0
"Tõm… tõm… tõm…"
Viên đá lướt đi để lại trên mặt ao những sóng tròn đồng tâm lan tỏa.
Băng băng chạy hết chiều dài ao nước, vì dư thừa động năng, nó bay lên cao trước khi lao vào bụi cỏ lau ở bờ đối diện.
“Bịch... Á... ôi...!”
Âm thanh có phần thảm thiết vang lên, từ trong đám cây cỏ rậm rạp, một gã đàn ông đứng bật dậy theo tư thế cúi gập, hai tay bưng lấy hạ bộ, miệng không ngừng xuýt xoa đau đớn.
Đỗ Bá Cường là người vừa ném đá, hắn còn chưa kịp hài lòng với cú ra tay hết xẩy liền bị tình cảnh trước mắt hù cho một trận.
“C·hết cha, trúng người rồi!”
Biết mình gây họa, Cường xoay người định lén lút bỏ chạy nhưng một tiếng gầm rung chuyển mặt ao làm hắn giật mình bước hụt:
“Thằng c·hết bầm c·hết dập kia... Tiên sư nhà mày, cái đồ vô đạo đức, thiếu giáo dục. Tao ị bờ ị bụi chứ ị mồ ị mả nhà mày à mà ném?”
Cường lảo đảo suýt ngã, may mắn vịn được một cành xoan mọc dại mới không sấp mặt.
“Mẹ kiếp, trúng viên đá bé như cứt chuột, làm quái gì chửi người dữ vậy?”
Cường bực bội thầm rủa, thế nhưng phần sai thuộc về mình, khó mà mở miệng nói lại.
Cặp mắt đảo qua đảo lại, như nghĩ ra cái gì, khóe môi hắn cong lên một đường quỷ dị.
Sau đó chỉ thấy Cường đột ngột chống nạnh, hít một hơi thật sâu trước khi hướng về phía đối diện gào như c·háy n·hà:
“Ối bà con làng nước ơi, ra đây mà xem, có người ị bậy ra ao đình làng mình này... ối bà con làng nước ơi... bẩn thế này thì còn ai dám dùng nữa...”
Hai chữ “Ao đình” rơi vào tai gã đàn ông khiến người này chột dạ. Ông ta vốn chỉ là khách qua đường, ngang qua nơi này b·ị đ·au bụng, nhịn không nổi mới làm liều rẽ vào bụi cỏ giải quyết, không nghĩ tới lại nhằm trúng ao đình nhà người ta.
“Ao đình” với người dân nông thôn không chỉ là nơi cấp nước mà còn gắn liền với yếu tố tâm linh. Vì thế, mặc dù không phát hiện ra công trình thờ tự nào gần đây thế nhưng bản thân là người lạ, chẳng rõ thực hư nơi này thế nào, gã không dám tiếp tục chần chờ thêm.
“Chuồn... là thượng sách”
Giật nhanh nắm lá chuối khô chùi vội kẽ mông thâm xỉn, gã kéo quần vội vã rời đi.
Đỗ Bá Cường chuyển bại thành thắng trong chốc lát, hả hê hất mặt lên trời gào lớn câu thoại quen thuộc:
“Ha ha... ta là con rồng bay trên cao, mi là con giun bò dưới đất, dám đấu với Cường này? Còn xanh và non lắm!”
....
....
“Bùm... Rào”
Đang tự mãn trong chiến tích của mình, thình lình một trận bom nước ập tới, khuôn mặt vốn nhăn nhở của Cường ăn nguyên một đống nước ao khiến hắn lập tức phải ngậm miệng lại.
Gã đàn ông bị câu thoại của Cường chọc giận, không nhịn nổi đã quay lại t·ấn c·ông hắn. Thành công dạy cho Cường một bài học, hắn ta liền bắt chước giọng điệu của Cường réo ngược lại:
“Ha ha... thằng nhóc, bố láo mất dạy hả mày? Vẫn còn non và xanh lắm!”
Cường không ngờ đối phương vậy mà giở trò tiểu nhân, lợi dụng lúc hắn không đề phòng bất ngờ á·m s·át. Nhưng là kẻ ít chịu thua thiệt, hắn nào để người khác bắt nạt như thế bao giờ.
Cường dụi qua hai mắt liền cúi người nhặt lên một hòn đá lớn. Bất quá, khi ngẩng đầu lên lại phát hiện gã đàn ông đã nhảy lên xe đạp ba chân bốn cẳng tháo chạy từ bao giờ.
Ôm một bụng uất ức nhưng chẳng làm gì được, Cường nghiến răng nghiến lợi nhìn theo bóng lưng đối phương cho tới khi khuất hẳn sau rặng tre.
Tới lúc này, không nhịn được nữa, hắn vung mạnh viên đá xuống ao gào lên thóa mạ:
“Mẹ kiếp, khốn nạn... hèn hạ... quá hèn hạ. Thằng cha c·hết tiệt kia... đừng để tôi gặp lại... hừ... hừ...”
Chửi xong, Cường hung hăng nhổ một ngụm nước bọt. Phát hiện việc này có vẻ làm tâm tình trở nên khá hơn, hắn liên tục phun phì phì thêm vài lượt cho tới khi cảm thấy miệng khô lưỡi đắng mới dừng lại.
Cú ném kia cũng đủ hung ác, đầu tóc, quần áo trên người Cường đã ướt nhẹp, chưa kể còn dính thêm không ít bèo tấm, bộ dáng quả thật không khác con gà vừa rớt xuống nước là mấy.
“Hừ, giờ về nhà mẹ hỏi lại lắm chuyện. Kiếm chỗ nào hong khô cái đã”
Cường cởi áo cho bớt cảm giác ướt dính khó chịu sau đó hướng bờ đê đi tới. Lang thang tìm được một gốc bàng, hắn lựa một tán lớn leo lên rồi nằm trèo khoeo trên đó.
Trời cao, gió mát, nắng ấm chan hòa, Cường thoải mái ngắm nhìn những đám mây trôi, miệng vu vơ dăm ba câu nhạc chế vớ vẩn. Bẵng đi năm, sáu phút, hắn chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Nhìn vẻ mặt bình an của Cường, không ai nghĩ hắn vậy mà có gia cảnh bất hạnh, bố hắn mất sớm nhà chỉ có hai mẹ con nương tựa vào nhau, rau cháo qua ngày.
Đỗ Bá Cường năm nay vừa tròn mười sáu, độ tuổi này ở nông thôn đã xem như là trưởng thành, có thể phụ giúp cha mẹ nhiều việc đồng áng.
Đáng buồn, nhà Cường không có ruộng, nguồn thu nhập chính đều do mẹ hắn bươn chải đủ nghề, từ cày thuê cuốc mướn cho tới lượm lặt ve chai, bất cứ thứ gì có thể kiếm được đồng tiền bà sẽ không nề hà vất vả.
Cường lớn lên trong thiếu thốn, ăn uống không đủ chất khiến người hắn nhỏ thó và đen đúa. So với chúng bạn, hắn liền thấp hơn một cái đầu thế nhưng bù lại ông trời cho hắn sự khôn ngoan khác thường mà những đứa trẻ cùng tuổi không sánh được.
Đây chính là ưu điểm lớn khiến Cường được xem là “anh cả” trong nhóm bạn chơi chung.
Cường, với một cái đầu ma lanh cùng tinh quái sớm giành được sự tin tưởng và khâm phục của chúng bạn, hắn ngoài biệt danh “Cường lùn” còn có một danh xưng khác khá kêu là “Cường Gia Cát” biểu thị cho sự khâm phục của đám “chiến hữu” với sự khôn ngoan của hắn.
Lúc này, trên cành cao, Cường thiu thiu ngủ không hề nhận ra đường chân trời đã dần u ám. Mãi tới khi nửa bầu trời đã tối sầm lại, tiếp đó một tiếng sét oanh minh chấn động cả không gian, hắn mới giật mình mở bừng hai mắt.
Nhíu nhíu mày giây lát, Cường bất mãn càm ràm:
“C·hết tiệt, đang ngủ ngon thì mưa, chán thật!”
Với tay lấy chiếc áo đang móc trên tán cây, Cường buông người rơi xuống, tính trở về nhà.
Chỉ là...
“Bịch! Ối mẹ ơi...!
Chân vừa chạm đất, Cường đã ngã lăn thành một đoàn, chân trái hơi co lên, hai tay ôm lấy lòng bàn chân la lối.
Đen đủi hết mức!
Vị trí Cường ngồi vốn không quá cao, hắn cho rằng sẽ không xảy ra vấn đề gì khi nhảy từ trên xuống nhưng ngờ đâu dưới này lại có một mỏm đá trồi lên.
Đau... thực sự rất đau!
Cường nằm trên đất lăn lộn tru tréo một hồi mới có thể từ từ đứng lên, tập tễnh đi tới dựa vào gốc bàng.
Mỏm đá khốn kiếp vẫn ở đó, Càng nhìn, Cường càng cảm thấy nóng mắt. Không nhịn được hắn định vung chân sút một cái cho bõ tức nhưng hiển nhiên vẫn đủ tỉnh táo để không làm thế.
Chỉ là... cứ như vậy mà cho qua sao?
Ai chứ Cường chắc chắn là không thể.
Nghĩ nghĩ một chút, hắn hăm hở thò tay kéo khóa quần lôi ra “thằng đệ” bụng căng lên lấy hơi, căn chuẩn vị trí rồi bắt đầu “x·ả l·ũ”:
“Rào... rào... rào”
Thứ nước vàng nhợt đậm đặc mùi amoniac lập tức nhấn chìm viên đá, Cường hả hê nhìn đống bọt phủ kín lên nó một hồi rồi cười phá lên sung sướng, rất có hơi hướng tự kỷ.
Công cuộc báo thù “vĩ đại” vốn là viên mãn, ngờ đâu trên cao đột ngột có thứ gì đen đen rơi xuống, tình cờ thế nào nó lại tìm ngay “thằng em” đen đúa của Cường mà đậu.
Nhác thấy vật thể lạ, trái tim Cường như ngừng đập, hai mắt lồi ra muốn rớt xuống đất. Tiếp đó “thằng nhỏ” của hắn cũng không làm sao bình tĩnh, nó bắt đầu co rụt khiến dòng nước chuyển hướng tưới hết cả vào chân.
“Mẹ... mẹ... nó, sâu róm…”
Sau giây phút kinh hoàng, theo phản xạ, Cường hét toáng lên rồi vội vàng b·óp c·ổ thằng em vung mạnh.
Con sâu “khốn khổ” bị gió thổi bay, chưa kịp ổn định bãi đáp lại bị hất văng đi rơi luôn vào bãi nước tiểu, lóp ngóp bơi trong “bể nước” nặng mùi.
Cường xua được dị vật, cũng chẳng có tâm trạng để ý nó luân lạc tới phương nào bởi cảm giác khó chịu từ cơn ngứa đã bắt đầu nổi lên nơi “thằng đệ”.
Cường một tay kéo giãn “nó” một tay gãi như gãi ghẻ, nhìn qua rất giống nghệ sĩ gảy đàn bầu. Chỉ là khốn nạn thay cái thứ này càng gãi lại càng ngứa, không làm cách nào cho hết khiến Cường xoắn xuýt cả lên. Vài giây đồng hồ trôi qua, “thằng em” của hắn đã “mập mạp” và đỏ tấy lên trông thấy, thực tình vô cùng bắt mắt.
Cường mặt mũi méo xệch, muốn khóc mà không khóc thành lời, bi hài không sao tả xiết. Còn may là nơi này ít người qua lại nếu không để ai đó bắt gặp thì hắn đúng là tắm hết nước sông Bạch Hạc trước mặt cũng rửa không hết nhục.
“Lộp độp... lộp độp...”
Mưa không thể chờ Cường, đã bắt đầu rơi. Cường nhăn nhó ngửa mặt lên trời hú dài một tiếng sau đó nhịn đau, tay ôm lấy đũng quần vội vội vàng vàng hướng nhà mình chạy.
Mưa nặng dần hạt, màn nước như có linh tính đuổi gấp theo mỗi bước chân tập tễnh của Cường, một ngày này đối với hắn quả thật là tồi tệ!