0
Đầu tháng 4, Cường về nước dự lễ khởi công cao tốc Bắc Nam.
Được đầu tư theo hình thức BT (Build – Transfer: Xây dựng – Chuyển giao) tập đoàn Bạch Hạc thành lập riêng một công ty độc lập do Trần Văn Thọ kiêm nhiệm phụ trách.
Trần Văn Thọ là Giám đốc nhà máy xi măng nhiều năm, ít nhiều kinh nghiệm đối với xây dựng cũng là có, so với đa phần các lãnh đạo khác trong nội bộ tập đoàn phải mạnh hơn nhiều, chọn ông ta không thể nào thích hợp hơn.
Bùi Văn Thái, Đặng Trường Giang, Trần Văn Ân đồng thời đảm nhận vị trí Phó Giám đốc, Cường bổ nhiệm bọn họ kỳ thực chẳng phải bởi năng lực gì, đơn giản là nghiệp vụ kinh doanh có liên quan.
Bạch Hạc bỏ ra gần 2 tỷ USD vốn ban đầu xây cao tốc đâu là thừa tiền chơi ngông, chính phủ vẫn là có hồi báo.
Theo thỏa thuận song phương, Bạch Hạc nhận được khá nhiều lợi ích, một trong số đó là quyền khai thác các trạm dừng nghỉ xuyên suốt tuyến cao tốc Bắc Nam.
Trạm dừng nghỉ thực tế là một tổ hợp bao gồm nhà hàng ăn uống, cửa hàng thương mại, khách sạn cùng với trạm cung ứng xăng dầu.
Vừa hay, Bạch Hạc đều có các nghiệp vụ đó, để mấy vị lãnh đạo công ty con cùng phối hợp nhau có thể tối ưu hóa hệ sinh thái.
Đừng nhìn đó chỉ là trạm dừng nghỉ đơn giản nên nhớ cao tốc vốn là không có kinh tế dân sinh, xuyên suốt trục đường, tài xế cùng hành khách chỉ có thể ăn uống và tiếp tế nhiên liệu ở đó.
Tính toán một chút, liền dễ dàng thấy được lợi nhuận khổng lồ. Theo tiến trình kinh tế đất nước phát triển đi lên, giao dịch thông thương càng nhiều, Bạch Hạc sẽ chỉ ngày càng kiếm lợi.
Tất nhiên, ăn một mình đau tức, Cường đủ khôn ngoan để hiểu được chuyện chia sẻ miếng bánh mật nhiều đường. Hàng năm, lợi nhuận thu được sẽ chuyển trả về ngân sách 30% với danh nghĩa là phí quản lý giá·m s·át.
Nhưng là, ngay cả như thế, Bạch Hạc cũng liền đầy bồn đầy bát rồi, đó vẫn còn chưa tính đến những lợi ích khác bao gồm cả quyền phát triển bất động sản tại các tuyến đường gom lên cao tốc.
Trong nước, hiển nhiên sẽ có rất nhiều người nhìn vào Bạch Hạc mà thèm nhỏ dãi nhưng dù ghen tị vậy cũng phải có năng lực đi tranh giành mới được.
Con số 2 tỷ USD là đủ để dọa lui rất nhiều người!
Quyết định đầu tư này, được toàn thể giới chính trị và thương nhân trong nước đánh giá là một bước đi vô cùng khôn ngoan, nó giải quyết rất nhiều vấn đề cho cả phía chính phủ lẫn chủ đầu tư Bạch Hạc.
Chính phủ cần một cú hích đủ mạnh để thúc đẩy tăng trưởng kinh tế trong khi Bạch Hạc lại cần một cơ hội vãn hồi thế cục. Đôi bên mở đường cho nhau, còn gì có thể tốt đẹp hơn được nữa?
Vì dự án trọng điểm quốc gia, về dự lễ khởi công có cả một trong tứ trụ - Thủ tướng Lương Phú Hải.
Đây là lần đầu tiên Cường được tiếp xúc tới tầng cấp lãnh đạo như thế này, tất nhiên sẽ ôm lấy thái độ làm thân.
Lương Phú Hải có tư tưởng cải cách rất mạnh, mong muốn quốc phú dân cường cho nên ông ta là một trong những lãnh đạo ủng hộ dự án này nhất trong chính phủ.
Đối với lý lịch của Cường, Lương Phú Hải vốn là hiểu rõ, nhưng dù quá khứ có vết tích thì năng lực của người này lại quá mức nghịch thiên, đủ che lấp đi những sai lầm kia.
Lương Phú Hải đồng tình với Cường, cũng bằng lòng ủng hộ một nhân tài như hắn đứng ra kiến thiết đất nước. Kỳ thực, ngồi lên vị trí của ông ta, ánh mắt cùng tâm lượng đã không phải kẻ bình thường có thể so bì được.
Trong lúc tiếp xúc, nhớ tới đề tài gần đây đang được Bộ Chính trị cùng Quốc hội thảo luận rất căng thẳng, Lương Phú Hải nói với Cường:
“Bác được biết Bạch Hạc đã mời được tập đoàn hải ngoại về khảo sát đầu tư trong nước, chính phủ đánh giá rất cao dự án đó, hiện tại cũng đang tích cực bàn bạc giải quyết cơ chế cho các bên”
Cường vốn là để chuyện này cho Hoàng Công Hoan xử lý, chẳng ngờ Thủ tướng lại đề cập tới, thế là không ngại thúc đẩy một chút:
“Vâng, phía đối tác cũng đang chờ phản hồi của ta. Cá nhân cháu rất hi vọng, Đông Thành có thể thu hút được dự án này. Xét trên nhiều mặt, thực sự Việt Nam rất cần những dự án như thế, không phải chỉ là vấn đề lợi ích kinh tế. Ngoài chúng ta, không thiếu quốc gia muốn mời chào bọn họ”
Lưu Phú Hải năm nay đã gần sáu mươi, Cường xưng hô một tiếng cháu, gọi ông ta bằng bác giúp kéo gần quan hệ đôi bên.
Lưu Phú Hải đương nhiên biết Cường cũng là có ý sốt ruột, cười nói:
“Bác hiểu tâm tư của cháu nhưng doanh nghiệp tính đến yếu tố lợi nhuận, do đó cần giải quyết bài toán tạo cơ chế thông thoáng nhưng vẫn phải đảm bảo quản lý. Với điều kiện hiện nay, phải lưu ý đặc biệt nếu cải cách bộ máy hành chính. Nếu không giải quyết tốt vấn đề này sẽ phải giải quyết hậu quả cả xã hội lẫn kinh tế.
Chính phủ cũng đã nghiên cứu rất nhiều, trong thực tế triển khai ở các quốc gia khác đã có những lúng túng về mô hình mới này. Các nhà đầu tư đã chớp định hướng, tranh thủ đầu tư và vượt quá quy định hiện hành. Vấn đề là làm sao có những thay đổi về cơ chế hành chính để tạo thuận lợi trong việc thu hút đầu tư nhưng vẫn phải đảm bảo được quản lý nhà nước.
Về thời hạn thuê đất mọi quyết định với đơn vị hành chính kinh tế đặc biệt phải có sự tính toán cân nhắc để dung hòa hai mục tiêu vừa tạo động lực phát triển, vừa đảm bảo quyền quản lý nhà nước…”
Lưu Phú Hải nói khá nhiều, nhưng chủ yếu đều là những lý luận chính trị, Cường thì chỉ quan tâm đến tiến độ nhưng biết bản thân sẽ không tác động thêm được nhiều, cũng chỉ đành gật gù phụ họa.
Dù sao, những yêu sách như thế, từ trước đến nay là chưa từng có, vẫn cần thời gian để chính phủ nghiên cứu, đánh giá. Việc của hắn chỉ là nhắc nhở Lưu Phú Hải rằng Grand Technology Inc sẽ không thể chờ đợi quá lâu.
Buổi lễ khởi công diễn ra long trọng, có đầy đủ ban bệ cấp ngành liên quan, đại diện chính phủ, đại diện chủ đầu tư, đại diện tổng thầu… lần lượt phát biểu, ai nấy đều bày tỏ tin tưởng vào tương lai của dự án sẽ mang lại sự thay da đổi thịt cho kinh tế nước nhà, cam kết thực hiện đúng tiến độ, đảm bảo chất lượng công trình, sớm đưa dự án vào khai thác từng phần.
Sự kiện lớn như thế, hiển nhiên có Đài Truyền hình quốc gia về đưa tin. Giao thiệp với truyền thông Cường vẫn là để Đỗ Bá Lâm ra mặt, vì thế mặc dù có thể xuất hiện trên một vài khung hình nhưng bản thân sẽ không quá nổi trội. Cường thật sự không muốn ra ngoài đường, đi đâu cũng bị người ta chỉ trỏ nhìn ngó, điều đó thật không dễ chịu gì.
******************
Nhiệt độ ở Hà Đô thấp hơn Đông Thành một chút, nhưng cái nóng đầu hè chẳng giảm đi chút nào, miền nhiệt đới hơi nước hơi đất dư thừa, mùa hè có thời tiết nóng nực làm người ta khó chịu nổi.
Qua cửa kính đại sảnh có thể nhìn thấy phía chân trời thấp thoáng vài đám mây giông, tạo cảm giác nóng nực có phần giảm bớt.
Cường vươn vai, lẩm bẩm “Thành phố này vẫn không quá làm người ta ghét bỏ!”
Vừa định lấy chìa khóa xe từ tay nhân viên bảo vệ thì thấy Đan Linh tay kéo vali, bước ra khỏi cửa tòa nhà chung cư, nhưng thấy Cường đứng ở dưới sân nhìn mình, cô liền xoay người đi như không có liên quan gì, trong bụng thì thầm oán trách:
“Cái tên này, cả tháng đi lâu như vậy, cũng chưa từng gọi cho mình lấy một cuộc điện thoại. Nếu không phải mình chủ động, cũng không biết cậu ta ở Hà Đô đâu”
Cường bảo nhân viên lấy lại xe, rồi lái xe về phía Đan Linh, còn vờ như ngắm phong cảnh bên ngoài cửa:
“Em gái sao trông quen mắt quá, chúng ta đã gặp nhau nơi nào chưa nhỉ?”
“Có phải đây là thủ đoạn cậu hay dùng tán tỉnh các cô bé không?”
Đan Linh lòng hờn dỗi thế thôi, nhưng biết quan hệ mình với Cường cũng không có thân mật đến mức nào, thế là quay lại cười tủm tỉm:
“Thủ đoạn này quá kém, bất kỳ cô bé nào nghe xong cũng bỏ chạy thôi”
Cường cười khì khì:
“Vậy em nên chạy đi thôi chứ nhỉ? Sao vẫn còn ở đây?”
Đan Linh giả bộ muốn đi, Cường đưa tay ra cửa sổ kéo áo cô lại:
“Nói thế thôi, nóng nực thế này, ai lại nỡ để một người xinh đẹp như cậu đi bộ chứ?”
Đan Linh lườm Cường một cái, thấy hắn lôi kéo áo mình, hoảng sợ tránh đi. Cường cười nói:
“Có phải là b·ắt c·óc đâu, cần gì né tránh như vậy?”
“Hừ! Cậu không sợ có s·candal à”
“Ha ha… nói thực nhé, mình không để ý tới thanh danh một chút nào đâu”
“Đi c·hết đi!”
Ý của Đan Linh là cho dù Cường không sợ s·candal với mỹ nữ nhưng cô sợ có s·candal với đại gia đây, ai ngờ hắn lại xuyên tạc thành như thế, cứ như đi với cô là gây họa cho hắn vậy.
Đan Linh hận muốn ngứa răng, thế là quay mặt đi, hờn giận nói:
“Mình chẳng nghe mấy lời cưỡng từ đoạt lý của cậu đâu!”
Cường trêu chọc Đan Linh cảm thấy đã đủ, liền làm hòa:
“Thôi nào, chẳng phải còn ra sân bay sao? Cậu cũng không thể cứ đi bộ chứ?”
Trung Nguyên tổ chức đêm gala ở Tổng bộ Buôn Ma Thuột, Cường cùng Đan Linh đều có thư mời tham dự, hai người thế là quyết định đi cùng nhau.
Đan Linh cũng là tỏ vẻ giận hờn thế thôi, nghe Cường nhắc, cũng không làm bộ làm tịch nữa, để Cường hỗ trợ cất vali, bản thân thì ngồi vào ghế lái phụ.
Nghĩ đến chuyến hành trình sắp tới chỉ có hai người, bất giác mặt hơi đỏ lên, gượng gạo nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh tịch dương chiếu lên mặt hồ, làm sắc trắng thêm ánh hồng, xa xa còn có đàn chim về tổ, thầm cảm khái cảnh hoàng hôn Hà Đô lúc vào hè không ngờ lại đẹp như vậy.