Hà Đô không nóng như Sài Thành, chỉ một cơn mưa nhỏ là đủ mát lạnh cả thành phố.
Ngồi trong lớp, ngước đầu nhìn qua cửa sổ, thiên không như phủ lên một làn khói mỏng hợp thành từ triệu triệu hạt mưa li ti, những giọt nước từ mái hiên cổ kính rêu phong từng nhịp từng nhịp rơi xuống những khóm cúc họa mi nở muộn cuối mùa.
Trời đã khá tối rồi, Đan Linh ôm cặp sách đi ra khỏi lớp, đứng trên bậc thang, nhìn thấy Cường lộ mặt ra ngoài cửa sổ chiếc xe đỗ trước sân, đôi mắt xa xăm nhìn màn mưa, trên tay là điếu thuốc còn đang cháy dở, có một sự trầm tịch như áp sâu tận đáy lòng.
“Nhìn cô gái nào mà mê mẩn thế?”
0