Đặc khu, không phải chỉ cần nhà máy cùng lực lượng lao động, nó là một tổ hợp thành thị có hoạt động kinh doanh và thương mại khác với phần còn lại của đất nước.
Cường muốn xây dựng một đặc khu ở Đông Thành, dựa vào sức một mình hắn là không thực tế.
Để kế hoạch có thể thực hiện, hắn cần có sự chung tay của cả chính phủ và nhà đầu tư.
Đáng tiếc, cơ chế hiện tại quá mức bảo thủ, vì thế hắn chỉ có thể làm từng bước.
Điều trước mắt chính là cần dựng lên hệ thống cơ sở hạ tầng của đặc khu, bao quát sân bay, cầu cảng, công viên đầu tư, trung tâm viễn thông cùng truyền dẫn thông tin...
Hạ tầng hoàn thiện là có thể thúc đẩy thượng tầng cho ra cơ chế đặc biệt, chỉ cần chính sách thông qua Đông Thành liền có thể cất cánh, thu hút tới các nhà đầu tư quốc tế tìm đến.
Phương hướng chính xác là đã có, nhưng để thực hiện được lại cần giải qua rất nhiều bài toán mà một trong số đó chính là vốn.
Cường trong tay có lượng vốn khá ấn tượng nhưng so với con số cần thiết để thực thi, thật giống như muối bỏ biển.
Chính vì thế, hắn cần phải tìm cách để huy động được dòng vốn lớn hơn, ổn định hơn, và phương án được tính đến chính là mở ngân hàng.
Kỳ thực một doanh nghiệp dù quy mô lớn đến đâu, nếu không có tổ chức tài chính phía sau chống lưng, chắc chắn không thể yên tâm phát triển.
Thực tế đã chứng minh, trong quá trình kinh doanh, luôn tồn tại những thách thức khiến doanh nghiệp đối mặt với nguy cơ tồn vong, tại những thời điểm như thế nếu không có dòng tiền chống đỡ, rất khó cho doanh nghiệp có thể trụ vững.
Cường muốn đầu tư hạ tầng, lượng vốn trung dài hạn cần là rất lớn, không có nguồn lực hậu thuẫn duy trì, chính là hắn cũng gánh không nổi.
Bài học từ Bất động sản An Viên, Cường cả đời đều không thể quên, cũng sẽ không dám quên, hắn biết mình cũng không có bao nhiêu năm thanh xuân để mà trốn chạy.
Thành lập ngân hàng, chính là con đường đảm bảo nhất cũng là thích hợp nhất hiện tại.
Đinh Tiến Lực phẫu thuật thành công, gần đây đã trở về Đông Thành với mác người Úc gốc Việt, lấy tên Hiddl·eston Đinh.
Cường thấy họ Đinh chọn cái tên dài dòng khó gọi, chẳng hiểu anh ta bắt chước ở đâu, có điều đó cũng là vấn đề không trọng yếu, miễn thân phận mới của Đinh Tiến Lực qua mắt được cơ quan công quyền là được.
Lúc này, Đinh Tiến Lực cùng Cường chính là đang ở trong phòng thảo luận.
Trước mặt bọn họ vẫn là sa bàn đặc khu, nhưng khác với lần thảo luận trước, bên trên quy hoạch đã thêm vào rất nhiều hạng mục.
Cường đi một vòng quanh sa bàn ngắm nghía, sau cùng hướng Đinh Tiến Lực nói:
“Thời gian trước, tôi đã nhờ anh Việt Giám đốc Ngân hàng công thương tỉnh lưu ý tình hình của các Quỹ tín dụng địa phương. Hôm qua, anh ấy mới gọi lại thông báo Quỹ tín dụng Nhân Ái ở tỉnh Nam Hà muốn kêu gọi vốn đầu tư, ý đồ chuyển đổi sang mô hình hoạt động chuyên nghiệp của ngân hàng. Đây là cơ hội tốt của chúng ta, Anh Việt nói sẽ sắp xếp để đôi bên gặp mặt thương thảo”
“Anh Việt” chính là Hoàng Quốc Việt, người từng hỗ trợ vốn cho Cường trong giai đoạn đầu khởi sự đồng thời cũng là cổ đông lớn ở Xi măng Bạch Hạc.
Trên một khía cạnh nào đó, Hoàng Quốc Việt cũng có thể xem là người đồng hành, là quý nhân giúp đỡ cho Cường rất nhiều trong sự nghiệp.
Cường muốn thành lập ngân hàng nhưng nền tảng là không có. Dính dáng đến lĩnh vực tài chính tiền tệ có rất nhiều quy tắc cùng cơ chế giá·m s·át nhà nước ràng buộc, thủ tục thành lập lại rắc rối nhiêu khê.
May mắn là, vừa qua dưới sự tác động của giới thương nhân trong nước cùng với nhu cầu huy động vốn phục vụ phát triển kinh tế, chính phủ đã nới lỏng để ngân hàng nhà nước mở cơ chế cho phép các Quỹ tín dụng địa phương được chuyển đổi sang mô hình ngân hàng, Cường chính là nắm được điểm này, liền vội vàng bắt lấy.
Quỹ tín dụng mặc dù có nhiều khác biệt so với ngân hàng nhưng ít nhất nó cũng có những khung sườn cơ bản, hơn nữa càng quan trọng hơn là nó có cơ chế để chuyển đổi, vậy là có con đường để dựa vào.
Nếu Cường cứ muốn gây dựng nên ngân hàng từ con số 0 vậy thì vô cùng phiền phức, thời gian lập hồ sơ, thẩm định, xét duyệt vô cùng dài, e là phải tính bằng năm.
Dựa vào Quỹ tín dụng địa phương là con đường ngắn nhất, thích hợp nhất để Cường đạt được mục đích của mình.
Yêu cầu về vốn điều lệ thành lập ngân hàng theo như Hoàng Quốc Việt cho biết hiện tại tối thiểu cần 3.000 tỷ tương đương khoảng 200 triệu USD, cũng không tính là nhiều.
Cường hiện tại có 5,5 tỷ USD, số tiền này dư thừa khả năng góp vốn. Hắn dự kiến sẽ bỏ ra khoảng 300 triệu USD mua cổ phần từ Quỹ tín dụng, phần còn lại sẽ làm vốn đối ứng khi cần vay vốn từ ngân hàng để đầu tư các hạng mục hạ tầng của đặc khu.
Kỳ thực, không phải Cường không muốn góp nhiều hơn, nhưng Ngân hàng nhà nước là có kiểm soát tỷ lệ vốn sở hữu của một cá nhân, tổ chức và khách hàng liên quan ở mức 25% tổng vốn góp, cho nên chỉ có thể đành như vậy, nhường lượng cổ phần còn lại cho các đối tác khác hoặc thông qua cơ chế nào đó che dấu tỷ lệ góp vốn thực của mình, trong bất kỳ tình huống nào, miễn đảm bảo quyền chi phối của Bạch Hạc với ngân hàng là đủ.
Đinh Tiến Lực đã được Cường trao đổi rõ về phương hướng từ trước, hiểu được ý đồ của Cường nhưng không ngờ diễn biến thuận lợi hơn mong đợi, thế là vui mừng nói:
“Tốt quá rồi! Nhưng nghe nói trong nước cũng nhiều đại gia đang thèm muốn miếng bánh ngân hàng này lắm, chúng ta cần phải nhanh chân hơn bọn họ mới được”
Cường gật đầu mỉm cười:
“Đúng là cũng không phải mỗi Bạch Hạc nhìn ra được cái lợi của việc sở hữu một ngân hàng, hơn nữa cái danh chủ tịch ngân hàng cũng lớn lắm, rất có tính cám dỗ người ta. Nhưng mà, thành lập ngân hàng cũng không phải dễ, ít nhất nguồn lực cũng phải tới một mức độ mới được. Bạch Hạc chúng ta muốn tiền có tiền, muốn quan hệ có quan hệ, còn phải ngại cái gì?”
Cường đây không phải là khoe khoang tự mãn, thực tế đúng là Bạch Hạc trong nước giờ không cần phải nhìn lên bất cứ ai, thứ bọn họ cần phải giải quyết chỉ là thể hiện được năng lực với chính phủ, dẫn dắt tháo gỡ dần những rào cản cơ chế mà thôi.
Đinh Tiến Lực nhận được câu trả lời, liền không nghi ngờ gì nữa, chỉ nói:
“Tôi kỳ thực cũng không hiểu rõ về hệ thống tài chính. Để triển khai kế hoạch này, anh có đề nghị gì không? Tôi nghĩ, nếu có thể mời được anh Việt, cũng là một lựa chọn rất thích hợp”
Cường đương nhiên là có chuẩn bị, cười đáp:
“Dưới tay tôi, còn ai thích hợp hơn anh ta kia chứ?”
“Anh ta đồng ý rồi à?”
“Ha ha, là anh ta đã chủ động đề xuất còn chẳng cần tôi đưa ra lời mời. Dù sao chức vị Giám đốc một chi nhánh thuộc Tỉnh làm thế nào danh giá bằng Tổng Giám đốc một ngân hàng. Cho dù chúng ta chỉ là một ngân hàng mới, nhưng có thực lực cùng uy tín của Tập đoàn Bạch Hạc phía sau đảm bảo, chẳng sợ ngân hàng không phát triển được. Tôi không dám nói quá, chỉ cần bước đi thích hợp, chừng dăm bảy năm sau không chừng ngân hàng của chúng ta sẽ là số một số hai trong nước đấy”
Cường đây là không nói quá, mà hắn cũng không phải chỉ nói ở lĩnh vực “dân doanh” hắn thật có lòng tin ngân hàng của mình sẽ trở thành số một trong nước, vượt qua cả nhóm ngân hàng quốc doanh đang thống trị nền tài chính trong nước.
0