hiểu. Trước khi anh kịp làm gì, viên đá biến mất. Một bóng người đè lên mặt anh. Cảm giác mềm mại rất quen thuộc và một mùi hương ngây ngất lòng người bao phủ. Đầu Shu choáng váng vì màn v·a c·hạm, cả đầu anh bị một trái bóng hay gì đó đè xuống và đập lên đất. Tới khi anh hồi phục và đứng lên thì đã không còn ai bên cạnh. Sasaki Kojirou mới rời đi nhưng không hề thấy bóng dáng. Thay vào đó thì một đầu tóc hồng nhạt nhoi lên giữa cánh đồng vàng.
Shu có chút khó tin, dụi mắt mấy lần. "Inori? Inori! Là em sao?"
Dung mạo quen thuộc của Inori trồi lên từ cánh đồng, dáng vẻ không hề thay đổi, vẫn là cô bé dễ thương, tươi trẻ ngày xưa. Nhưng lúc này, hai má Inori đỏ như trái lựu, bờ vai trơn nhẵn lộ ra dưới ánh mặt trời.
"Shu ngốc!" Inori nói.
"Inori! Thật sự là em!" Shu vui mừng chạy tới nhưng tiếng hét chói tai của Inori khiến anh dừng bước chân.
"Anh đừng có tới! Em không có... mặc đồ."
"Hả?" Shu sửng sốt ngay tại chỗ. Anh ngẫm nghĩ gì đó vài giây rồi không chần chừ bước thẳng tới.
"Anh làm gì đó? Đừng có tới mà!" Giọng Inori mềm oặt cầu xin tha thứ.
Shu chà xát hai tay, liếm khóe môi.
Giọng nói của Kojirou vang vọng đến từ xa: "Tưởng tượng y phục để mặc nhé!"
X tồn tại trong đầu của Shu tắt đi chức năng cảm ứng thế giới bên ngoài.
Không biết bao lâu trôi qua. Shu cùng Inori dắt tay nhau trở về. Em lúc này bây giờ đã mặc một bộ y phục học sinh rất mẫu mực. Tay lén nhéo lấy hông của anh.
"Đau! Đau!" Shu giả vờ đáng thương nói.
"Anh hư quá!" Inori nói. Nội dung hờn dỗi nhưng giọng điệu thì ngọt ngào vô cùng.
"Anh đùa chút thôi mà." Shu gãi đầu nói. "Rốt cuộc em có chịu nói vì sao dỗi không?"
"Em không có dỗi. Chỉ là lúc ngủ, anh gọi tên Kohaku rất nhiều. Nên em cảm thấy hơi tủi." Inori nói như thì thầm. "Như vậy cũng tốt, anh kiếm được một người bên cạnh. Không phải một mình nữa."
"Em đừng đùa. Kohaku nó là con trai. Anh chỉ lo lắng cho nó thôi. Dù sao anh cũng đã hứa với Fujiko sẽ chăm sóc nó." Shu trả lời đầy nghiêm túc. "Anh chỉ yêu mình em thôi, Inori. Không bao giờ thay đổi."
Inori siết chặt bàn tay nắm lấy tay Shu. Hơi ấm từ anh cảm giác đầy an toàn. "Em biết rồi."
"Nơi này thật thần kỳ nhỉ? Em lại có thể tạo ra một cơ thể. Anh thì có thể nhìn thấy." Shu cảm khái nói.
Inori cúi đầu xuống ngắm nhìn bản thân. Thân hình giống hệt mười bảy năm về trước, cảm giác không có gì thay đổi. Em sờ lấy mặt mình, lo lắng nhìn về Shu: "Em trông có già đi không?"
Shu cười ha hả, cọ má với Inori. "Em vẫn y như lần cuối cùng anh thấy em."
"Chuyện này rốt cuộc là tại sao? Số liệu nhảy khắp nơi, ta thật khó phân tích." X nói.
Kojirou ngồi bên thềm cửa, dáng người phiêu lãng nhưng không kém cao quý. Ông lên tiếng: "Ta gọi chúng là Hồn Thạch. Chúng có khả năng hiện thực hóa mọi sự vật. Chỉ cần ngươi đủ trí tưởng tượng là có thể tạo ra bất kì thứ gì."
"Sasaki Kojirou! Cảm ơn ngài đã cho Inori cơ thể." Shu đến trước Kojirou và cúi đầu thật sâu. Inori bên cạnh bắt chước giống hệt.
"Không có gì. Dù không có ta, hai đứa cũng tự làm được thôi." Kojirou phóng khoáng nốc một chén rượu lên miệng.
Khi Shu cùng Inori ngước đầu lên thì thềm cửa trống trơn lúc trước đã đặt một bàn rượu cổ kính.
"Uống chứ?" Kojirou.
"Vâng!" Shu cùng Inori ngồi xuống đối diện kiếm sĩ. Bọn họ bắt đầu thong thả trò chuyện.
Thế giới của nỗi sợ. Những cái bóng mang đủ mọi hình dạng. Mảnh đất tâm linh nằm bên ngoài không thời gian. Hồn Thạch nằm bên trong những cái bóng. Dùng chúng thì có thể chế tạo mọi thứ. Khu vực của Kojirou là từ một lượng lớn Hồn Thạch góp lại mà thành, tạo nên một kết giới ngăn cách với khu rừng tăm tối bên ngoài. Kiếm sĩ tóc chàm chậm rãi kể lại tình huống thế giới này.
Đáp lại sự thẳng thắn của Kojirou, Shu cũng kể lại chuyến đi của mình. Dùng máy thời gian đi qua nhiều thế giới. Hai linh hồn trú ngụ bên trong cơ thể. Bây giờ thì chỉ còn một linh hồn.
"Người bạn trong đầu cậu kia rất là già nua đấy." Kojirou nói.
"Đúng vậy. Anh ta nói anh ta đã chiến đấu hàng thế kỷ. Số tuổi chắc chắn không ít." Shu đáp.
"Liệu dùng Hồn Thạch có thể tạo một cơ thể tạm thời cho ta không?" X nói.
Sasaki Kojirou rất kì lạ. Không chỉ có thể cảm nhận X và Inori khi còn ở bên trong Shu. Đến cả lời nói của bọn họ đều có thể nghe thấy. Điều này khiến cho việc giao tiếp cũng đỡ bất tiện.
"Tất nhiên là có thể." Kojirou gật đầu. "Nếu có con Ảnh Ma nào xuất hiện ta sẽ thông báo."
"Vậy thì cảm ơn ngươi." X nói.
"Quay trở lại với máy thời gian mà ngươi nói. Liệu nó có khả năng mang ta rời đi luôn không?" Kojirou đánh vào trọng tâm.
"Công nghệ cơ bản chỉ có thể dùng để chuyên chở một người. Nhưng ta có thể thử tinh chỉnh. Không thể đảm bảo thành công." X nói.
"Vấn đề quan trọng là các ngươi có thể thu nhập đủ năng lượng rời đi." Kojirou nói.
"Đúng là như vậy. Hồn Lực rất thần kỳ nhưng nếu dùng để khởi động máy dịch chuyển thì kém đến đáng thương. Cần rất nhiều thời gian để thu thập đủ."
"Không sao. Ở thế giới này, thời gian là cái chúng ta không thiếu." Kojirou lại hớp một ly rượu.