0
Buổi tối, cả đoàn dùng cơm ở nhà hàng ngoại thành ven sông Hồng .
Không rõ từ đâu nghe được tin Chủ tịch và Tổng giám đốc Tập đoàn ra Hà Đô, lãnh đạo mấy siêu thị vậy mà rủ nhau tới đón, cả đoàn vốn định làm tiệc ở khách sạn trung tâm nhưng Đỗ Bá Lâm nói ở đó đông người phức tạp, hắn muốn đến chỗ thanh tĩnh hơn.
Giám đốc chi nhánh Lục Thủy Phương Mỹ Chi tiến cử quán Tre Làng, đây là một nhà hàng chuyên về món cua sông rất có tiếng.
Đoàn xe nối nhau qua cầu Thăng Long sang tới địa phận huyện Đông Anh, Cường thấy nơi này các công trình còn rất mới mẻ, đây là nhà hàng khai trương không lâu nhưng mang cảm giác lắng sâu bên trong, thấm đượm vẻ truyền thống của làng quê đồng bằng Bắc Bộ.
Phương Mỹ Chi tuổi tương đương với Đặng Ngọc Lan nhưng dung nhan càng yêu kiều hơn, đều là nữ nhân mỹ lệ. Mặc dù dung mạo Vân Giang xuất sắc hơn nhưng lời hôm nay của Trần Phương Hoa vẫn vướng mắc trong lòng, nên sắc mặt cô hơi ảm đạm, lặng lẽ đứng sau Cường, rất ít nói.
Đồ ăn tại quán đều là tươi sống, khi khách đặt món mới tiến hành chế biến. Cường từ phòng vệ sinh đi ra, ngang qua khu vực bờ sông thấy Vân Giang đang đứng một mình ngắm cảnh, gió thổi làm từng lọn tóc mai bay lên nhè nhẹ, trong ráng chiều vàng rực, dáng vẻ cô có chút gì đó cô đơn.
“Chị sao vậy? Đang nghĩ gì à?”
Vân Giang nghe giọng biết là Cường, hơi nghiêng đầu cười nói:
“Chỗ này cảnh đẹp quá!”
Cường đi tới nắm nhẹ tay Vân Giang, cười đáp:
“Hồ Bạch Hạc cũng đẹp không kém, chị đã muốn chuyển nơi ở chưa?”
Vân Giang bị Cường nắm tay, vội vàng rụt lại:
“Đừng! Người ta thấy đấy!”
Nhìn vẻ mặt có đôi chút hốt hoảng của Vân Giang, hắn hiểu những lời chiều nay của Trần Phương Hoa có ảnh hưởng đến cô, liền trầm giọng nói:
“Thấy thì làm sao? Sợ cái gì? Chị là bạn gái của tôi, nắm tay thì thế nào?”
Nói xong, Cường lại một lần nữa mạnh mẽ cầm lấy tay Vân Giang, nắm thật chặt.
Vân Giang cảm nhận được Cường rất ra lực, giống như sợ cô sẽ chạy mất khỏi tầm mắt hắn vậy, trái tim bất chợt chảy qua một tia ấm áp thầm nghĩ “Đúng rồi, bất kể là từng xảy ra chuyện gì, chỉ cần cậu ấy ở bên, mình sẽ có dũng khí đối mặt tất cả”
“Chuyện liệu có thuận lợi không?” Vân Giang nghiêng nhẹ tựa vào vai Cường, ngẩng đầu nhìn hắn, đôi môi tươi mềm như cánh hóa mang chút lo lắng.
“Chị nói mụ già vô văn hóa đó hả?”
Cường cười khẩy:
“Một Phó Bộ trưởng mà thôi, năng lực được tới đâu chứ. Mụ ta mà cản trở thì càng dễ cho chúng ta, cùng lắm thì binh tới tướng ngăn, nước lên đê chắn. Tuy có một số tầng cấp mâu thuẫn không phải dùng sức người có thể can dự vào nhưng trật tự tài chính và pháp luật trong nước vẫn có tính hiệu lực nhất định, không có gì phải lo cả”.
Sự điềm đạm tự tin của Cường luôn làm Vân Giang nhìn mà say mê, vô thức rúc vào người hắn.
Có tiếng bước chân tới gần, Vân Giang rời khỏi lòng Cường, là Đoàn Văn Hậu tới, hắn cố ý dẫm mạnh chân tránh Vân Giang xấu hổ.
“Thức ăn đã được đưa lên, mọi người đang đợi cậu” Đoàn Văn Hậu lại gần thông báo.
“Được, chúng tôi sẽ vào ngay!”
Vì đảm bảo tính riêng tư, đoàn bao nguyên một phòng VIP, đồ ăn khá ngon, mọi người lại nhiệt tình nhưng quan hệ ông chủ nhân viên dù nói thế nào vẫn còn đó, đôi bên cư xử cũng không thể tự nhiên.
Bữa cơm diễn ra khoảng hơn hai tiếng đồng hồ, cả đoàn trở lại nội thành, tại quầy bar nằm gần khách sạn Sheraton vừa uống cà phê vừa ngắm cảnh Tây Hồ tới hơn 11h mới ai về nhà người nấy.
Khách sạn Sheraton cũng là địa phương Cường lưu lại, hắn còn không vội nghỉ ngơi, rủ Vân Giang lên tầng thượng khách sạn trò chuyện.
Trên này cũng có một quầy bar nhỏ, Cường lựa một bàn có ghế đôi có thể nhìn thấy toàn cảnh thành phố phía dưới.
Hà Đô những năm 2000 kỳ thực cũng không tính là có mức hiện đại hóa cao, số nhà cao tầng khá ít, ngoài một số khách sạn do chủ đầu tư nước ngoài xây dựng thì nhà cao tầng chủ yếu là các cụm trường học hoặc cơ quan xí nghiệp dưới 10 lầu.
Đèn trong nội đô cũng không phải rất sáng, chỉ có ánh trăng tĩnh lặng tỏa ánh sáng huyền ảo lên mặt hồ, ánh đèn phồn hoa phía đối diện rất xa xôi.
Chỉ có hai người, Cường thoải mái kéo Vân Giang vào lòng, đưa tay chỉ bao quát toàn thủ đô nói:
“Tôi có một ước mơ, đó là biến toàn bộ những vùng tối tăm kia trở nên sầm uất như Thượng Hải, Hồng Kông hay Thâm Quyến. Ở chỗ này, tại chỗ kia sẽ là những Đông Phương Minh Châu, là Địa Vương Đại Hạ, là International Finance Centre của Việt Nam. Hơn nữa không riêng Hà Đô, những thành thị phồn hoa như thế sẽ liên tiếp được sản sinh ở trên mảnh đất hình chữ S này. Chị nói, có phải là tôi hơi viển vông không?”
Vân Giang là lần đầu nghe Cường nói tới chủ đề này, bất quá cho dù hắn có đưa ra cái gì kỳ vĩ đi nữa, cô vẫn có lòng tin rất lớn với hắn.
Ngón tay thon thả miết nhẹ trên chiếc cằm chẻ lởm chởm râu của Cường, Vân Giang chân thành đáp:
“Cậu là người được sinh ra để làm nên những điều vĩ đại, vậy nên không có giới hạn cũng không cần giới hạn cho giấc mơ của mình. Cậu làm thứ gì, tôi cũng sẽ luôn ủng hộ!”
Sự nghiệp phát triển đến một mức độ, tư tưởng của Cường cũng dần có sự thuế biến về chất, hiện tại hắn đã chẳng quan tâm tới chuyện bản thân có thể kiếm được bao nhiêu tiền mà càng để tâm hơn tới chuyện có thể tạo nên được cái gì có ý nghĩa hơn thế.
Vân Giang có lẽ là người duy nhất hắn có thể chia sẻ một cách thoải mái nhất về những ý nghĩ trong lòng mình, Cường quay sang hôn nhẹ lên trán cô một cái nói:
“Cảm ơn! Có chị bên cạnh, tôi càng có quyết tâm đi thực hiện những điều đó!”
Được Cường xem là điểm tựa tinh thần, Vân Giang trong lòng rất hạnh phúc, cô tự nhủ không biết mình đã tu bao nhiêu kiếp rốt cục ông trời mới để chàng trai tuyệt vời như thế này tới bên mình.
“Có thể nói rõ hơn về kế hoạch của cậu không? Tôi muốn nghe!”
Vân Giang nhẹ giọng hỏi, Cường như được cởi tấm lòng, hứng chí bừng bừng nói:
“Mục tiêu vẫn là kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền, đem tiền khắp nơi trên thế giới về kiến thiết đất nước theo ý tưởng của mình.
Làm giàu cho mình là tốt nhưng nếu kéo theo cả đất nước hùng mạnh lên mới thật sự là mục tiêu có tính thử thách với tôi lúc này.
Đi nhiều nơi, tôi tự hỏi người Việt sao không thể hưởng thụ các tiện ích tiên tiến cùng hiện đại như người dân các nước khác. Nếu ông trời thực sự cho tôi cơ hội, bằng năng lực của mình, tôi muốn tạo lên những những thương hiệu mạnh, khiến cho nước Việt được nổi tiếng, người Việt được tôn trọng, được đánh giá cao trên thế giới thì đó là giá trị tinh thần cho cả dân tộc chúng ta chứ không phải riêng Bạch Hạc”
Vân Giang cảm nhận được nhiệt huyết như ngọn lửa bừng cháy của Cường, mỉm cười tiếp tục hỏi:
“Đến bây giờ dưới tay cậu cả trong và ngoài nước đã có gần chục thương hiệu ở nhiều lĩnh vực như bán lẻ, thương mại điện tử, ẩm thực, vật liệu xây dựng,... cậu còn định mở rộng sang lĩnh vực nào mới không?”
“Tất nhiên rồi, cơ hội nhiều như thế, cứ cái gì có thể làm tốt, có thể kiếm tiền thì tôi sẽ làm!”
“Giấc mơ của cậu lớn như thế, người thực thi thì thế nào? Vấn đề vốn, chất lượng, quản trị, nhân lực nữa, phải giải quyết thế nào, không phải ai cũng xuất sắc như cậu”
“Vốn thiếu thì phải đi vay thôi, có điều tôi tin tưởng rất nhiều sản nghiệp có thể huy động vốn cả trong và ngoài nước, thậm chí nhiều hợp đồng vay vốn của các ngân hàng quốc tế lớn có khi còn được xét tín chấp. Còn quản trị, nhân sự... đương nhiên là vấn đề rồi, lúc nào cũng vậy. Trở về tiếp quản lại tập đoàn lần này, tôi đang quy hoạch chiến lược để nâng cao năng lực vận hành của nhân viên. Uhm... nó tạm gọi là "5 hóa" đi”
“5 hóa? Tên gì nghe kỳ cục” Vân Giang mỉm cười đầy thú vị.
“Ha ha... nói cụ thể thì là năm việc cần phải thay đổi. Thứ nhất là h·ạt n·hân hóa, mỗi lãnh đạo phải là h·ạt n·hân, là người dẫn đầu, là thủ lĩnh. Thứ hai là chuẩn hóa, mọi thứ phải có tiêu chuẩn và đạt chuẩn, không nơi này làm một kiểu, nơi kia làm một kiểu... Thứ ba là đơn giản hóa, lược hết các chức danh, các quy trình, quy định rườm rà cho bộ máy gọn nhẹ. Thứ tư là tự động hóa, đó là đẩy mạnh việc ứng dụng kỹ thuật và công nghệ thông tin vào quản trị, điều hành, một khi hệ thống đã chuẩn, đã đơn giản thì nhiều phần đã tự động vận hành được. Cuối cùng là chia sẻ hóa, trong nội bộ tập đoàn các công ty chia sẻ nguồn lực, việc gì làm chung được thì sẽ làm. Việc này sẽ giúp nâng cao năng suất lao động, tăng cường chất lượng quản trị và hiệu quả công việc. Thứ nữa, cũng cần phải xây dựng chương trình đào tạo từ cấp thấp nhất đến cao nhất, kết quả đào tạo là một chỉ tiêu quan trọng khi đánh giá hiệu quả, thăng lương, thăng chức”
Vân Giang đi theo học hỏi Đặng Ngọc Lan mấy năm, vốn đã thấy đủ lợi hại, nghe Cường nói một hồi, mới biết đâu mới là chân chính cao nhân, những thứ Cường nói có chỗ Vân Giang hiểu, có chỗ thì tương đối mơ hồ nhưng cảm giác chung thì đó là những hoạch định có tính chiến lược vô cùng lớn.
Nghĩ ngợi một chút, cô nói:
“Forbes mấy năm nay, có thể đang âm thầm theo dõi cậu đấy”
Cường cười nhẹ, hơi ngả lưng ra ghế, lắc đầu:
“Kệ thôi! Thực tình thì tôi không quan tâm tới chuyện của họ lắm! Họ không khai thác được gì là tốt nhất!”
“Nhưng xét ở một khía cạnh nào đó, đấy cũng là thương hiệu ra thế giới mà?”
“Thương hiệu là của một sản phẩm cụ thể, là cái gì đó có thể dùng được, còn tôi thì không muốn cho ai dùng nên thực sự không muốn”
Tư duy của Cường rất khác biệt, Vân Giang rất muốn hiểu được thế giới của hắn có những gì chỉ là nó dường như hơi quá sức đối với cô.
Khẽ thở nhẹ một hơi, vuốt má Cường một cái, cô nói:
“Vì sao cậu luôn tạo áp lực cho mình như thế, có mệt mỏi quá không?”
Cường dõi mắt nhìn mặt nước Tây Hồ phía xa xa, sau đó quay sang nhìn Vân Giang đáp:
“Nếu làm chỉ để tiêu, chỉ để có cái nọ, cái kia thì tôi phải dừng lâu rồi. Nhưng lỡ làm người rồi, không thể sống một cuộc đời phí hoài được!”