0
Kim Chính Nhật cùng người của Sam Sam ăn xong rời đi trước, Cường và Vân Giang kết thúc bữa cơm vào khoảng nửa tiếng sau đó.
Vì buổi chiều cũng không có chuyện gì quan trọng, hai người trở về biệt thự nghỉ ngơi nhưng vừa tới cổng, Cường gặp phải một người khiến hắn khá là bất ngờ.
“Anh Lực, anh về rồi sao?”
Người trước mặt Cường không phải ai khác, chính là kẻ “có công” rất lớn mang hắn chạy biệt xứ ba năm nay chưa một lần dám về nước, Giám đốc Công ty TNHH Đầu tư và phát triển nhà đất An Viên – Đinh Tiến Lực.
Đinh Tiến Lực cùng Cường trốn sang Trung Quốc nhưng vì bị Interpol truy nã quốc tế, hắn lại một lần nữa phải giả dạng thành thương nhân Hồng Kông trốn sang Tây Á, kể từ đó đến nay Đinh Tiến Lực cùng Cường thực tế vẫn luôn là biệt tin nhau.
Đinh Tiến Lực thấy Cường, vui vẻ tiến lại gần cất lời:
“Ha ha, anh Cường, còn tưởng anh quên tôi rồi chứ?”
Cường bật cười:
“Quên? Vớ vẩn nào! Ai tôi cũng có thể quên, riêng anh thì chẳng bao giờ”
Đinh Tiến Lực hiểu rõ Cường rơi vào hoàn cảnh có nhà mà không thể về, bản thân “ra sức” bao nhiêu, tuy rằng lời vừa rồi của Cường chỉ là đùa vui nhưng cũng khiến hắn lúng túng cười trừ:
“Anh Cường, lâu nay để anh vất vả rồi!”
“Thôi nào, anh cũng đừng nhớ dai giống tôi chứ! Đi, chúng ta vào trong nói chuyện nào!”
Cường phất tay, hào sảng đi tới khoác vai Đinh Tiến Lực dẫn vào biệt thự.
Vân Giang thì chẳng biết gì về Đinh Tiến Lực, chỉ tò mò đi theo phía sau.
Ba người tiến vào phòng khách, trong lúc Vân Giang pha trà thì Đinh Tiến Lực nhìn Cường cười hỏi:
“Đây là chị nhà sao?”
“Uhm... chỉ còn chờ một tờ hôn thú thôi, cô ấy tên là Vân Giang, cũng là người Đông Thành”
Cường thẳng thắn thừa nhận quan hệ hai người khiến Vân Giang đỏ hết cả mặt, khẽ lườm hắn một cái.
Cường bấy lâu chỉ hận không thể đem mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành này khoe khoang trước cả thiên hạ đây là vợ hắn nhưng nào có mấy cơ hội toại nguyện, hôm nay may mắn gặp đối tượng thích hợp, hắn đương nhiên phải sảng khoái một lần.
“Vân Giang, đây là anh Lực, bạn làm ăn với anh ở Việt Nam!”
Cường miệng không chút nào ngượng ngập đổi cách xưng hô, vì thế lại nhận thêm một cái liếc xéo cháy lông mày nữa.
“Em chào anh! Anh từ Việt Nam qua lâu chưa ạ?”
Thấy Vân Giang hiểu lầm, Đinh Tiến Lực định giải thích thì đã nghe Cường nói trước:
“Anh Lực hiện làm ăn xa xứ vừa trở về. Uhm... em ra quầy rượu lấy giúp anh chai Remy Martin năm 70 nhé!”
Vân Giang đóng vai người vợ hiền nhu thuận vâng một tiếng, chờ cô rời đi Cường mới hướng Đinh Tiến Lực nói:
“Anh biết địa chỉ nơi này, hẳn là qua chị Ngọc Lan hả?”
Đinh Tiến Lực gật đầu:
“Vâng... mà ba năm không gặp, chẳng ngờ anh Cường đã đem hệ thống Bạch Hạc phát triển lớn mạnh ở đại lục như vậy. Tôi thật sự rất khâm phục!”
Cường đoán Đặng Ngọc Lan sẽ không nhiều lời, thông tin Đinh Tiến Lực biết về mình vẫn giới hạn ở sản nghiệp bán lẻ nhưng cũng không định nói nhiều hơn, chỉ cười đáp:
“Nghề cũ quen tay thôi!”
Vừa tới đây thì Vân Giang đem rượu ra, Cường tự mình khui nắp rót vào ly.
“Nào, chào mừng anh trở lại!”
Ba người nâng cốc, chạm nhẹ. Vân Giang uống xong, lấy cớ gọt hoa quả rút lui vào trong bếp, bình thường trừ khi Cường yêu cầu, cô sẽ không có thói quen tham dự vào những cuộc nói chuyện của Cường với người khác.
“Mấy năm qua, anh trải qua thế nào?”
“Cũng được! Tôi tới thủ đô Abu Dhabi của UAE ở một thời gian, quen thuộc hoàn cảnh thì đầu quân cho một tập đoàn bất động sản của Anh, đa số thời gian là tham gia vào các hạng mục đầu tư ở Dubai”
“Dubai?”
Địa danh Đinh Tiến Lực nói ra để Cường có chút kinh ngạc, trong đầu lập tức liên hệ tới tin tức ở một thời không nào đó.
“Anh cũng biết nơi đó?”
“Uhm... có loáng thoáng nghe được một chút tin tức!”
Cường đáp không thật rõ ràng. Hắn biết Dubai nhưng Dubai đó là ở một mảnh thiên địa khác, nơi được gọi là Ngôi sao Vùng Trung Đông.
Theo thông tin nhận được thì chỉ từ một làng chài nghèo, Dubai đã có những phát triển vượt bậc trong khoảng thời gian ngắn và trở thành điểm đến hạng sang của thế giới.
Dubai trở nên giàu có và phát triển mạnh mẽ một phần vì vị trí địa lý nằm trên vùng Vịnh, nơi có các giếng dầu lớn của thế giới. Thế nhưng thực tế, lý do chủ yếu không hẳn là do tài nguyên dầu kia tạo ra mà là do xuất phát từ các lĩnh vực kinh tế như bất động sản, các hãng hàng không, cảng và công nghệ thông tin, dầu mỏ kỳ thực chỉ chiếm 7% của tổng doanh thu.
Lý do sâu xa nhất đằng sau sự phát triển này là do sự nhạy bén của những người đứng đầu áp dụng chính sách thu hút đầu tư hết sức thông minh. Với sự đầu tư táo bạo, hàng loạt các dự án tầm cỡ thế giới đã được khởi công và hình thành ngay trên mảnh đất khô cằn này biến Dubai trở thành nền kinh tế chính của Các tiểu vương quốc Ả rập Thống nhất.
Vào đầu những năm 1980, các nhà lãnh đạo Dubai đã hiểu rằng nơi đây sẽ không thể tồn tại lâu trong cuộc đua cạnh tranh kinh tế nếu chỉ tập trung vào các nguồn tài nguyên dầu mỏ, mặc dù dầu mỏ nơi đây là tiềm năng khổng lồ, quốc gia này vẫn trăn trở và cho rằng phải tìm ra một giải pháp bền vững và thực tế hơn.
Sau những tính toán và quyết đoán, những người đứng đầu đã đặt nền móng cho các khoản đầu tư vào bất động sản và xem đó là trụ cột chính của nền kinh tế Ả Rập, điều này đã đưa đến một luồng gió mới cho nền kinh tế Dubai.
Trong năm 2000, Dubai đã trở thành một thành phố công nghệ thông tin, thu hút khách hàng toàn cầu của tất cả các lĩnh vực và giúp các doanh nghiệp Dubai phát triển, các trung tâm công nghệ thông tin không bị đánh thuế. Năm 2003 các nhà đầu tư nước ngoài đổ xô vào đầu tư vào các tiểu vương quốc này bởi những chính sách ưu đãi và tiềm năng lớn.
Dubai đã phát triển thành công hệ thống các tổ chức công nghệ và là một trong những nơi đặt ra nền móng cho nền kinh tế dựa trên tri thức của Dubai. Là nơi của hơn 500 công ty và tập đoàn đa quốc gia, bao gồm cả những cái tên toàn cầu cũng như một số các doanh nghiệp công nghệ thành công nhất của khu vực.
Với những công trình ngoạn mục, Dubai trở nên lộng lẫy dưới ánh đèn ban đêm, đem lại cho bất cứ ai có dịp chiêm ngưỡng như cảm giác như lạc vào một thành phố trong các bộ phim khoa học viễn tưởng, đứng trên cao nhìn xuống, người ta có cảm giác như đang ở thế giới tương lai.
Cường không biết Dubai của thế giới này tiến trình phát triển có giống như Dubai kia hay không nhưng địa danh này lại khiến hắn chú ý.
Đinh Tiến Lực thấy Cường nói có biết Dubai, liền nói:
“Dubai hiện tại đang phát triển với tốc độ rất nhanh, là miền đất hứa thu hút rất nhiều công lớn trên thế giới đầu tư khai phát sản nghiệp, đặc biệt là ở lĩnh vực bất động sản tuyệt đối là một vốn bốn lời...”
Đinh Tiến Lực bắt đầu kể lể tình hình cụ thể ở Dubai, khá bất ngờ là mọi thứ lại khá trùng hợp với những gì diễn ra ở thời không kia, xem ra trong vô minh là có tồn tại một quy luật vận động nào đó chi phối sự tương đồng.
Cường bình thản ngồi nghe Đinh Tiến Lực nói, mặc dù người này không trực tiếp đề nghị cái gì nhưng Cường sao không hiểu được ẩn ý của đối phương, hắn hơi ngả lưng ra ghế cười:
“Bất động sản? Anh còn chưa sợ món đó à?”
Đinh Tiến Lực cười khổ:
“Anh Cường, thật lòng mấy năm qua, tôi vẫn luôn áy náy với anh, vì thế nếu có cơ hội tôi rất muốn giúp anh vãn hồi thế cục, ít nhất là ở phương diện tài sản. Với Dubai, tôi thực sự thấy đây là cơ hội lớn, nếu anh đầu tư vào tỷ lệ thắng rất cao”
“Đây là mục đích anh mạo hiểm xuất hiện ở đây hôm nay à?”
“Vâng!”
Cường nhìn thẳng vào mắt Đinh Tiến Lực, mặc dù ánh mắt rất sáng rõ, rất chân thành nhưng hắn đương nhiên không quá tin lời đối phương, dù là vì bất kỳ lý do gì thì quan hệ đôi bên còn chưa tới mức sâu sắc để họ Đinh mạo hiểm chạy từ Trung Đông về gặp mình tới như vậy, lý do có chăng thì là vì lợi ích quá lớn mà thôi.
Im lặng một hồi, Cường nhàn nhạt đáp:
“Anh Lực, chim sợ cành cong, nói thật là bây giờ tôi còn chưa lấy lại được dũng khí đi bỏ vốn vào lĩnh vực bất động sản nữa!”
Ánh mắt Đinh Tiến Lực thoáng qua một chút thất vọng nhưng rất nhanh bị hắn che dấu đi, Đinh Tiến Lực đương nhiên đã đoán được không dễ thuyết phục Cường như vậy, giữ nụ cười thường trực trên môi, hắn nói:
“Thời cơ này quả thực rất đáng quý, nhưng nếu anh Cường đã nói thế thì cũng đành thôi vậy. Uhm... mà anh có nghĩ sang Trung Đông một chuyến không? Bên đó có khá nhiều thứ thú vị cùng đẹp đẽ, giống như đôi mắt phụ nữ chẳng hạn. Chậc, đúng là để người ta chết chìm trong đó!”
“Ha ha... anh nhắc tới phụ nữ, tôi lại càng sợ không dám tới đó luôn đấy!”
Đinh Tiến Lực nghe Cường nói chợt nhớ tới chuyện của ả đàn bà gọi là Mai Ngọc Phương, gãi đầu ngượng ngùng, giải thích:
“Tôi cũng chỉ đơn thuần là khen ngợi, không có ý gì đâu. Phụ nữ Hồi giáo vốn là rất bảo thủ, anh đừng hiểu nhầm”
Cường bật cười, lại rót thêm một lượt rượu nữa, đôi bên chạm cốc xong thì không nhắc tới chủ đề đầu tư qua Dubai nữa, chủ yếu xoay quanh chuyện kinh doanh làm ăn của Cường ở Trung Quốc.
Khi nghe Cường nói đã đủ tiền để khắc phục được hậu quả ở Việt Nam, Đinh Tiến Lực tỏ ra vô cùng kinh ngạc, mặc dù siêu thị có thể kiếm tiền nhưng tốc độ như thế có phải là quá nhanh hay không.
“Anh Cường, xin chúc mừng! Thật hâm mộ, cuối cùng thì anh cũng có thể trở về nhà rồi! Nghe tin này, lòng tôi cũng nhẹ nhõm đi phần nào”
“Uhm... còn anh thì sao? Anh không muốn trở về à?”
“Tôi ư? Ha ha... tôi còn có thể sao?”
Giọng Đinh Tiến Lực vừa có chút sa sút lại pha chút giễu cợt. Đều là kẻ tha hương, Cường đương nhiên hiểu được tâm trạng của đối phương, kỳ thực dù cuộc sống nơi đất khách trải qua rất tốt thì ai mà chẳng muốn được trở về nhà.
Trầm ngâm một chút, hắn nói:
“Nếu anh muốn, thì vẫn về được thôi!”
“Anh Cường đừng trêu chọc tôi nữa. Tôi là tội phạm truy nã quốc tế đấy!”
“Hừm... Chuyện đó thì khó gì chứ! Đổi một cái thân phận là được! Anh của trước kia xem như chết rồi là xong!”
“Ý anh là...?”
“Uhm... là thay hình đổi dạng, xóa sạch tin tức về anh trước kia, sống một cuộc đời mới”
“Cái này...”
Cường thấy Đinh Tiến Lực tỏ ra phân vân, lại nói thêm:
“Kỹ thuật phẫu thuật bây giờ rất lợi hại, có thể biến anh thành người hoàn toàn khác. Chỉ có cách đó anh mới trở về được, còn không thì mãi chấp nhận cảnh lưu vong thôi”
Gương mặt là cha mẹ cho, Đinh Tiến Lực hiển nhiên không dễ dàng phá hủy nó, hắn nghĩ ngợi một hồi rồi nói với Cường cần thời gian cân nhắc thêm.
Vì Đinh Tiến Lực không tiện xuất hiện ở chốn đông người, buổi chiều, Vân Giang làm cơm tiếp đãi hắn tại gia. Nghỉ qua một tối, sáng hôm sau Đinh Tiến Lực cũng liền trở lại Dubai, hắn thực sự cũng không dám ở lâu tại Trung Quốc.
Đứng ở cổng khu biệt thự tiễn Đinh Tiến Lực rời đi, Cường nheo mắt nhìn theo chiếc xe tãi mãi cho tới lúc nó hoàn toàn biến mất mới khẽ miết miết cằm nói:
“Dubai sao? Hừm... Đinh Tiến Lực, nếu anh có quyết tâm về nước, tôi sẽ lại cho anh cơ hội dựng lên một thành phố tầm cỡ còn hơn thế. Đó chắc chắn không chỉ là Ngôi sao Vùng Trung Đông mà sẽ là Viên kim cương của toàn Châu Á”
p/s: Ai không nhớ vụ Đinh Tiến Lực sang Tây Á có thể đọc lại Chương 324