Ở đại lục mấy ngày, Cường nhận được điện của Hoàng Quốc Việt, nói đã thu xếp xong cuộc hẹn với người của Quỹ tín dụng Nhân Ái, đôi bên có thể tiến hành gặp gỡ thương thảo đầu tuần tới.
Thành lập ngân hàng là một bước đi vô cùng được Cường coi trọng, theo đó hắn nhanh chóng lên máy bay trở về Việt Nam.
Địa điểm gặp mặt là trụ sở của Quỹ nằm ở trung tâm thành phố Nam Ninh thuộc tỉnh Nam Hà.
Nam Hà là một tỉnh nhỏ với quy mô dân số chưa tới một triệu người, diện tích đất tự nhiên khoảng chừng gần 1.000 km2 thế nhưng bù lại nó khá gần Hà Đô đồng thời có đường quốc lộ 1A đi qua cho nên kinh tế vẫn là có mức độ phát triển khá.
Bất quá cho dù là như thế, so với Hà Đô vẫn là chênh lệch tương đối lớn. Giống như tòa nhà trụ sở của Quỹ Tín dụng Nhân Ái này, cũng chỉ là một căn nhà phố năm tầng lầu, nội thất trang bị cơ bản. Ngay như tầng một dùng làm nơi giao dịch, cũng chỉ kê mấy dãy bàn dùng để tiếp khách đến giao dịch, máy tính thì có ba, bốn chiếc nhưng nhìn qua có vẻ cũng đã lâu chưa được thay mới.
Tất cả đều gợi nên một không khí có phần cũ kỹ cùng lạc hậu cho nên khi dàn xe cao cấp sáng bóng của Bạch Hạc chạy tới dừng ở ngoài sân đều khiến cho nhân viên lẫn khách hàng bên trong tò mò, không hiểu là nhân vật lợi hại nào ghé thăm Quỹ Tín dụng.
Quỹ tín dụng Nhân Ái có quy mô trung bình, hoạt động dưới hình thức hợp tác xã tín dụng nhân dân thực hiện một số hoạt động ngân hàng nhằm mục tiêu chủ yếu là tương trợ người dân trên địa bàn phát triển sản xuất, kinh doanh và đời sống.
Quỹ do một nhóm nhà đầu tư vốn là chủ cơ sở sản xuất kinh doanh trong tỉnh thành lập, được điều hành bởi một người tên là Trịnh Đình Đăng, Giám đốc một cơ sở sản xuất đồ gỗ.
Hôm nay đôi bên mới chỉ là tiếp xúc, còn chưa tính là bỏ vốn đầu tư cho nên mọi chuyện đều được song phương giữ kín, cũng không làm rùm beng chào mừng cái gì.
Ở trên tầng, Trịnh Đình Đăng thấy người tới, liền dẫn theo ban lãnh đạo quỹ xuống đón.
Trịnh Đình Đăng năm nay ngoài bốn mươi, trước kia gia đình mở cơ sở chế tác đồ gỗ, sau đó thành lập doanh nghiệp, phấn đấu hơn nửa đời người mới gọi là có chút cơ ngơi.
Có tiền dư thừa, Trịnh Đình Đăng cho vay bên ngoài lấy lãi, sau đó nhà nước lại cho phép mở Quỹ tín dụng nhân dân, thế là để hợp pháp hóa hoạt động kinh doanh, ông ta liền cùng mấy người bạn thành lập Quỹ Tín dụng Nhân Ái.
Đáng tiếc, mặc dù nhu cầu vay mượn của xã hội nhiều nhưng nguồn vốn lại hạn chế, chưa kể kinh nghiệm điều hành hoạt động tín dụng không tốt khiến tỷ lệ nợ xấu cao, thành ra bao năm qua Quỹ mặc dù vẫn có lãi nhưng tốc độ tăng trưởng không thực sự nổi bật.
Đì đẹt phát triển mãi cho đến ngày hôm nay, khi Chính phủ một lần nữa nới lỏng cơ chế, cho phép một số Quỹ tín dụng đủ điều kiện chuyển đổi sang mô hình ngân hàng chính quy thì Trịnh Đình Đăng liền gặp khó.
Bài toán là một vấn đề luẩn quẩn, quỹ tín dụng trước nay chỉ được phép hoạt động ở địa bàn nhất định, quy mô là bị khống chế nhưng giờ muốn chuyển đổi, ngân hàng nhà nước lại yêu cầu tổng tài sản và nguồn vốn khổng lồ, như thế bảo ông ta đi đâu mà kiếm cho được?
Ngân hàng là giấc mộng mà bất kỳ chủ quỹ tín dụng nào nằm mơ cũng muốn thấy, Trịnh Đình Đăng là người có tham vọng, ông ta không muốn bỏ lỡ cơ hội này, suy đi tính lại cũng chỉ có tìm được đối tác bỏ vốn là biện pháp khả thi.
Thông qua mối quan hệ trong Hội Doanh nhân tỉnh, Trịnh Đình Đăng quen biết Hoàng Quốc Việt, vừa hay Hoàng Quốc Việt cũng đang nhận ủy thác của Cường tìm kiếm cơ hội mở ngân hàng. Hai bên tương hợp lẫn nhau, thế là nhanh chóng có cuộc gặp mặt này.
Trịnh Đình Đăng là biết Bạch Hạc, cũng đã được Hoàng Quốc Việt cho biết nhân vật số một chưởng khống tập đoàn không phải Đỗ Bá Lâm mà là một thanh niên trẻ tuổi. Thế nhưng, cho dù là như vậy, khi trực tiếp gặp mặt, Cường vẫn để Trịnh Đình Đăng một phen sửng sốt.
Trẻ tuổi!
Quá mức trẻ tuổi!
Nhưng khí thế lại như hồng!
Cảm giác này không phải chỉ có mỗi mình ông ta, mà là bất kỳ ai trong Ban lãnh đạo của Quỹ đều có cảm giác như vậy.
Cường mang người đến hôm nay thực tế cũng không nhiều, chỉ bao gồm Hoàng Quốc Việt, trợ lý Huỳnh Ức My, Trưởng Ban Pháp chế Đoàn Chính Dân cùng với Kiểm toán trưởng của Tập đoàn tên Hồ Tuấn Kiệt.
Đoàn đội không đông nhưng người người đều là anh tài, thần thái không phải người thường có thể so sánh được đặc biệt là người dẫn đầu thì càng khác biệt.
Cường mặc vest phẳng phiu, chất vải thượng hạng, đứng cạnh chiếc Mercedes, thân cao mét tám thẳng tắp như cây tùng, mày kiếm tung bay, ánh mắt sáng rực, thần thái mạnh mẽ đi kèm với nét cười tự tin treo trên khóe môi dài mỏng.
Chỉ riêng thứ khí chất vô song này, đôi bên còn chưa ngồi đàm phán với nhau, liền để người ta cảm thấy áp bức khó thở. Thật không hổ là nhân vật truyền kỳ, người có thể sáng tạo nên con quái vật như Tập đoàn Bạch Hạc.
Trịnh Đình Đăng bao nhiêu tự tin cùng chuẩn bị tâm lý trước đó bỗng chốc mất hết, trong vô thức đi tới trước mặt Cường hơi hạ thấp người đưa tay ra nói:
“Xin... xin chào! Tôi là Đăng, trưởng quỹ tín dụng Nhân Ái! Rất vui được gặp anh”
“Ồ, anh chàng đẹp trai này là ai vậy? Lại để giám đốc biểu thị ra như thế?”
Từ bên trong quầy giao dịch, mấy nữ nhân viên thấy tình cảnh ngoài cửa mắt chính là sáng lên, trong lòng luẩn quẩn bất ngờ cùng kỳ lạ.
Trịnh Đình Đăng là ai? Ở nơi nào không biết chứ trong tỉnh lẻ này là rất có danh tiếng, đài truyền hình địa phương mấy lần còn đưa tin cảnh ông ta tháp tùng lãnh đạo thành phố đây?
Vậy mà bây giờ lại hạ thấp người trước một thanh niên trẻ tuổi, ở Nam Hà này còn chưa mấy ai để người này bày ra thái độ trọng thị như vậy đâu?
Cường không biết bản thân mình có khí chất gì, ảnh hưởng người khác ra sao, mà kỳ thực hắn cũng chưa bao giờ quan tâm đến điều đó, chỉ cảm thấy vị Giám đốc họ Trịnh này có vẻ rất nhiệt tình, thầm nghĩ lần hợp tác này hẳn đều có ý nghĩa với cả hai, theo đó cũng mau chóng đưa tay ra:
“Anh Đăng, cảm ơn anh đã dành thời gian tiếp chúng tôi!”
Trịnh Đình Đăng thấy đối phương tuổi còn trẻ lại không ỷ tài kiêu căng ngạo mạn, thiện cảm cũng dâng lên, đưa tay ra mời:
“Vâng, vậy mời mọi người lên phòng họp uống nước, chúng ta ngồi nói chuyện!”
Vừa nói, Trịnh Đình Đăng liền đi trước dẫn đường, phái đoàn của Bạch Hạc tiếp bước theo sau.
Vào phòng, đôi bên giới thiệu qua nhân sự, lại thêm mấy lời khách sáo, cũng liền vào chủ đề chính.
Cường là người chủ động lên tiếng:
“Bạch Hạc hiện là tập đoàn dân doanh số một trong nước, hàng năm lưu lượng tiền mặt nhập xuất qua hệ thống ngân hàng rất lớn, lên tới nhiều tỷ USD.
Tập đoàn chúng tôi muốn quản lý một cách hiệu quả dòng tiền này nhưng không yên tâm giao cho các ngân hàng trong nước.
Không phải vì Bạch Hạc không tin tưởng bọn họ mà tính chủ động của hệ thống ngân hàng nhà nước không cao, nhiều khi những bất cập về thời gian hoạt động và tính linh hoạt trong giao dịch không đáp ứng được yêu cầu kinh doanh của chúng tôi.
Chính vì thế, chúng tôi có nhu cầu cấp thiết về cơ cấu tài chính hỗ trợ một cách tối ưu và thường xuyên, đảm bảo hoạt động tài chính của tập đoàn được lưu thông thuận lợi, kịp thời nắm giữ cơ hội kinh doanh.
Tuy vậy, Bạch Hạc trước nay vẫn lấy hoạt động sản xuất kinh doanh làm chủ chốt cho nên không có nhiều tinh lực và thời gian để đặt nền móng từ đầu, muốn tìm kiếm khả năng hợp tác với bên thứ hai. Vừa hay, Quỹ Tín dụng Nhân Ái cũng đang muốn chuyển đổi loại hình hoạt động, tôi rất hi vọng chúng ta có thể cùng nhau hợp tác”
Trịnh Đình Đăng cũng không phải người thích dài dòng, nghe xong liền gật đầu đáp lại:
“Vâng! Cảm ơn sự quan tâm của các Anh. Quỹ Tín dụng Nhân Ái kể từ khi hoạt động đến nay cũng đã được bảy năm, tuy hiện tại quy mô còn hạn chế nhưng cũng đạt được thành tích nhất định. Đối với quỹ thì việc Trung ương cho phép chuyển đổi loại hình là một cơ hội lớn khó có được, chúng tôi cũng hi vọng cùng Bạch Hạc hợp tác để đi được xa hơn”
Cường mỉm cười:
“Tốt! Vậy tôi xin được hỏi thẳng anh Đăng, các anh định hình quy mô ngân hàng ở mức bao nhiêu? Và đang có bao nhiêu?”
Trịnh Đình Đăng quay sang vị kế toán trưởng hỏi mấy câu, sau đó quay sang nhìn Cường đáp:
“Ngân hàng nhà nước yêu cầu vốn điều lệ khoảng tối thiếu 3.000 tỷ, vốn góp tự có của quỹ hiện tại là 70 tỷ, chúng tôi dự kiến bổ sung thêm 50 tỷ nữa là 120 tỷ, phần còn lại sẽ huy động bên ngoài”
Cường nghe xong nhẩm tính một chút, liền nói:
“Vậy là các anh có khoảng 4% ngoài Bạch Hạc, các anh còn muốn kêu gọi vốn ở đâu nữa không?”
Trịnh Đình Đăng cười khổ:
“Nếu có thể, chúng tôi muốn số lượng cổ đông tập trung một chút, mau chóng tập hợp đủ lượng vốn yêu cầu, phòng ngừa cơ chế có biến. Anh cũng biết đó, trong nước có mấy chục quỹ đầu tư có ý định giống Nhân Ái, tôi sợ số lượng quá nhiều chính phủ sẽ thay đổi quan điểm”
Cường gật đầu:
“Uhm... Nếu đã vậy sao không làm lớn một chút thể hiện năng lực vượt trội của chúng ta. Quỹ Nhân Ái có thể đăng ký chuyển đổi thành ngân hàng với vốn điều lệ khoảng hơn 1,2 tỷ USD, Bạch Hạc trước mắt sẽ góp 300 triệu USD, phần còn lại sẽ thông qua các cơ cấu khác bổ sung đảm bảo tỷ lệ sở hữu các bên không vượt quá 25% theo quy định!”
“1,2 tỷ USD? Mẹ nó, thật hay giả?”
Con số Cường nói ra lập tức để Trịnh Đình Đăng giật mình, suýt làm rơi ly nước.
Ông ta sớm đã biết Bạch Hạc trâu bò nhưng trâu bò đến mức khiến người ta sợ hãi thế này thật hết mà nói nổi.
Nhưng mà, nếu thật mở rộng đến mức đó thì nhóm ông ta còn có vai trò gì đây? Không lẽ cố gắng bấy lâu là may váy cưới tặng người à?
Trịnh Đình Đăng quay qua thảo luận với mấy người bạn hợp tác, cả nhóm đều thấy lời đề nghị của Cường không ổn. Thế là, Trịnh Đình Đăng hướng Cường nói:
“Chúng tôi hiểu lực lượng của Bạch Hạc, cũng hiểu Bạch Hạc không muốn làm nhỏ nhưng phải chăng quy mô như thế kia là quá lớn rồi? Có lẽ ban đầu chúng ta cũng chưa cần đến mức đó?”
Cường lăn lộn thương trường bao năm, sao không đoán ra suy nghĩ của đám người Trịnh Đình Đăng, liền cười nói:
“Anh Đăng, một ngân hàng trước sau cũng phải đi đến quy mô đó, anh muốn mở chi nhánh ra cả nước, chừng đó tiền là vẫn còn thiếu đấy. Anh yên tâm, trên giác độ đánh giá cao cống hiến của những người khai sáng ra quỹ, Bạch Hạc sẽ giành một tỷ lệ cổ phần ưu đãi không phụ thuộc vào vốn thực góp đồng thời cũng đảm bảo vị trí trong Hội đồng quản trị và Ban điều hành cho các anh. Về phần tỷ lệ là bao nhiêu, vị trí cụ thể là gì, chúng ta có thể chờ kết quả kiểm toán quỹ tín dụng rồi thảo luận kỹ hơn cũng không muộn”
Cường hôm nay tới đây là có mang theo Kiểm toán trưởng Tập đoàn, hắn hứa hẹn với Trịnh Đình Đăng cũng là có điều kiện.
Trước khi đầu tư, Cường cần phải tiến hành kiểm toán toàn diện xem quỹ trước kia hoạt động như thế nào, năng lực đám người Trịnh Đình Đăng tới đâu mới có thể quyết định các việc tiếp theo được.
Dù sao, nếu kết quả cho ra nát bét, quỹ hoạt động thua lỗ không hiệu quả, vậy hắn không thể giao quyền và tiền cho bọn họ được. Khi đó, đây cũng là lá bài để Cường nắm lợi thế phản khách thành chủ, nắm lấy quyền khống chế chủ động ngân hàng trong tay.
0