0
Thâm Quyến vào đầu xuân, tiết trời vẫn còn se lạnh.
Hơn 5h chiều, ngồi xem tivi một mình trong căn biệt thự rộng lớn bên bờ sông Bố Cát, Cường bỗng nhiên có chút trống trải.
Lúc này, hắn có chút nhớ không khí vui vẻ trong khu trọ cạnh ký túc xá Thanh An, tính ra kể từ ngày Vân Giang trở lại, hắn cũng không còn lui tới đó.
Đã lâu không gặp mọi người trong xóm, nghĩ tới cùng nhau làm một buổi liên hoan, Cường liền đứng lên thay đồ rồi đi ra cửa.
Đoàn Văn Hậu đã về khách sạn, Cường không muốn phiền phức hắn cho nên tự mình lái xe.
Vì đường vào khu nhà trọ khá hẹp, tới nơi hắn phải gửi xe bên trong ký túc Thanh An. Gửi xong, Cường khệ nệ bê một đống đồ nướng sẵn mua ở tiệm ven đường đi ra, vừa bước tới cổng thì tình cờ gặp Như Tuyết, nhìn bộ dáng thì giống như vừa tan sở về.
Mỹ nữ này đã có mấy tháng Cường không nhìn thấy, cũng chẳng liên hệ qua, cho nên vừa thấy cô, Cường liền vui vẻ tiến tới chào hỏi:
“Cô Như, dạo này vẫn khỏe chứ?”
Như Tuyết nghe có người gọi mình, ngẩng đầu nhìn sang, bắt gặp nụ cười rạng rỡ của Cường, phản ứng đầu tiên là vui mừng nhưng rất nhanh bị sắc mặt lạnh nhạt che lấp.
“Ra là Đỗ Chủ tịch, tưởng anh bận rộn, sẽ không còn hứng tới đây bán thịt xiên nữa chứ?”
Cường thấy Như Tuyết tỏ ra hờn giận, thầm than may mắn trước đây còn biết ức chế, không phong lưu quá đà, nếu mà gieo xuống nợ tình, hôm nay hai bên có khi trở mặt, không thể đứng đây mà nói chuyện thế này đâu.
“Ha ha... tôi làm thịt xiên tệ quá, chẳng mấy người mua nên nghỉ luôn cho rồi. Còn đây là đồ nướng sẵn, tôi mang tới xóm trọ làm bữa liên hoan, cô Như nếu không bận gì thì qua góp vui nhỉ?”
“Dạo này tôi đang giảm cân, kiêng dầu mỡ nên không tham dự được, với lại tối nay tôi còn có hẹn, giờ phải về chuẩn bị. Tôi xin phép đi trước!”
Như Tuyết nói đi liền đi, Cường cười khổ nhìn theo một hồi, khi hắn định tiếp tục tiến về xóm trọ thì bất ngờ một chiếc BMV màu đỏ ở đâu ào ào chạy tới.
Cường đang phân tâm vì chuyện gặp lại Như Tuyết, có hơi giật mình, bước lùi lại một nhịp không ngờ đạp phải cục đá, khẽ trượt trân, chới với không ngã nhưng có cảm giác mắt cá chân va vào cạnh đá, khá đau.
Két...
Chiếc xe đỗ lại ngay cạnh, Cường bất ngờ nhận ra người lái là Trần Tĩnh. Từ bên trong, Trần Tĩnh cũng kịp nhìn thấy Cường đứng lù lù ngay bên đường, giật bắn mình, vô thức đưa tay che miệng nhưng rất nhanh liền bỏ xuống vì nhớ ra động tác này chắc chắn cho hắn cảm thấy mình đang hoảng sợ.
Dù sao cũng đều quen biết, gặp nhau cũng nên chào hỏi, Trần Tĩnh hạ cửa kính xuống gật đầu với Cường.
Cường khẽ cúi người, đặt cánh tay lên cửa xe, nhìn vào trong cười hỏi:
“Cô Trần, nghe nói hôm nay Vương Tư Thông tổ chức hội nghị hiệp thương gì đó với mấy hãng nước ngoài, toàn bộ người của Liên Tín đang đồng tâm hiệp lực phấn đấu vì tương lai tươi đẹp, sao cô lại lén lút trốn tới đây một mình thế?”
Trên tư cách là người phụ trách khai thác thị trường, thời gian gần đây, Trần Tĩnh đã phải mất ngủ khá nhiều rồi. Trước sức ép khủng khiếp của Sphone 2, gần như toàn bộ cao tầng của Liên Tín tập trung lại ngày đêm bàn bạc đối sách, tính ra đã có mấy tháng nay cô chưa từng được thoải mái qua, nhân lúc tiệc tối mới trốn đi tìm cô em họ giải khuây một chút, không ngờ lại gặp phải Cường.
Nguyên nhân là vì ai chứ? Nhìn tên đầu sỏ còn cười nhạo mình, Trần Tĩnh mắt hạnh trợn tròn đốp chát lại:
“Đỗ Chủ tịch ngày bận trăm công nghìn việc, sao có rảnh rồi tới nơi này nữa thế? À... tôi nghe nói vị nữ trợ lý xinh đẹp của anh cũng từng sinh hoạt ở đây, nhưng hình như cô ấy đã về Tùng Giang rồi thì phải”
Cường có thể không xem Liên Tín vào đâu nhưng không có nghĩa là Liên Tín không nhìn nhận hắn là đối thủ cạnh tranh sinh tử, vì vậy có một số chuyện cá nhân bọn họ điều tra được về mình cũng không có gì lạ.
Cường nghe xong nhếch mép cười, mặt ung dung đầy tà khí:
“Cô Trần! Cô không phải thực sự cho rằng tôi có tình thú cổ quái chuyên tới đây đi tìm mỹ nữ đấy chứ?”
Trần Tĩnh muốn nói “Còn không phải sao?” nhưng nhìn thấy đống đồ lỉnh kỉnh trên tay Cường, nghi hoặc hỏi:
“Anh xách đồ đi đâu thế?”
Cường nâng nâng mấy con vịt quay cùng rau gia vị lên đáp:
“Dĩ nhiên là tìm bạn nhậu rồi! Cô Trần có muốn tham dự không?”
Nếu là trước kia, Trần Tĩnh dĩ nhiên là rất muốn tìm hiểu một chút cuộc sống thú vị của người thanh niên trước mặt này nhưng hiện tại cô cảm thấy đi cùng hắn không quá tự nhiên.
“Cảm ơn! Tôi còn có hẹn!”
Liên tục bị hai mỹ nhân từ chối, Cường chợt nghĩ phải chăng vận đào hoa của mình sắp cạn sạch, chuyện này chẳng biết nên vui hay buồn, mới khẽ nhún vai nói:
“Quán bar ở ngõ Gia Lộc Tỉnh hình như đóng cửa rồi, mấy lần tôi đi ngang qua đều không thấy ông chủ mở quầy nữa. Lần trước có nói sẽ mời cô uống cà phê ở đó mà chưa có cơ hội, thật đáng tiếc!”
Trần Tĩnh nghe xong bĩu môi thầm nghĩ, Điện tử Đông Thành cùng Liên Tín xung đột sâu sắc như thế, vậy mà anh ta còn có ý nghĩ mời mình đi uống cà phê thật sao? Chẳng phải biểu hiện từ đó tới giờ vẫn luôn là không thèm nể mặt?
“Một vài sự tình diễn ra một lần là đủ rồi, lặp lại chưa chắc đã lại thú vị như thế!”
Gặp thái độ lạnh nhạt của Trần Tĩnh, Cường chỉ biết cười khổ, xem ra biểu hiện của mình lâu nay để cho cô gái này có ấn tượng rất kém rồi.
“Cô Trần, không trễ nải chuyện của cô nữa, tôi đi trước vậy!”
Người ta đã chẳng mặn mà, Cường cũng không muốn mất mặt, nói xong lời chào liền rời đi.
Trần Tĩnh ngồi trong xe, thấy Cường bước tới quầy chuyên bán mấy loại rượu rẻ tiền, sau đó lục hết túi nó đến túi kia mới tìm được vài đồng tiền lẻ thanh toán mấy chai rượu đế thì rất ngạc nhiên.
Trong suy nghĩ của Trần Tĩnh, hầu hết người trẻ tuổi chỉ cần có chút thành tựu đều sẽ cố gắng đi khoe mẽ phô trương, tỏ ra mình là người sang trọng, thời thượng.
Xe bọn họ lái phải là những dòng xe sang như BMV, Porsche, Lamborghini... quần áo mặc phải tới từ nhãn hiệu cao cấp kiểu như Louis Vuitton, Dior, GUCCI, VERSACE... hoặc là ngay trong chuyện đồ uống, đụng một cái cũng phải là Martell, Hennessy, Remy Martin... toàn những thứ “hàng thửa” đắt đỏ.
Trần Tĩnh thật chưa từng thấy ai giống như Cường, tự thân đạt được thành tựu kinh người lại chẳng ngại ngần mua rượu đế về uống.
Có lẽ, suy nghĩ của những người đứng ở một độ cao đủ lớn là thứ mà thường nhân khó có thể thấu được.
*************************
Cường hiếm khi trở về, vừa trở về lại tổ chức liên hoan khiến cả xóm trọ được một phen rôm rả.
Mọi người trải bạt ra khoảng sân sinh hoạt chung, bày biện đồ ăn lên đó, mấy cô gái thậm chí còn trổ tài nữ công gia chánh, nấu nướng thêm vài món ăn, bày biện ra rất phong phú.
Ở nơi này, mọi người chỉ biết Cường có chút điều kiện, chẳng ai biết thân phận thật của hắn cho nên cư xử với nhau vẫn khá là thoải mái, duy chỉ có Trương Huy cùng Trần Hoa là có chút câu thúc, món nợ kia bọn họ vẫn chưa trả được, đối với Cường tâm vẫn là ôm lòng áy náy.
Cường lăn lộn xã hội bao lâu, thoát chút là nhìn ra được tâm tư của hai người. Nhân lúc Trần Hoa đang lúi húi chuẩn bị đồ, mới kéo tay Trương Huy nháy mắt hỏi chuyện:
“Hai người cũng dọn về ở cùng nhau rồi, định khi nào cho tôi ăn cỗ cưới thế?”
Trương Huy gãi đầu cười:
“Chắc phải chậm một thời gian, tôi trong tay còn chưa có gì, không dám nghĩ xa hơn, chỉ sợ sẽ khiến cô ấy chịu khổ...”
Cường phất tay:
“Ôi dào, hai người bây giờ thì có khác gì vợ chồng đâu, còn nghĩ ngợi thế làm gì. Hơn nữa, tôi thấy Trần Hoa cũng quyết tâm gả cho anh rồi, cưới sớm cưới muộn cũng vậy mà”
Trương Huy nghe xong, hơi trầm ngâm rồi móc trong túi ra một bao thuốc mời Cường nhưng hắn không hút. Trương Huy tự mình đốt một điếu, rít sâu một hơi.
Nhìn khuôn mặt đăm chiêu của Trương Huy quện trong làn khói, Cường cảm nhận được áp lực không nhỏ trên người hắn, có lẽ anh ta đang nghĩ với những người chẳng cần phải lo cơm áo gạo tiền như Cường, sẽ chẳng bao giờ cảm thụ được sự vất vả của người nghèo.
Đưa tay ra vỗ nhẹ lên vai Trương Huy, Cường hỏi:
“Chủ yếu là vấn đề tài chính phải không?”
“Uhm... nhưng anh đừng lo, số tiền tôi nợ anh nhất định sẽ trả”
Trương Huy gật đầu thừa nhận nhưng không quên khẳng định cam kết trước kia với Cường.
Con người Trương Huy nặng tình nặng nghĩa, rất thủ tín, đây là điểm mà Cường cảm thấy đáng quý ở đối phương vì thế mới ra tay giúp đỡ.
“Anh đừng nặng nề quá chuyện nợ nần, kỳ thực nếu anh muốn trả nhanh, cũng có nhiều cách, chỉ là không biết anh có dám nỗ lực hay không thôi?”
Trương Huy biết Cường có tiền nhưng cũng đồng thời cũng có thêm cả bản lĩnh, biết Cường có ý tư vấn cho mình, vội vàng quay sang hỏi:
“Anh Bá Cường, chỉ cần có thể kiếm tiền trả nợ và lo cho Tiểu Hoa, vất vả thế nào tôi cũng làm được”
Cường nhận ra sự cương quyết trong mắt Trương Huy, mỉm cười chậm rãi nói:
“Đơn giản thôi, hãy mở quán internet!”