Quán đóng cửa lúc 11 rưỡi, nhưng cuộc vui của Cường còn chưa dừng lại.
Khi hắn cùng Lý Yên, Như Tuyết ra tới cửa thì gặp Lý Lan, em họ Lý Yên cùng với hai nữ sinh viên đại học cùng khu trọ.
Bọn họ vừa dự sinh nhật một người trong nhóm, tiệc xong còn chưa muốn trở về nên chạy tới đây chơi, không nghĩ quán liền đã đóng cửa.
Đối với người trẻ tuổi, nửa đêm vẫn được xem là sớm, mọi người vốn là quen biết, lại chẳng mấy khi có dịp tụ tập, Cường theo đó liền đề nghị cả nhóm cùng đi dạo phố. (Ghi chú: Lý Yên sống cùng Lý Lan, phòng bên cạnh còn có 2 bạn của Lý Lan trọ cùng – Ai không nhớ check lại chương 334 nhé)
Đi dọc theo con ngõ Lan Châu cũ kỹ cổ xưa, thi thoảng nhìn các cô gái ăn mặc muôn vẻ đi sát qua bên cạnh, cảm giác đúng là vô cùng thoải mái, Cường giảm nhịp bước, thong thả hưởng thụ khoảnh khắc thư giãn hiếm hoi.
Ban đêm gió từ sông thổi lên, không khí tương đối mát mẻ, đi tới con đường đối diện với cổng trường Đại học Thâm Quyến, có mấy cô gái nhỏ ôm hoa hồng quấn lấy những đôi tình lữ qua đường bán hoa.
Nhóm Cường vừa mới đi qua, liền có hai cô bé bám lấy:
“Anh ơi, mua hoa cho các chị xinh đẹp đi”
Hai cô bé này tuổi chừng 12, 13 hoặc có khả năng nhiều hơn một chút, chỉ là người gầy gò nhỏ bé, nên trông nhỏ hơn tuổi, tối nay có vẻ chuyện buôn bán không được tốt, trên tay còn rất nhiều hoa chưa bán được.
Đoàn Văn Hậu cũng có con gái, thấy mấy cô bé đáng thương, tầm này còn lang thang ngoài đường, thứ nữa cũng là do không chịu nổi bọn chúng quấy rầy, mới bảo mấy cô gái mỗi người chọn một cành hoa, móc túi chuẩn bị trả tiền.
Một cô bé chạy tới bên Cường, nói:
“Anh ơi, anh còn đẹp trai hơn chú kia, cũng mua hoa cho mấy chị xinh đẹp đi, nếu không anh có đẹp trai hơn nữa cũng không tranh được với chú kia đâu”
“Qua cầu rút ván nhanh thế, vậy chú không trả tiền nữa”
Đoàn Văn Hậu chưa nói dứt lời tiền trong tay đã bị một cô bé khác cướp mất.
Cô bé lấy được tiền đi luôn, cô bé còn lại nhìn Cường van vỉ, hi vọng hắn mua thêm vài cành hoa nữa.
“Được rồi, em đi đi, bọn chị mua cả rồi”
Lý Lan đuổi cô bé đó đi, bảo với Cường:
“Bọn nhóc này ở sau lưng đều có người không chế, bọn em mỗi lần qua đây đều bị chúng bám lấy không dứt ra được”
“Mỗi bông, các em bán thấp nhất với giá bao nhiêu?” Cường nghe xong, không đáp lời Lý Lan mà cúi đầu hỏi cô bé tướng mạo khá thanh tú.
Cô bé hơi ngẩn ra, chưa bao giờ gặp kiểu mặc cả như Cường, khẽ đáp:
“Hai tệ một cành hoa, anh mua cho các chị xinh đẹp đi!”
Cường chỉ vào cô nữ sinh viên tên Hàn Lệ đi cùng, cười với cô bé:
“Trong tay em có bao nhiêu cành, còn cả những cô bé khác nữa, có bao nhiêu đều mang hết tới đây, hôm nay là sinh nhật của chị xinh đẹp này, anh sẽ mua hết tất cả để tặng chị ấy”
“Đừng!”
Hàn Lệ la hoảng, mặt đầy thẹn thùng.
“Điên à, anh có biết có bao nhiêu đứa bé bán hoa quanh đây không?” Lý Lan cũng kêu lên.
“Kệ anh ấy đi, anh ấy chắc là có tiền đấy” Như Tuyết chỉ lườm Cường một cái, không hề ngăn cản:
“Những đứa bé này rất đáng thương, coi như làm việc thiện đi”
“Đằng sau chúng nó đều có người khống chế đấy, tiền bán hoa bọn chúng không được một xu”
Lý Lan vẫn tỏ ý không tán đồng.
Cường nhẹ giọng nói:
“Nhưng đêm nay bọn chúng sẽ không cần tiếp tục đứng đây cầu khẩn những đôi tình nhân đi qua mua hoa nữa, có thể vui vẻ về nhà ngủ sớm một giấc, hoặc được chơi đùa thêm một lúc”
Rồi lấy trong ví ra một tờ 100 tệ đưa cho cô bé:
“Em mau đi thông báo cho mọi người giúp anh”
Cô bé nhét bó hoa vào lòng Hàn Lệ, không đợi cô phản ứng đã mau chóng chạy đi, vừa chạy vừa hét:
“Ở đây có anh mua tất cả hoa cho chị xinh đẹp nhất đêm nay”
Cường mỉm cười với Hàn Lệ:
“Một nghìn bông hoa hồng cũng chẳng có ý nghĩa gì, nhưng để cho các cô bé này tối nay có thể trở về ngủ một giấc say, bớt phải đứng đây hứng sương lạnh, em hãy nhận lấy món quà sinh nhật này của anh”
Hàn Lệ đứng ngây người tại chỗ, có chút lúng túng, đưa tay lau đi giọt nước mắt long lanh tràn ra khóe mi.
Mấy cô gái còn lại đều bị những lời này của Cường làm ngây dại, Như Tuyết tỉnh lại đầu tiên, bĩu bĩu môi nói thầm:
“Chị Trần Tĩnh nói quả không sai, anh ấy đúng là quá giỏi lừa gạt trái tim các cô gái rồi, đêm nay anh ấy mà đem tất cả hoa hồng tặng cho mình, không chừng mình cũng sẽ cảm động”
Hàn Lệ mặt đỏ rực, lấy dũng khí ôm chặt bó hoa trong lòng, thẹn thùng cúi đầu không nói.
Cường vốn quen thói mà tùy ý phong lưu một chút, nhưng nhìn phản ứng của Hàn Lệ biết mình hơi quá đà, vội quay người lấy ra cái ví dày cộp, chia từng xấp tiền cho bốn người còn lại:
“Mọi người giúp tôi trả tiền”
Trong xóm trọ, Cường bán thịt xiên thì ai cũng biết nhưng hành tung của hắn thất thường, buôn bán cũng không chính quy cho lắm nên chẳng ai rõ hắn rốt cục là làm cái gì.
Lúc này thấy Cường có nhiều tiền như vậy, bí ẩn lại tăng thêm một phần bất quá các cô gái sẽ không ai đi tra hỏi, dù sao đó là vấn đề riêng tư.
Không bao lâu, những đứa bé bán hoa xung quanh đều chạy tới, mặc dù ban đêm chỉ có ánh sáng đèn, nhưng cả ngàn đóa tụ lại một chỗ, vẫn tỏa ra vẻ đẹp mỹ lệ vô song.
Người đi qua trước cổng trường đại học đều bị động tĩnh nơi này thu hút, vây lấy xem. Tiêu hết tới hơn 2.000 tệ, đổi lấy một đống lớn hoa hồng, còn đám đông vây kín xung quanh xem, Cường nào còn tâm tư đi dạo nữa, bèn chọn năm bông hoa đẹp nhất tặng cho các cô gái, bảy người xuyên qua đường hầm dành cho người đi bộ, mau chóng thoát khỏi hiện trường.
Mọi người đều hưng phấn, Lý Lan mơ mộng nói:
“Sau này bạn trai của em chỉ cần lãng mạn bằng một nửa thôi, em có chết cũng theo anh ấy”
Lý Yên thực tế hơn, cười:
“Lãng mạn phải tốn tiến, em xem cái ví của anh ấy hi sinh oanh liệt rồi, em mà đề xuất yêu cầu này với bạn trai mình, anh ta thà chết cũng bỏ em trước tiên”
“Đừng nói những lời trần tục đó, sao chị biết em sẽ không tìm được bạn trai lắm tiền chứ? Hơn nữa, ngàn vạn đổi lấy một nụ cười mỹ nhân, chị xem Hàn Lệ hiện giờ vẫn còn ngây ngất”
“Biến đi!”
Hàn Lệ thẹn thùng khẽ gắt một tiếng, ráng hồng trên mặt vẫn chưa phai hết, trong mắt trong veo như trăng sáng ẩn chứa nụ cười ngượng ngùng. Dẫu biết hôm nay Cường chỉ là tiện tay mua quà cho mình, nhưng chút cử chỉ lãng mạn đó thôi cũng đủ làm trái tim cô thổn thức không thôi.
Như Tuyết đứng ở bên quan sát, mặc dù không phải chính mình được tặng hoa nhưng trong lòng cũng rất rung động.
Có lẽ, một nghìn bông hoa hồng chưa đủ để ai đó phải động lòng nhưng Cường không nỡ để những cô bé kia chịu khổ trong đêm, làm cô cảm nhận được trái tim tinh tế dịu dàng của hắn.
Một chàng trai như thế, có lẽ là người yêu hoàn mỹ của các cô gái, nhưng vì là như vậy, Như Tuyết càng tò mò không hiểu cô gái khiến Cường phải mỏi mòn chờ đợi dưới chân ký túc xá Thanh An bấy lâu, rốt cục là một nữ nhân như thế nào.
Rời khỏi ngõ Lan Châu, Như Tuyết vì không muốn bị Cường phát hiện ra nơi ở của mình, gọi điện cho chị họ nhờ người tới đón.
Về phần Cường, hắn để Đoàn Văn Hậu lái xe chở bốn cô gái, bản thân bắt thêm một chiếc taxi cùng mọi người trở lại khu xóm trọ.
0