0
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, theo nhiệt độ dần dần hạ thấp, không khí mùa thu đã chớm ngõ mỗi nhà.
Thế nhưng, thứ không khí kiến thiết nóng nảy của Đông Thành lại chưa từng hạ nhiệt, những ngày này tại nhiều nơi trên mảnh đất này, máy móc ầm vang, tràng cảnh biến đổi có thể nói là trời long đất lở.
Cụm công trình cảng nước sâu đã khởi công được hơn một tháng, công tác nạo vét đã hoàn tất từ đầu tuần.
Phía trên bờ, nhà thầu đang san lấp thi công cầu cảng cùng các mố trụ tàu, phía xa là các cụm công trình nhà điều hành, kho bãi đang được gấp rút thực hiện.
Cường buổi sáng tới đây khảo sát, lúc này hắn đứng trên một đụn cát cùng Đinh Tiến Lực và kỹ sư của nhà thầu trò chuyện.
Viên kỹ sư tên Huỳnh Hải Long, đưa tay chỉ ra bờ biển giới thiệu:
“Theo thiết kế, cảng biển sẽ có hai bến cảng, bến A gồm 16 cầu cảng, bến B có 24 cầu cảng nối tiếp nhau. Chiều dài mỗi bến dự kiến lần lượt là 480m và 720 m, đảm bảo tiếp nhận đồng thời 5 tàu hàng tổng hợp, tàu container 30.000 tấn (DWT) đầy tải. Thiết kế kết cấu bến cũng được tính toán để trong giai đoạn kế tiếp đảm bảo neo cập cho tàu hàng tổng hợp, container 50.000 tấn”
Cường nghe xong, khẽ nhíu mày hỏi lại:
“ Vậy công suất cả năm được tổng bao nhiêu?”
“Báo cáo anh là tầm 50 triệu tấn!”
Nhận được số liệu tự Huỳnh Hải Long, Cường nhẩm tính một chút, cảm thấy trước mắt như vậy là tương đối đầy đủ, hắn hài lòng quay sang Đinh Tiến Lực nói:
“Dự án này cần ứng dụng công nghệ thông tin trong quản lý, anh phối hợp với phía chính quyền xem có thể nâng cấp đồng bộ hệ thống của bên hải quan Tỉnh không thì tiến hành song song luôn, phí có thể do Bạch Hạc gánh vác”
“Vâng!”
Đinh Tiến Lực gật đầu, hắn hiểu được suy nghĩ của Cường. Bộ máy hành chính trong nước xử lý nghiệp vụ rất chậm chạp, nguyên nhân thiếu hiệu quả ngoài vấn đề quan liêu nhũng nhiễu thì hệ thống trang thiết bị lạc hậu là một tác nhân gây ảnh hưởng lớn.
Nếu cảng Đông Thành có thể áp dụng hệ thống công nghệ thông tin đồng bộ, vậy thì tốc độ xử lý nghiệp vụ sẽ được đẩy nhanh, giúp doanh nghiệp nhập xuất hàng được dễ dàng hơn.
Bạch Hạc đề xuất làm cảng biển, cũng tự nguyện bỏ vốn đầu tư, toàn bộ trụ sở của hải quan cửa khẩu cũng sẽ do tập đoàn xây dựng, vì thế có điều kiện để cải tổ nâng cấp hệ thống trang thiết bị của hải quan, nâng cao tốc độ xử lý hồ sơ cục bộ tại cảng.
Cường đứng trên đụn cát, ngẩng đầu quan sát một hồi, lại đưa tay chỉ về phía bến cảng, nói:
“Chỗ này về sau là lắp đặt cẩu trục phải không? Tôi muốn các anh tìm loại tải trọng cao một chút, đồng thời thiết kế thêm hệ thống ròng rọc có khả năng tải được container đưa vào kho phía trong. Thời đại tự động hóa, chúng ta cần nhìn xa một chút, cũng không nên bắt chước các cảng biển khác dùng xe nâng, quá thủ công lại chậm chạp”
Cường làm qua thương mại điện tử, gần đây lại được Lưu Chính Đông khai mở nhiều về việc tối ưu hóa quản lý kho hàng. Theo hắn thấy, cảng biển ở mặt nào đó cũng có nhiều công năng giống như kho, cách quản lý là có thể áp dụng tương tự.
Đinh Tiến Lực nghe xong đề nghị của Cường, quay sang Huỳnh Hải Long hỏi:
“Anh thấy thế nào?”
Huỳnh Hải Long nhíu mày ngẫm nghĩ một chút mới đáp:
“Về mặt kỹ thuật là không có vấn đề nhưng chi phí đầu tư sẽ tăng cao. Ngoài hệ thống thiết bị xây dựng thêm, còn phải có phần mềm quản lý vận chuyển xếp dỡ”
“Không sao! Các anh cứ nghiên cứu đưa ra giải pháp, về vốn chúng tôi sẽ thu xếp” Cường khẽ phất tay.
“Vâng, vậy tôi sẽ báo cáo đề xuất này của Bạch Hạc lên Tổng thầu, sớm làm ra quy hoạch và thiết kế điều chỉnh”
Cường hài lòng, bước xuống đụn cát, đang định đi ra phía cầu cảng thì bất ngờ điện thoại đổ chuông.
Cường nhìn màn hình thì là số của Bà Mai, mẹ hắn. Bình thường, vào giờ này, biết Cường đi làm, bà rất ít khi gọi cho Cường, không hiểu hôm nay là có việc gì.
“Alo, con nghe!” Cường bấm máy nhận.
“Cường à, con thu xếp được thì về nhà một lát đi!” đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của bà Mai.
“Có chuyện gì vậy mẹ?” Cường ngạc nhiên hỏi lại.
“Ừ, con cứ về rồi biết! Có mấy người nước ngoài tìm nhà ta!”
“Người nước ngoài?”
Cường nhíu nhíu mày, trong lòng cảm thấy có hơi kỳ lạ thế nhưng không đoán ra cái gì. Thế là, hắn quay sang Đinh Tiến Lực:
“Các anh cứ căn cứ theo nội dung vừa trao đổi mà thực hiện, cố gắng đẩy nhanh tiến độ một chút. Bây giờ, tôi có việc phải đi!”
Nói xong, Cường liền tạm biệt Huỳnh Hải Long, lên xe trở về Đông Khánh.
Vừa đến cổng biệt thự, Cường liền thấy có mấy chiếc xe biển xanh đỗ thành hàng, đặc biệt còn một chiếc Roll Royce gắn biển ngoại giao, mũi xe còn treo cờ nước ngoài, nhìn qua giống như cờ của Thái Lan.
“Không lẽ là bọn họ muốn tìm Bạch Hạc hợp tác sao? Nhưng như thế này không chính quy lắm, muốn hợp tác thì cũng phải hẹn trước và gặp nhau cũng nên ở trụ sở tập đoàn mới đúng”
Ôm theo nghi ngờ, Cường tiến vào biệt thự. Bên trong, có khá đông người, Cường phát hiện vậy mà còn có cả cảnh vệ, xem ra người tới chẳng phải nhân vật đơn giản.
Bà Mai đã đứng đợi Cường từ trước, thấy hắn vừa xuống xe, liền chạy ra níu tay hắn nói:
“Con vào trong gặp họ đi!”
“Ai vậy mẹ?”
Cường khó hiểu nhìn bà Mai. Bà ngập ngừng một chút rồi mới đáp:
“Nghe cậu phiên dịch nói thì hình như là người thân tìm được cái Ánh Dương và muốn nhận lại nó. Ánh Dương cũng theo họ về đây, đang ở trong nhà”
“Người thân Ánh Dương?”
Nhận được đáp án, Cường giật mình kinh ngạc, ban đầu là có cảm giác l·ừa đ·ảo nhưng suy nghĩ lại, chuyện này có vẻ không đơn giản như thế.
Hắn đưa tay đỡ bà Mai, trầm giọng:
“Được, để con vào trong xem sao!”
Cường bước vào nhà, ngoài cửa chính vậy mà bị mấy người lính ngăn lại. Sau khi kiểm tra hắn không mang theo thứ gì nguy hiểm, mới để Cường vào trong.
Phòng khách hiện tại đang có năm người, bốn người ở cùng một bên, phía còn lại là Ánh Dương đang bần thần ngồi đối diện, có vẻ không tập trung, Cường xuất hiện cô còn chưa nhận ra.
Thấy Cường đi vào, một trong số đó có vẻ là thông dịch viên đứng lên đi về phía hắn nói:
“Chào anh, anh là anh trai nuôi của Ánh Dương phải không?”
“Tôi là anh trai, cũng không phải anh trai nuôi! Mà các anh là ai? Sao lại đến nhà tôi?”
Thấy thái độ có phần cứng rắn của Cường, vị thông dịch viên cười giải thích:
“Anh không cần e ngại sự xuất hiện của chúng tôi. Mời anh qua đây, tôi xin giới thiệu một chút!”
Cường nhìn nhìn thông dịch viên, sau đó cũng cất bước đi theo anh ta.
Ánh Dương đã nhận ra sự có mặt của Cường, chào hắn một tiếng. Cường gật đầu với cô, cũng không vội hỏi Ánh Dương cái gì, hướng mấy vị khách chờ đợi.
Vị thông dịch viên lúc này đã đứng cạnh một người đàn ông trung niên có dáng vẻ mực thước, thần thái toát lên vẻ uy nghiêm của thượng vị giả, cất giọng nói:
“Giới thiệu với anh, đây là ngài Phra Ratcha Vajiralongkorn, hoàng thân của Thái Lan cùng các trợ lý của ngài ấy”
“Hoàng thân Thái Lan? Mẹ nó, chuyện thần kỳ gì thế này? Ánh Dương thì liên quan gì đến hoàng gia Thái?”
Cường bị thân thế của vị khách làm giật mình kinh ngạc. Vị thông dịch viên thấy hắn đứng ngẩn ra, mỉm cười quay sang nói gì đó với vị hoàng thân.
Cường không hiểu tiếng Thái, chỉ thấy vị hoàng thân kia nghe xong mỉm cười nói gì đó đồng thời đưa tay ra với hắn, ý đồ muốn bắt tay.
Cường dù sao cũng là tinh anh trong giới, mau chóng lấy lại được tư duy, đưa tay ra nắm lại, còn chào bằng một câu tiếng Anh.
Cường ra hiệu mời mấy vị khách ngồi xuống, chờ người giúp việc châm cho một ly trà, hắn mới hướng vị thông dịch viên, nhẹ giọng:
“Chuyện này rốt cục là như thế nào? Tôi có thể nghe một chút được không?”