0
Quyết định tăng 15% định mức của Kim Chính Nhật gặp phải phản đối trong nội bộ tập đoàn. Phó Chủ tịch Lý Chính Thái tại cuộc họp xem thường bình luận:
“Điện tử Đông Thành tuy rằng làm ra được thành tích nhất định nhưng căn cơ quá cạn, bọn họ dựa vào chút lý niệm mới mẻ, vay mượn kỹ thuật khắp nơi lại muốn nuốt chửng cả con thiên nga, khí phách này làm người ta khâm phục lắm. Nhưng cũng chỉ có như vậy, khoảng cách kỹ thuật là thứ mà doanh nghiệp non trẻ như Điện tử Đông Thành không thể bù đắp kịp trong một sớm một chiều, tôi thấy Giám đốc Kim đây là đang lo lắng viển vông”
Nghe khẩu khí của anh ta thì có vẻ đã nhận định Điện tử Đông Thành chỉ dựa vào sự sáng tạo trong thiết kế mới giành được thị phần. Kim Chính Nhật vẫn nhớ chính Lý Chính Thái là người làm trì hoãn tiến độ ra đời của điện thoại nắp gập hai màn hình, để Sphone giành trước tiên cơ, vậy mà giờ còn dám coi nhẹ người khác.
Tên này thượng vị sớm, kiêu căng tự cho mình tài ba, bình thường chỉ giỏi ở công ty sủa oẳng oẳng vài tiếng, Kim Chính Nhật xem thường hắn.
Nhưng Kim Chính Nhật chắn chắn không thể xem thường Điện tử Đông Thành được, đối phương thể hiện ra năng lực đủ để hắn coi trọng, theo đó nhếch mép nói:
“Anh nghĩ Điện tử Đông Thành không có thực lực, không có được kỹ thuật hạch tâm, chỉ có thể bằng thủ đoạn thị trường mà thị phần lại cao hơn Sam Sam à? Không biết anh đã trải nghiệm qua sản phẩm của bọn họ chưa?”
Nói đoạn quay sang viên trợ lý nói:
“Anh có cầm máy mẫu không? Đưa cho Phó chủ tịch một cái”
Muốn thắng đối thủ thì phải hiểu rõ sản phẩm đối thủ, Kim Chính Nhật luôn mang theo bên người vài chiếc Sphone, có chiếc còn gắn cả sim để liên lạc.
Viên trợ lý mở ca táp, lấy ra một chiếc di động, Kim Chính Nhật cầm lấy, khi đối phương đưa tay ra, hắn cố ý chậm một nhịp, chiếc di động rơi cạch một cái xuống nền đá, nẩy mạnh lên rồi lăn xuống dưới chân.
Kim Chính Nhật khom người nhặt di động, rồi ra vẻ trách viên trợ lý:
“ Tôi chưa cầm sao anh đã buông tay rồi?”
Sau đó đưa cho Lý Chính Thái nói:
“Phó chủ tịch không ngại chiếc di động này đã rơi xuống đất chứ? Nhưng mà nhìn qua, nó cũng không sao. Di động của Sam Sam nếu cũng rơi xuống như thế, liệu có bị ảnh hưởng gì không nhỉ?”
Lý Chính Thái cứng người, hắn ta biết Sam Sam quả thực cũng không bền được như thế, bản thân vừa khoe mẽ kỹ thuật vượt trội, nhưng xét về độ bền thì cũng chưa thấy được ưu thế ở đâu.
Kim Chính Nhật thấy Lý Chính Thái nhíu mày, cười nói:
“Chiếc di động này tặng anh nghiên cứu”
Nói xong, liền đứng dậy cùng trợ lý đi ra ngoài. Lý Chính Thái tay vuốt ve chiếc di động tráng vân kim loại lên vỏ nhựa, trông hết ức sang trọng của Điện tử Đông Thành, tiếp đó đưa di động cho Giám đốc sản phẩm Chung Hán Đạt:
“Mở thử xem!”
“Giám đốc Kim chắc dọa người ta thôi”
Chung Hán Đạt là người cùng phe với Lý Chính Thái, hắn cũng rất hoài nghi thứ kỹ thuật nhặt nhạnh mà Điện tử Đông Thành lấy được làm sao có thể tạo ra được di động đẹp như thế? Nhận lấy chiếc di động, liền phát hiện ra khuyết điểm của nó, cảm thấy nặng hơn di động bình thường, song đây không phải là nhược điểm chí mạng, ở đại lục chưa có loại di động mỏng nhẹ.
Cho sim vào bật máy, máy vẫn khởi động như thường, Lý Chính Thái lấy lại chiếc di động, không phải màn hình đen trắng thường thấy trên thị trường, mà phát ra ánh huỳnh quang màu lam, cảm giác màu sắc khiến hiển thị màn hình mịn hơn rất nhiều.
“Lòe loẹt thôi!”
Chung Hán Đạt vẫn không chịu thừa nhận di động của Điện tử Đông Thành có ưu thế vượt trội:
“Nói không chừng ruột chỉ là rác rưởi”.
“Đủ rồi!”
Lý Chính Thái cũng không phải là tự mãn đến mức ngu ngốc, nếu không có Chung Hán Đạt bấy lâu nói những lời kia, hắn sao có thể bị Kim Chính Nhật vừa rồi xem thường.
Lý Chính Thái không có tâm tình nghe Chung Hán Đạt nói lung tung nữa, mặc dù Điện tử Đông Thành chắp vá kỹ thuật, nhưng chiếc di động trước mắt này phải thừa nhận có cảm giác của đồ hạng nhất, đó mới là thể hiện của thực lực, không phải khua môi mua mép là bù đắp vào được:
“Mua vé máy bay cho tôi, tôi lập tức về Seoul”.
“A!”
Chung Hán Đạt trố mắt:
“Không phải Phó Chủ tịch sang là để khảo sát hệ thống đại lý sao?”
“Khảo sát cái rắm… Để Giám đốc Kim thay tôi làm đi”
Lý Chính Thái cau mày, hắn ta không biết Sphone có thể đi được bao xa nhưng nếu không thể đè ngược lại Điện tử Đông Thành, cái ghế Phó Chủ tịch này cũng khó mà giữ tiếp.
Lúc này Lý Chính Thái còn tâm tình nào đi du thuyết đối tác, nói những lời đẹp đẽ làm gì, hắn ta quyết định giao chuyện ở đây cho Kim Chính Nhật xử lý, bản thân cần gấp rút về tổng bộ nghiên cứu lại chiến lược sản phẩm.
Nếu như chuyến đi đại lục này không còn ý nghĩa nữa, chẳng bằng về Seoul chuẩn bị cho sớm.
Chung Hán Đạt không ngờ một phen hành động của Kim Chính Nhật ép Lý Chính Thái xưa nay tác phong ngông cuồng phải cúi đầu mà rời khỏi Trung Quốc, bọn họ tới đại lục là để mở rộng hệ thống đối tác, làm bàn đạp đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm vừa ra mắt, ai ngờ ngay bước đầu còn chưa thực thi, Lý Chính Thái đã rút lui.
Tự tin của Lý Chính Thái đã bị chiếc di động này của Điện tử Đông Thành đánh đổ sao?
Cho dù di động của Điện tử Đông Thành có đẹp tới đâu thì có tác dụng gì? Chẳng phải hàm lượng kỹ thuật và giá trị sản phẩm cốt lõi mới là yếu tố quyết định sự thành bại của một doanh nghiệp công nghệ sao?
Chung Hán Đạt không suy luận nổi Lý Chính Thái nghĩ gì, cũng chỉ biết theo lệnh đi làm.
************************
Đã khá lâu, Cường mới lại tới thăm Hệ thống Siêu thị Bạch Hạc, kỳ thực nếu không phải Vân Giang ở đây, hắn cũng lười đến. Thế nhưng, Vân Giang thì không thấy, ngược lại gặp được Triệu Lệ Nhã, mỹ nữ này đã lâu Cường không gặp.
Triệu Lệ Nhã tình cờ qua chơi, ngoài chuyện là đối tác bạn hàng, quan hệ cá nhân giữa cô và Đặng Ngọc Lan bấy lâu cũng rất tốt.
Một lần nữa nhìn thấy Cường, trong lòng chính là cảm xúc khó tả, nhưng cô cố gắng dùng thái độ thản nhiên nhất tiếp chuyện với hắn.
Đặng Ngọc Lan nói Vân Giang bận đi chủ trì cửa hàng 7-Eleven mới khai trương, trên tay cô lúc này là một tờ rơi, miệng bày tỏ thái độ bức xúc:
“Ngày 28, điện khí Thái Lâm, di động mới của Liên Tín lên kệ. Hừm… bọn họ sao chép thiết kế của Sphone tới mức quá đáng rồi”
Đôi mắt đẹp của Đặng Ngọc Lan ánh lên vẻ phẫn nộ.
“Sao chị biết chúng ta không đi sao chép của người ta?”
Cường chẳng bận tâm, đùa với Đặng Ngọc Lan, có điều hơi thắc mắc tên họ Vương này tâm lý có cong vẹo gì không, việc gì phải nhái tới mức này, mình có làm gì để hắn hận tới mức đó đâu nhỉ?
“Nếu là anh thì hoàn toàn có khả năng đi sao chép của người khác lắm”
Triệu Lệ Nhã không để lỡ thời cơ trêu chọc Cường, nhưng lại bổ sung:
“Điện tử Đông Thành thì không cần như thế, có tên trộm nào đi ă·n t·rộm của kẻ nghèo hơn mình? Điện tử Đông Thành lần này đồng loạt đưa ra năm dòng máy mới phải không?”
Triệu Lệ Nhã thời gian này bận rộn giúp đỡ anh trai kinh doanh, lại từng làm gương mặt đại diện cho Điện tử Đông Thành, sao không hiểu rõ được ân oán thương trường giữa Điện tử Đông Thành và Liên Tín.
“Thiết kế thân vỏ có thể bắt chước được nhưng thiết kế kỹ thuật và trải nghiệm người dùng, sao có thể sao chép. Người dùng sẽ sớm nhận ra sự chênh lệch mà thôi, cũng không cần lo lắng quá. Tầng cấp đối thủ như Liên Tín, chúng ta đã không cần phải để tâm”
Cường tự tin lý giải, lại không quên nói một câu:
“Có điều bọn chúng sao sánh được với Điện tử Đông Thành, chủ yếu là nhờ cô gái quảng cáo, bọn chúng còn kém xa lắm”
Cường bắt đầu ba hoa làm Triệu Lệ Nhã đỏ mặt, không đáp lời hắn, Đặng Ngọc Lan thì lại ôm lấy vai Triệu Lệ Nhã cười:
“Đương nhiên rồi, có ai xinh đẹp hơn Lệ Nhã của chúng ta được”
“Chị này, đừng trêu em nữa!”
Cường nhìn khuôn mặt như hoa đào nở rộ của Triệu Lệ Nhã, thầm than tạo hóa thật ưu ái cho cô, nhưng nghĩ bản thân có Vân Giang rồi, nhịn không được thở dài một tiếng!