Chẳng biết qua bao lâu, Trần Tĩnh tỉnh lại, vừa mở mắt ra thấy Cường đang nhìn mình.
“Á!”
Trần Tĩnh giật mình, đưa tay lên xem đồng hồ, thấy đã hơn 12h, ngại ngùng nói:
“C·hết rồi! Sao anh không gọi tôi dậy? Làm tốn của anh mấy tiếng đồng hồ rồi”
“Không sao! Con người tôi rất rảnh rỗi”
Cường khởi động xe, cười đáp:
“Lần sau cô không ngủ được, tôi vẫn có thể bồi tiếp cô miễn phí, giờ tôi đưa cô về nhé!”
Trần Tĩnh không biết trả lời câu này ra sao, mím chặt môi không nói.
Trần Tĩnh khuôn mặt tinh tế mỹ lệ, đặc biệt sau khi ngủ đầy đủ, tinh thần phấn chấn, càng đẹp một cách ưu nhã mà gợi cảm, lại đang tuổi hoa nở rộ, Cường nhìn cũng động lòng, tiếc là chỗ này ngay gần biệt thự của Trần Tĩnh, xe chạy một đoạn là tới nơi rồi.
Trần Tĩnh xuống xe, vẫy tay với Cường:
“Hôm nay, rất cảm ơn anh! Anh về sớm kẻo muộn!”
“Uhm… vậy gặp lại cô sau nhé!”
Cường ngồi trên ghế lái, khẽ gật đầu, sau đó tay đảo vô lăng, chậm rãi rời đi. Trần Tĩnh nhìn theo chiếc Mercedes, trong lòng lại là rất nhiều cảm xúc lộn xộn.
“Còn tưởng cô trước khi trời sáng sẽ không tài nào thoát thân được kia đấy”
“Hả?”
Đang ngẩn người nghĩ ngợi, Trần Tĩnh bỗng giật mình khi nghe bên cạnh có tiếng ai đó vang lên.
Ngẩng đầu lên thì nhận ra là Trần Ái Liên – Giám đốc vận hành của Liên Tín, nhà cùng khu với mình, Trần Tĩnh có chút bối rối hỏi:
“Cô… sao lại ở đây? Khuya rồi, vẫn còn chưa nghỉ sao?”
Trần Ái Liên liếc mắt nhìn Trần Tĩnh, cười:
“Ha ha… tôi mới đi dự tiệc sinh nhật bạn về! Vừa rồi, ngang qua cổng tiểu khu, thấy được xe của gã họ Đỗ đó, bất ngờ là cô lại cũng ở bên trong. Vốn có chuyện gấp muốn tìm cô, nhưng gọi tới nhà cô bảy tám lần đều không được”
Trần Ái Liên sơ bộ giải thích, Trần Tĩnh nghe xong cầm di động lên vờ không hiểu lắc lắc trước mặt Trần Ái Liên:
“Di động của tôi có vấn đề gì đâu!”
Trần Ái Liên thấy Trần Tĩnh về đến cổng tiểu khu lại mãi không chịu vào nhà, trong đầu vốn nảy lên rất nhiều ý tưởng, theo đó cười giảo hoạt:
“Mặc dù chuyện gấp, nhưng không tới mức gọi vào di động của cô. Đừng vờ vịt với tôi nữa!”
“Không xấu xa như cô nghĩ đâu, tôi ở trong xe anh ta không để ý ngủ mất, tỉnh lại thì đã hơn 12h rồi...”
Trần Tĩnh phân bua, mặc dù sự thực đúng là như thế, nhưng nói ra vẫn thấy chột dạ:
“May mà tỉnh lại về nhà, nếu không ngủ liền tới lúc trời sáng bị cô làm oan uổng chết thôi”
“Không làm chuyện gì khác à?”
Trần Ái Liên nghi hoặc hỏi, gọi liền mấy cú điện thoại không được, cô còn tưởng đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó.
“Làm chuyện gì chứ?”
Dưới ánh đèn cao áp, da dẻ sáng bóng của Trần Tĩnh hiện lên lớp phấn hồng, có che dấu cũng không che dấu được.
“Ồ…”
Trần Ái Liên nhìn thấy dáng vẻ ngượng ngùng của Trần Tĩnh đương nhiên hiểu hôm nay chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhưng Trần Tĩnh động tình với cái tên đó là điều dễ dàng thấy được, phì cười:
“Đúng là không bằng cầm thú”
Trần Tĩnh biết chuyện cười "không bằng cầm thú" mặt đỏ dừ quay lại lục túi tìm chìa khóa, không để Trần Ái Liên tiếp tục bám lấy chủ đề này nữa, nhưng lòng thế mà cũng thầm nghĩ: “Chẳng lẽ mình không trách hắn chẳng bằng cầm thú sao?”
“Cô không chủ động mời hắn đi đâu đó sao?”
Trần Ái Liên chẳng chịu buông tha, chút tâm tư đó Trần Tĩnh sao qua nổi người kinh nghiệm như Trần Ái Liên? Trần Tĩnh ở cùng với nam nhân khác đã bao giờ phóng túng tới mức ngủ trên xe người đó chưa? Trần Tĩnh đã không còn chút phòng bị nào với gã họ Đỗ đó rồi, dở hơi là tên đó lại giả dạng làm quân tử, Trần Ái Liên cũng nhìn ra u oán trong mắt Trần Tĩnh:
“Nếu tôi gặp phải nam nhân mình thích, thế nào cũng tìm mọi cách quyến rũ cho bằng được, tôi cả đống tuổi thế này rồi vẫn chưa gặp được nam nhân thật sự khiến bản thân dốc hết vốn liếng ra để quyến rũ”
“Ồ, cô già lắm đấy, cô cho rằng thường ngày cô lả lơi như thế không phải là để quyến rũ nam nhân à?” trong công ty quan hệ giữa Trần Tĩnh và Trần Ái Liên khá thân mật nên lẫn nhau cũng không câu nệ trực tiếp phản bác.
Trần Tĩnh cẩn thận tra khóa vào ổ, nhớ tới Vân Giang cô gái có thể làm thiên hạ chao đảo, hỏi:
“Nếu nam nhân đó sớm có nữ nhân mình yêu thương, hơn nữa tuyệt đối sẽ không bỏ nữ nhân đó, liệu cô có thi triển hết bản lĩnh để quyến rũ không?”
“Đương nhiên là có, nữ nhân cả đời có lẽ chỉ gặp được một nam nhân đáng để quyến rũ, chẳng lẽ ủy khuất bản thân để thành toàn cho người khác à?” Trần Ái Liên dựa người vào cạnh cổng, nhìn Trần Tĩnh đáp, đôi mắt như vầng trăng phủ một tầng sương u oán.
Trần Tĩnh không hiểu lắm, định hỏi, nhưng một số chuyện không thể nói hết ra được, ngập ngừng lại thôi.
Trần Ái Liên thấy Trần Tĩnh đã đẩy cổng ra, thở dài rồi cười:
“Mặc dù không ưa gì gã họ Đỗ đó nhưng công bằng mà nói, tôi vẫn phải thừa nhận so với Vương tổng, hắn mới chân chính là người có thể làm nên chuyện lớn. Anh hùng phối thuyền quyên, cô lựa chọn hắn vốn chẳng có gì sai, mà kỳ thực cũng chỉ có hắn mới xứng được với Trần Tĩnh cô, Vương tổng vẫn là kém đi một bậc!”
Mặc dù là cấp dưới của Vương Tư Thông nhưng Trần Ái Liên chẳng ngại đánh giá lãnh đạo của mình. Trước đó, chuyển tới Liên Tín, Trần Ái Liên vốn ôm mộng có thể làm nên một phen sự nghiệp, trở thành một nữ cường nhân, từ đó dần thoát khỏi cái bóng của người kia, rũ bỏ cái mác tình nhân nhục nhã, thật chẳng nghĩ họ Vương còn chưa nhảy nhót được mấy hồi, bị Đỗ Bá Cường cho vài cái tát tối tăm mặt mũi, hoảng sợ thu cờ xếp trống, co đầu rụt cổ núp bóng người khác.
Đối với Liên Tín, Trần Ái Liên đã lòng đầy bất mãn, lúc này còn ở lại chẳng qua vì chưa tìm thấy cơ hội phù hợp mà thôi.
Trần Tĩnh mặc dù cũng đã rất thất vọng với Vương Tư Thông nhưng dù sao hai người cũng đã từng định qua luyến ái, thấy Trần Ái Liên xem thường hắn, cũng có chút không thoải mái, nói:
“Liên Tín chuyển hướng kinh doanh cũng là bắt buộc, không phải năng lực anh Vương không đủ, đơn giản là gặp phải đối thủ quá mạnh mẽ mà thôi”
“Lúc này rồi, cô vẫn còn có niềm tin ở anh ta à?”
“Uhm… tôi chỉ nói sự thật thôi! Nếu cô muốn biết Đỗ Bá Cường lợi hại đến mức nào, hãy thử gặp gỡ qua một số đối thủ của anh ta. So với những người đó, anh Vương vẫn còn chưa tính là gì!”
Trần Ái Liên biết Cường là chủ của Đỗ Thị Holding, dưới sự lãnh đạo của hắn, công ty này đã đánh cho Centent không ngóc đầu lên nổi, từ một cự đầu ngành nghề trong thời gian ngắn ngủi liền trở thành một công ty hạng hai, dần lui ra khỏi vũ đài lịch sử.
Đáng nói là, thất bại dưới tay họ Đỗ, cũng không chỉ một mình Mã Tổng Mã Hống Đằng, nghe nói để đưa một loạt các sản nghiệp khác trong tay lên vị trí bá chủ, cũng là đạp lên xác của rất nhiều người. Vậy nên Trần Tĩnh nói Vương Tư Thông có bại bởi một nhân vật kinh khủng như thế, cũng chẳng có gì là không đáng.
Trần Ái Liên là một cô gái tham vọng, có sự truy cầu mạnh mẽ đối với sức mạnh cùng quyền lực, nhưng cũng chính vì thế cô lại càng tôn sùng đối với “cường giả” thực thụ.
Trước đây, đứng trên vai trò đối đầu, Trần Ái Liên còn dùng tâm lý đố kỵ mà nhìn hắn, bất quá hiện tại đã xác định sẽ sớm muộn rời đi Liên Tín để cô bắt đầu đánh giá một cách khách quan hơn đối với hắn.
Ánh mắt khẽ đảo qua một vòng, Trần Ái Liên nhìn Trần Tĩnh cười nói:
“Cô nhắc nhở để tôi phát hiện ra họ Đỗ đó quả thật rất có vị nha! Trần Tĩnh, cô không ngại nếu tôi thử tiếp cận anh ta chứ?”
Trần Tĩnh bật cười nhìn Trần Ái Liên thách thức:
“Ha ha… nếu cô không sợ đùa với lửa thì cứ thử đi. Bất quá sau này đừng nói là tôi không nhắc nhở, anh ta chính là một con sói dữ, ăn người là không nhả xương ra đâu”
Từ kinh nghiệm của em họ Như Tuyết cùng bản thân, Trần Tĩnh biết Cường mặc dù tỏ ra rất háo sắc nhưng khả năng ức chế lại vô cùng tốt, chỉ có hắn trêu đùa các cô gái chứ nào có chuyện nữ nhân có thể bỡn cợt lại hắn.
Trần Ái Liên mặc dù rất biết cách câu dẫn đàn ông bất quá đó là nói những kẻ tầm thường, còn Đỗ Bá Cường là ai? Đó là người đang đứng ở một đỉnh rất cao của nhân sinh, là tài phiệt khiến cho rất nhiều tài phiệt phải lặng tiếng thì há một Trần Ái Liên có thể gây nên dao động gì?
Hơn nữa, từ cô gái tên Vân Giang kia, Trần Tĩnh biết phẩm vị của vị chủ tịch trẻ tuổi này không hề thấp, Trần Ái Liên vốn xuất thân từ một thư ký, dựa vào ủy khuất bản thân cho đàn ông mà leo lên, Cường có thể lọt mắt cô ta mới là lạ.
Trần Ái Liên vốn cũng chỉ là nói vui, tự biết bản thân không nhấc nổi lên bao nhiêu phân lượng trong mắt Cường, nghe Trần Tĩnh nói xong, cười hắc hắc:
“Ha ha, vậy Trần Tĩnh cô chính là bị ăn sạch rồi à? Là anh ta chủ động hay vẫn là tự mình dâng lên?”
“Cô…”
Trần Tĩnh bị hỏi đến á khẩu, nhớ đến lúc trong ô tô mình quả thật từng có ý nghĩ nếu Cường muốn làm chút gì đó với mình, bản thân cũng sẽ không quá phản đối, thế là mặt chợt đỏ lên.
Trần Ái Liên là người từng trải, vừa nhìn liền đoán được tâm tư Trần Tĩnh, lại cười phá lên, sau đó nói:
“Thôi! Bà cô đây cũng không thích ăn thịt non nên quyết định tha cho hắn, bất quá Trần Tĩnh cô vẫn là phải chủ động lên một chút, nam nhân như thế để tất cả nữ nhân đều động lòng, cô không tranh, còn chờ người khác chủ động nhường cho à?”
Trần Ái Liên nói xong, liền phất tay cáo từ ra về, để lại Trần Tĩnh vẫn còn đứng một mình ở đó, trong đầu luẩn quẩn những ý nghĩ mơ hồ không chắc chắn.
0