0
p/s: Cảm tạ tài thần “situvodanh_07” tiếp tục ủng hộ vàng lá nhé!
Ngày 1 tháng 3 năm 1992, công trình đường giao thông xã Đông Khánh chính thức khởi công
Ngày này trước đó tuy nói là do chủ tịch xã Đỗ Bá Đào nóng lòng lựa chọn thế nhưng vừa hay cũng là một ngày hoàng đạo.
Ông trời dường như khá ủng hộ, sau lễ khởi công lất phất mưa bụi thì mây bắt đầu rút đi nhường chỗ cho nắng ấm bừng lên. Đặc biệt khi các cụ cao niên trong làng nhìn thấy một dải mây tía vắt ngang mặt trời thì đều phấn khởi ra mặt, nói cái gì đây là điềm lành, con đường này một khi hoàn thành chắc chắn sẽ mang lại lợi ích lớn lao cho bà con trong xã.
Thời đại này, tuy nói chủ nghĩa vô thần được tuyên truyền rộng rãi nhưng dân nông thôn trước nay tin thần, tín phật, niềm tin vào những điều huyền bí đâu dễ gì bị xóa bỏ. Thấy được trời hiện cát tượng, trăm người như một đều cảm thấy sự hi vọng, theo đó tinh thần lao động được nâng cao rất nhiều.
“Bác Đào, bác xem mới đó mà đã dọn sạch và cào bằng được hơn trăm mét đường rồi” tại chòi nước dựng tạm, Lâm vui vẻ hướng vị chủ tịch xã nói.
“Uhm, bà con đang rất háo hức vì sắp có đường mới, không bao lâu nữa, mọi người ra đồng sẽ không còn phải ì ạch kéo xe qua ổ gà, ổ vịt nữa rồi”
“Ha ha, nói gì thì nói, xã ta có được con đường này thì cũng phải nhờ tới sáng kiến đột phá của anh mới được” vị chủ nhiệm hợp tác xã Bùi Tiến Văn không bỏ qua cơ hội nịnh nọt.
“Đúng vậy, ý tưởng làm đường này chính là do bác Đào nghĩ ra, không có bác xúc tiến thì dân làng không được nhờ rồi” phó chủ tịch Đinh Văn Quyết thấy Bùi Tiến Văn nhanh hơn mình một bước thì vội vàng tranh phần a dua.
“Được rồi, được rồi, mọi người đừng nói thế. Con đường này có thể hoàn thành là công lao tập thể, là thành tích chung của đảng bộ và nhân dân trong xã góp phần hiện thực hóa đường lối đổi mới bộ mặt nông thôn. Tôi đâu dám nhận những lời ấy chứ” trong lòng mặc dù rất hưởng thụ thái độ phục tùng của mấy vị cấp dưới nhưng ngoài mặt Đỗ Bá Đào vẫn liêm chính vô tư nói ra.
“À, vâng. Tôi quên phong cách anh Đào xưa nay vẫn vậy, làm nhiều mà không thích kể công. Chỉ là, tôi nghe nói các anh trên huyện cũng đang rất quan tâm tới tuyến đường ở làng ta, hiện tại trên đó có những đánh giá rất tốt với sự lãnh đạo của chính quyền, đảng bộ xã trong việc thực hiện các chương trình và nghị quyết mới đấy” Đinh Văn Quyết liếc nhìn Bùi Tiến Văn thấy người này còn đang “nặn chữ” thì vội vàng nói trước.
“A... À... Uhm” Bùi Tiến Văn cũng rất muốn phụ họa thế nhưng “kế vặt” thì ông ta sở trường, nếu tranh phần “chính luận” thì lại thua sau Đinh Văn Quyết một vạn tám ngàn cây số thành ra ngoài những âm thanh ú ớ vô nghĩa cửa miệng thì không thể nói ra được ý nào hay ho.
Đinh Văn Quyết nhác thấy mặt mũi Bùi Tiến Văn đỏ au giống con gà bị hóc thóc thì khá là đắc ý.
Muốn chiếm lấy cơ hội lấy lòng chủ tịch xã sao? Cũng phải xem có đủ bản lĩnh hay không rồi nói. Nên nhớ nịnh hót cũng là một loại học vấn, cần có trình độ và bản lĩnh “vững vàng” mới được.
Lâm và Cường chứng kiến toàn bộ cảnh người tung ta hứng của mấy vị lãnh đạo thì chỉ biết âm thầm cười khổ. Tuy vậy chuyện này rõ ràng cũng chẳng có ảnh hưởng gì, việc bợ đỡ nhau cũng là việc của bọn họ, thứ hai chú cháu quan tâm lúc này là làm thế nào để có thể nhanh chóng đạt được ý định của mình hôm nay mới là quan trọng nhất.
Lúc này, Đỗ Bá Đào thấy lôi truyện công lao ra ở đây không quá thích hợp, dù sao nơi này cũng không phải là văn phòng trụ sở ủy ban nên liền quay sang Lâm chủ động đổi chủ đề:
“Chú Lâm, lượng vật liệu chú mới nhập về kia tôi thấy chỉ đủ dùng cho vài ngày. Theo tiến độ này, tôi nghĩ chú phải nhanh chóng gọi thêm rồi đấy”
“À, vâng! Em cũng đang muốn trao đổi thêm với bác về chuyện đó đây” Lâm nghe vị chủ tịch xã nhắc tới vấn đề mình mong muốn thì lập tức dựng thẳng người.
“Ồ, có chuyện gì thế?” Đỗ Bá Đào khẽ nheo mắt.
“Thì là chuyện chở nguyên vật liệu đó bác. Phía đơn vị cung ứng sau khi chuyển tới lô hàng đầu tiên thì có phản ánh rằng đường xá tới đây không đảm bảo cho xe tải cỡ lớn, chỉ thích hợp với xe công nông. Nếu chúng ta vẫn tiếp tục đưa vật liệu tới, một hai chuyến thì không sao nhưng khi số lượng nhiều chắc chắn sẽ cày nát tuyến đường liên xã vốn chỉ được rải đá mạt, đó là còn chưa kể tới cát đá bị rơi vãi ảnh hưởng tới giao thông chung các xã liên kế”
“Uhm, còn có chuyện này sao? Đúng là tôi cũng chưa có nghĩ đến rồi”
Đỗ Bá Đào nghe xong thì nhíu mày thật chặt. Đừng xem là đường liên xã không thuộc quyền quản lý của Đông Khánh mà bỏ qua ảnh hưởng, nếu thật vì công trình này khiến tuyến đường đó bị hư hỏng nặng thì thành tích gì cũng đừng có nghĩ tới mà nhận được, làm không khéo thậm chí còn bị khiển trách kỷ luật cũng không phải là không thể.
“Chú Lâm, đơn vị cung ứng kia hẳn cũng phải có kinh nghiệm xử lý những trường hợp như thế này chứ?” Đỗ Bá Đào ngẫm nghĩ giây lát rồi hỏi lại.
“Dạ có, chỉ là cần chính quyền xã phối hợp một chút” Lâm mau mắn đáp lời.
“Ừ, vậy bọn họ yên cầu thế nào?”
Thấy được vẻ sốt sắng trên mặt vị chủ tịch xã, Lâm khẽ cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ thâm trầm nói ra:
“Bọn họ nói cần phải chuyển hàng theo tuyến sông bằng xà lan để tránh tuyến đường kia”
“Đường sông à? Vậy thì đơn giản thôi! Có gì khó khăn đâu nhỉ?” Bùi Tiến Văn ngồi bên nghe xong lên tiếng xen vào.
“Anh Văn, không phải dễ dàng như anh nghĩ đâu, từ từ nghe chú Lâm nói xong cái đã” Đinh Văn Quyết thấy vị chủ nhiệm hợp tác xã đã thiếu hiểu biết lại ưa nóng vội nên thừa dịp lên mặt.
“Hừ, xuôi dòng Bạch Hạc là được rồi, có gì đâu chứ?” Bùi Tiến Văn tỏ vẻ không phục.
Lâm tuy không thuộc chốn quan trường nhưng kinh nghiệm sống cũng là có, hắn dễ dàng nhìn ra được sự ganh đua của hai người trước mặt theo đó liền mỉm cười lên tiếng:
“Vâng, đúng như bác Văn nói, xà lan chỉ cần xuôi dòng Bạch Hạc là được chỉ là đơn vị cung ứng họ gặp khó khăn một chút trong vấn đề xin cấp phép vận tải đường thủy”
“Ồ, vậy chuyện này mới cần tới chúng ta giải quyết đúng không?” Đỗ Bá Đào hơi đổ người về phía Lâm hỏi.
“Vâng, họ nói cần khai báo điểm đi và điểm đến. Điểm đi thì không có vấn đề gì nhưng điểm đến thì chưa có trong danh sách cho phép trước đây. Phía nhà cung ứng có yêu cầu bên ta cần cung cấp giấy tờ liên quan tới mặt bằng tiếp nhận”
“Thế cụ thể phải làm như thế nào?”
“Như những gì họ trao đổi thì cách đơn giản nhất chính là em cần đứng ra thuê lại của xã bến sông làm điểm tập kết vật liệu, phía nhà cung ứng sẽ chuyển máy móc thiết bị của họ đến đây làm nhiệm vụ bốc dỡ. Tiếp đó, hồ sơ bao gồm hợp đồng cùng danh sách trang thiết bị sẽ được gửi đi để đăng ký trước khi chính thức cấp phép vận tải. Tất nhiên, có thể sẽ có người của cục đường thủy về xã ta để kiểm tra việc này” Lâm án theo những gì Cường đã trao đổi cùng hắn nói ra.
“Chậc, phức tạp như vậy sao?”
Thấy Bùi Tiến Văn tỏ vẻ nghi ngờ, Cường trong lòng thầm khinh bỉ. Hắn cũng chẳng sợ mấy người ngồi đây tìm ra được kẽ hở gì, nên nhớ để bày ra được sự tình này, hắn không phải chỉ ngồi không suy diễn mà có tìm hiểu quy quy định pháp luật đàng hoàng.
“Anh Văn, chú Lâm nói vậy là hợp lý đấy. Tôi nghe nói việc vận chuyển cát sỏi được quản lý rất kỹ, không phải muốn tập kết vật liệu ở đâu cũng được vì ngoài vấn đề an ninh đường thủy, nó còn liên quan tới chuyện quản lý tài nguyên quốc gia”
Đỗ Bá Đào quả nhiên không nhận ra được thâm ý của Lâm trong đề nghị vừa rồi, hơn nữa còn bày tỏ sự đồng tình.
“Bác Đào, vậy chuyện này có thể tiến hành chứ?” lợi dụng lúc than đang còn nóng, Lâm liền muốn nấu xong cơm.
“Nhất thiết phải cho thuê bến, không còn cách nào khác sao?” Đỗ Bá Đào thận trọng hỏi lại.
“Vâng, thực ra thì xã có thể ra văn bản đảm bảo địa điểm thế nhưng bên nhà cung ứng nói, không phải bãi tập kết hàng đứng tên em họ thật không dám đổ hàng vì sợ những hệ lụy sau này. Họ nói rằng trước đây cũng từng chuyển vật liệu cho một xã theo đường thủy giống như chúng ta, chỉ là sau đó những ngư dân sinh sống ven bờ k·iện c·áo đủ thứ vì cho rằng nhà cung ứng đổ vật liệu lấn chiếm diện tích đất đai sinh sống đồng thời làm ảnh hưởng tới khả năng đánh bắt cá của họ”
“Nhưng bãi bồi của chúng ta đâu có ai ra đấy mà t·ranh c·hấp đâu?” Bùi Tiến Văn lại hấp tấp xen ngang.
“Rất tiếc đó không phải là điều mà đơn vị cung ứng có thể biết và tin tưởng được” Lâm thở dài trầm giọng nói.
“Ngay cả khi chính quyền cam kết sao?” Bùi Tiến Văn chưa thôi bắt bẻ.
“Theo tôi biết thì địa phương kia cũng ra cam kết chắc chắn nhưng sau cùng vẫn xảy ra chuyện”
“Thôi được rồi, đừng tranh luận nữa. Chỉ là làm một hợp đồng cho thuê bãi bồi thôi mà. Tôi thấy đằng nào thì từ trước tới nay nó cũng chẳng dùng vào việc gì được, cho chú Lâm thuê để hợp thức hóa hồ sơ không có vấn đề gì cả. Quan trọng là chúng ta có thể nhanh chóng hoàn thành xong tuyến đường bê tông mà ít gây ảnh hưởng tới trục giao thông liên xã là tốt rồi. Anh Quyết, anh Văn thấy thế nào?”
Vị chủ tịch xã đã xuôi xuôi, có ý đồng thuận với Lâm, Bùi Tiến Văn mặc dù vẫn cảm thấy có điểm gì đó mấu chốt chưa hiểu được thế nhưng lúc này ông ta tuyệt đối không có nghĩ ra nên chỉ còn cách khẽ gật đầu.
Về phần Đinh Văn Quyết, người này chỉ có một chí hướng chính là đi theo Đỗ Bá Đào, nước lên thuyền lên do vậy con đường bê tông hoàn thành cũng đồng nghĩa với con đường hoạn lộ của bọn họ đã mở ra theo đó dĩ nhiên là ủng hộ.
Nhận được sự đồng thuận của hai người, Đỗ Bá Đào hướng Lâm cam kết:
“Mặc dù chuyện này còn cần thông qua cuộc họp thường vụ chiều nay lấy ý kiến tập thể thế nhưng có anh Quyết và anh Văn đây ủng hộ, tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì. Được rồi, chuyện này tôi sẽ giải quyết sớm cho các chú”
“Ha ha, tốt quá rồi! Vậy để em thông báo ngay cho bên cung ứng để họ có sự chuẩn bị”
“Uhm, cậu làm luôn đi” Đỗ Bá Đào sốt ruột còn hơn Lâm nên có ý thúc giục.
“Dạ được, vậy để em ra bưu chính đánh điện luôn”
Lâm nói xong, cố nén tâm tình khẽ quay sang nhìn Cường nói:
“Xe đạp chú đang hỏng, mày về lấy cho chú mượn tạm!”
Cường trong lòng cũng đang vui dậy sóng, tất nhiên cũng không dám ngồi thêm sợ để lộ cái gì nên liền lập tức đứng lên đáp lời:
“Vâng, chú đợi cháu một lát!”