0
Vui chơi đến gần 4h chiều, Cường lên xe trở về khách sạn. Dù sao đêm đến còn dự tiệc Gala, hắn có thể ăn vận trang phục công sở đơn giản nhưng Đan Linh thì cần chuẩn bị .
Cường về phòng, tắm giặt qua một lượt, lại ra ban công đốt thuốc, buồn chán thì vào mở tivi ra xem.
Tới tầm 6h tối, hắn đi xuống dưới sảnh khách sạn, thấy Đan Linh còn chưa tới, định nhấc máy lên gọi thì một giọng nói êm ái truyền đến từ phía sau:
“Mình ở đây!”
Cường quay đầu lại tức thì há hốc mồm sửng sốt không nhận ra nổi nữa. Đan Linh mặc một bộ dạ phục màu đen tuyền, bờ vai trắng nõn nà cùng đại bộ phận da thịt sau lưng lộ ra ngoài, hình thành đối lập đen trắng cường liệt, chấn động lòng người, như ẩn như hiện khiến ai cũng phải chắc chắn đó là một tuyệt phẩm không tỳ vết.
Đan Linh đeo một chuỗi dây chuyền long lanh trước ngực, cặp mắt quyến rũ đôi phần mị hoặc, hàng mi được chăm chút hết sức tinh tế, với khuôn mặt mang thần thái đoan trang, tạo thành vẻ đẹp lạ lùng, dễ dàng làm tan chảy linh hồn người khác.
Cường ngơ ngẩn mất một lúc, sau đó đi tới trước mặt Đan Linh đưa tay ra làm một động tác tiêu chuẩn:
“Rất hân hạnh được tháp tùng tiểu thư hôm nay”
Đan Linh thấy Cường bày tỏ vẻ yêu thích, thẹn thùng nói:
“Thế này, có quá hở hang không?”
Đan Linh vốn tính cách truyền thống, hôm nay phải lấy dũng khí lắm mới dám mặc như thế này, đến chính cô cũng không dám soi mình quá nhiều trong gương.
“Không! Không! Thế này rất đẹp! Rất hợp với không khí tối nay”
Cường làm gì có nhiều cơ hội ngắm nhìn da thịt mỹ nhân như vậy, thế là liên tục lắc đầu phủ nhận, còn nói thêm:
“Đêm nay về phòng cũng mặc thế nhé!”
“Hừm! Muốn c·hết à?”
Đan Linh bị Cường trêu chọc, ban đầu là không hiểu, nhưng rất nhanh mặt đỏ lên, có điều đại sảnh đông người, thế là ngoài mặt giữ nụ cười thục nữ, còn tay giấu sau lưng nhéo hông Cường.
“Á…! Mình đùa thôi!”
Cường dù da dày thịt béo cũng chịu không nổi đòn t·ấn c·ông của Đan Linh, vội vàng né tránh xin tha.
****************
Tiệc Gala sẽ tổ chức trong khuôn viên Làng cà phê Trung Nguyên, mời cả lãnh đạo thành ủy tới.
Đặng Lê Nguyên Vũ vì phải chủ trì công tác đón tiếp nên chỉ phái một lái xe đến đón Cường.
Ban Mê cuối chiều thế mà lại có một cơn mưa rào, giúp xua bớt đi cái nóng.
Xe tới được Làng Cà phê thì đã là xẩm tối, mưa vẫn rơi, trời còn tối hơn cùng giờ thường ngày, qua màn mưa có thể thấy mây đen cuồn cuộn ngoài phía xa.
Cũng đã trao đổi từ trước với Đặng Lê Nguyên Vũ, những bữa tiệc thế này, Cường cố gắng thu mình hết mức có thể, tuyệt đối không lên bục phát biểu, tuyệt đối không nói chuyện lâu với nhóm khách mời, chỉ hàn huyên qua loa, đa phần thời gian là ở cạnh bên Đan Linh đứng ở trong một góc thưởng thức những món ăn ngon lành.
Tuy nói đứng cạnh Đan Linh càng khiến người ta chú ý, thậm chí bị đố kỵ ghen ghét, nhưng không quá nổi bật, hôm nay có rất nhiều doanh nhân có tiếng ở trong tỉnh, mỹ nữ cũng nhiều như mây, còn không ít thanh niên tài tuấn, Cường trà trộn trong đó người thường không nhận ra chẳng có gì khác lạ.
Thực tế, dù bản thân là chủ tịch tập đoàn, nhưng Cường quá ít lộ mặt, lại thường xuyên xa xứ, người biết đến hắn đã ít lại càng ít. Có thể ai đó từng thấy qua ảnh hắn, nhưng tuyệt đối khi gặp ngoài đời sẽ khó mà xác định là cùng một người, thực sự hắn quá mức trẻ trung, trẻ đến mức khiến người khác cảm giác không đủ chân thực.
Sau tiệc tối mới là chương trình đại nhạc hội, đêm Gala lấy tên là Ly café Ban Mê nên chủ đề chính cũng xoay quanh cà phê và Ban Mê.
Dưới sự chủ trì của MC, lần lượt các tiết mục được thể hiện. Có phần biểu diễn của nghệ sĩ chuyên nghiệp, có sự góp vui của đội ngũ nhân viên các đơn vị trong công ty, còn có cả sự tham gia của Ban Lãnh đạo trong công tác giám khảo, chấm điểm phần thi.
Không thể không nói, Đặng Lê Nguyên Vũ thật sự biết cách tạo ra không khí vui vẻ và đoàn kết trong nội bộ doanh nghiệp.
Chứng kiến các team tham gia hò reo phấn khích trên sân khấu, Cường thầm nghĩ, chờ dịp thích hợp, hắn nhất định cũng phải tổ chức một đại nhạc hội toàn Tập đoàn, cổ v·ũ k·hích lệ tinh thần nhân viên.
Bạch Hạc những năm qua, mặc dù lớn mạnh nhưng vẫn luôn bị án tích kia phủ bóng bên trên, không khí nội bộ dù ít nhiều luôn có phần ngột ngạt.
Hiện tại, mọi chuyện đã được giải quyết, cũng cần hoạt động giải tỏa, thổi bay đi những tàn tích xấu của quá khứ, tạo ra khí thế phát triển mới.
“Văn hóa doanh nghiệp” như người ta thường nói, Cường nghĩ hẳn là hình thành nên từ những hoạt động như thế này.
Chương trình đêm Gala kéo dài khoảng 3h đồng hồ, đến 10h30 là kết thúc.
Cường tạm biệt Đặng Lê Nguyên Vũ, nói tài xế về trước, tự mình thì lái xe cùng Đan Linh đi ăn khuya.
Đan Linh lúc tối cũng chẳng ăn uống gì nhiều, thế là cũng không phản đối. Hơn nữa, cô cảm thấy, chỉ cần là cùng với Cường, đi đâu cô cũng rất nguyện ý.
Theo lời giới thiệu của người tài xế, Cường tìm được quán cháo lòng có tên Đinh Núp.
Ban Mê Thuột không quá nhỏ nhưng cũng chẳng phải lớn, lòng vòng mấy con phố liền có thể tới được địa điểm mình cần.
Cháo lòng ở đây quả thực rất ngon, Cường vậy mà ăn được liền mấy bát lớn.
Đan Linh nhìn chồng bát ngày càng cao, lại nghe âm thanh xì xụp húp cháo của Cường, có chút buồn cười nói:
“Mình không nghĩ cậu ăn thịt đồng loại lại ngon như thế đâu”
Cường ngẩng đầu lên:
“Cậu đang mắng mình là heo đấy à?”
“Còn không phải sao? Vừa háo sắc lại ham ăn, ăn cho mập đi chính là một con heo chính hiệu. Đúng là Trư Bát Giới!”
Đan Linh có vẻ rất vui vẻ với so sánh của mình, Cường thì chả cần so đo với cô, cầm lên bát cháo húp rụp một cái cạn sạch.
Giơ tay xoa xoa bụng, Cường bày ra vẻ mặt nguy hiểm:
“Hừm… hừm! Cậu ví mình là Trư Bát Giới đúng không? Vậy có tiên nữ ở đây, Thiên Bồng Nguyên Soái ta sao mà nhịn được?”
Vừa nói, vừa đưa tay vồ tới.
Đan Linh cười khúc khích né đi, mặc dù cô thích nhìn thấy mặt tính cách cợt nhả xấu xa của Cường nhưng lại không dám tiếp tục ồn ào trêu chọc hắn, chỗ này rất đông người đây.
Nhìn đồng hồ, thấy đã là gần mười một rưỡi, nhớ đến sáng mai còn phải quay về Hà Đô, Đan Linh lên tiếng thúc giục:
“Mình về khách sạn đi! Cũng muộn rồi!”
Cường chẳng có cớ để trì hoãn gì, ngày hôm nay vui chơi cũng đã nhiều, nghĩ Đan Linh cũng sẽ có chút mệt thế là liền đứng dậy trả tiền.
Lúc ra lấy xe, trăng sáng sao thưa, đèn đường sáng rực, bóng người dưới ánh đèn chợt dài, chợt ngắn, chợt trước, chợt sau. Đan Linh dẫm lên bóng của Cường, lúc cách hắn thật xa, lúc dán lại gần, lúc đi ở phía sau, lúc đi tới đằng trước, trông cô có vẻ rất thích thú.
Chuyến đi Tây Nguyên này, gieo vào lòng người thiếu nữ những tâm tình khiến người khó mà có thể ngủ yên.