Tùng ở ngoài thấy Cường và đồng bọn đã bị vây lại lập tức gào lớn:
“...ánh, ...ánh ...uè ...ấy ...ằng ....ó ...ày ...o ...ao” (Đánh, đánh què mấy thằng chó này cho tao)
Đàn em của Tùng nhận lệnh vung gậy t·ấn c·ông. Chỉ là nhóm Cường cũng không tới tay không, từ trong người, bọn hắn lôi ra mấy ống tuýp sắt giấu sau lưng áo rồi bắt đầu triển khai màn hỗn chiến.
Liêm và Ân là hai tên to con, thường ngày đầu óc không được linh hoạt cho lắm thế nhưng khi đánh nhau lại tương đối lợi hại. Chỉ thấy mỗi tên vậy mà có thể đối kháng cùng hai, ba kẻ khác, lực cánh tay của con nhà nông không phải đám thanh thiếu niên suốt ngày chỉ biết la cà lêu lổng có thể so sánh được.
Kiên thì lại có vóc người dong dỏng cao, tuy không có ra lực mạnh mẽ được như Liêm và Ân nhưng bù lại tốc độ di chuyển rất nhanh, tên đối thủ to con vì thế phải rất vất vả mới đối đầu được với hắn.
Về phần Đại, tên này vốn là con nhà giàu, tuy xưa nay ít nhiều theo chân Cường lăn lộn nhưng nếu để nói về kỹ năng chiến đấu thì có lắp mười cái động cơ vào mông cũng đuổi không kịp bất kỳ ai trong nhóm.
Đại không có gì lợi hại thế nhưng hắn may mắn không ở thế thua khi được Cường yểm trợ.
“Hai đánh một không chột cũng què” đối thủ của Đại và Cường cũng chỉ là một tên gầy gò như thằng nghiện nên cắt hai dễ dàng ứng phó.
Chỉ thấy sau vài phát ra đòn hội đồng, liên minh Cường- Đại liền bộc lộ ra sự “cường đại” của “liên minh” khi nhanh chóng khiến đối thủ phải nằm gục xuống đất rên rỉ.
Đây cũng là tên đầu tiên trong đám đàn em của Tùng bị hạ gục. Ngoại trừ Tùng đang đau đớn ôm mặt đứng ngoài cầm máu thì thủ hạ của hắn cả thảy gồm có tám người.
Năm người đã bị bộ đôi trâu bò Liêm Ân phối hợp cầm hòa, một kẻ thì đang bị Kiên quấn lấy, một gã thì đã gục nên chỉ còn lại một tên lúc này đang thấp tha thấp thỏm trước sự đe dọa tới từ “song sát” Cường-Đại.
Tay chân của Tùng xưa nay chỉ ỷ đông hiếp ít, bắt nạt người thân cô thế cô hay đám học sinh yếu ớt nhát gan, nào đã bao giờ gặp phải một bọn thiện chiến như thế này, thua thiệt cũng là điều dễ hiểu.
Tới lúc này, Tùng biết nếu hắn còn không ra tay thì rất có thể cả bọn sẽ sớm phải bỏ chạy trước sự hung mãnh của đối thủ.
Nghĩ là làm, hắn vớ lấy cây gậy đang dựng gần đó, nhịn đau xông vào yểm trợ cho đồng bọn.
“Cầm tặc phải cầm vương” Tùng rất muốn trực diện tấn công Cường thế nhưng tên lõi này cứ đánh xong một gậy là lại rút vào vòng trong rình rập, cho dù muốn Tùng cũng không thể nào tiếp cận được.
Cực chẳng đã, hắn đành quay sang yểm trợ cho tên đồng bọn khác.
Kiên vốn đang chiếm thế thượng phong, bất ngờ bên tai vang lên tiếng gió. Theo phản xạ, hắn lách người qua thế nhưng cũng không hoàn toàn tránh được.
“Bịch”
Một cảm giác đau nhói nơi bắp tay khiến chiếc tuýp sắt trên tay Kiên suýt chút nữa rơi xuống. Bất quá khi hắn còn chưa kịp ổn định thân mình thì một bóng gậy khác lại vùn vụt lao tới vùng thắt lưng.
Đòn đánh quá nhanh, quá gần, Kiên có muốn tránh cũng tránh không nổi nhưng ngay lúc hắn chỉ còn biết trơ mắt chịu trận thì một vật thể hình tròn màu đen bay xẹt qua mặt hắn với tốc độ cao.
“Bốp... á ôi, chết tao rồi!”
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên, chốt thấy tên con đồ đang tấn công Kiên buông rơi cây gậy, ôm mặt lăn lộn trên đất đau đớn kêu cha khóc mẹ.
Cường kịp thời cứu nguy cho Kiên thì lại lập tức thu hồi ám khí rồi rút lui vào bên trong, nhanh chóng như một con sóc.
Tùng đứng ở một bên, thấy Cường thành công hạ thêm được một tên bên mình thì phẫn nộ nghiến răng nghiến lợi, vết thẹo trên mặt đỏ tấy lên như một con rết rất đáng sợ.
“Mẹ nó, thì ra lúc nãy mình bị thứ kia ám hại”
Nhìn quả cầu sắt có dây xích nhỏ đang được Cường thu vào trong tay, mắt Tùng vằn lên tia máu. Hắn biết, nếu không thể giải quyết được thằng lõi chuyên rình mò “cắn trộm” kia thì phe hắn cũng đừng mong có được cửa thắng.
Ánh mắt đảo qua đảo lại một hồi, Tùng giật lùi ra sau kéo giãn khoảng cách cùng với Kiên đồng thời âm thầm đưa tay vào trong túi quần tìm con dao nhíp.
Thủ sẵn hung khí, không nói một lời, hắn bất ngờ động thân lao về phía Kiên vung mạnh gậy.
Kiên vốn sức lực đã bị tiêu hao đáng kể sau khi quần thảo với đối thủ, đã thế còn bị một đòn đau vào tay nên mức độ nhanh nhẹn giảm sút, hắn chỉ có thể miễn cưỡng dùng hai tay cầm gậy chống đỡ đòn tấn công của đối phương.
“Choang...”
Tiếng tuýp sắt cả vào nhau chát chúa vang lên, hai tay Kiên tê rần, cây gậy cũng rơi xuống đất, cả người hắn loạng choạng lùi lại phía sau.
“Vèo... bịch”
Cường ở phía sau, thấy Kiên gặp nguy hiểm vội vã tung cầu sắt ra yểm trợ thế nhưng lần này hắn đánh hụt, đối phương như đoán trước nhảy tránh khỏi đòn đánh bất ngờ từ phía sau của hắn.
Cường thầm hô không ổn, đang khi hắn muốn giật mạnh dây thu hồi bi sắt thì bất ngờ hắn nhận ra trên tay Tùng xuất hiện vật gì đó sáng loáng.
“Bỏ mẹ, hỏng rồi!”
Một ý nghĩ xẹt qua trong đầu, không kịp làm thêm động tác nào dư thừa, Cường đổ người lăn tròn xuống đất.
Chỉ là mọi thứ đã trễ, con dao nhip trên tay Tùng bằng một tốc độ cực nhanh lao tới cắm thẳng vào bắp tay Cường.
“Á ôi... Đau quá!”
Cường đánh lộn thì nhiều nhưng trước nay hắn vẫn luôn có nhược điểm là chịu đau rất kém, bị thương liền la lên oai oái.
Kiên thấy vậy vội áp sát hắn gấp gáp hỏi:
“Anh Cường, có sao không?”
“Mẹ nó, mắt mày mù à? Để tao đâm dao vào tay mày xem có sao không?” Cường đang đau muốn xỉu dễ dàng bị câu hỏi ngu ngốc của Kiên chọc giận.
Tùng tuy không đánh trúng phần yếu hại của Cường thế nhưng thấy đã làm thằng lõi này thua thiệt, hắn hả hê nói:
“Thế ...ào, ...ằng lõi? Ăn ... ao... ướng... chứ ...ả?” (Thế nào, thằng lõi? Ăn dao sướng chứ hả?)
Cường nghiến răng nghiến lợi:
“Thằng chó, cắn trộm được cái đã tinh tướng cái gì?”
“...ày thì ...ông cắn ...ộm?” (Mày thì không cắn trộm?) Tùng chỉ chỉ vào cái miệng đang sưng vếu của mình gầm lên.
“Tao là đánh du kích, là chiến thuật, không giống loại mày” Cường dường như quên cả đau gân cổ cãi.
“Hừ... ó... dại... ắn ... àn. Xem ... ây giờ, ...ày... àm ... sao ... à ... ánh” (Hừ... Chó dại cắn càn. Xem bây giờ mày làm sao mà đánh) Tùng há mồm phản bác.
Vừa nói, Tùng vừa xách tuýp sắt lao đến.
Liêm thấy đại ca gặp nguy, tính chạy tới cứu viện thì bất ngờ có tiếng chân rầm rập, tiếp đó là tiếng còi huýt vang cùng tiếng quát lớn:
“Tất cả đứng im, bỏ vũ khí xuống!”
Cả Cường lẫn Tùng đều bị tiếng quát này làm cho giật mình, không cần phải quan sát đôi bên đều biết an ninh khu vực đã tới.
“Chúng tôi là công an tiểu khu Đông Tác, các anh ẩu đả gây mất trật tự trị an khu phố, mời tất cả về đồn phục vụ công tác điều tra”
Nhìn một vài bóng áo xanh ít ỏi đang loang loáng bao vây khu vực, Cường và Tùng đưa mắt nhìn nhau. Sau giây lát như đạt được sự đồng thuận chung nào đó, cả hai đồng thanh hô lớn:
“Chạy!”
Tiếp đó, không ai bảo ai, cả người của Cường và Tùng đều đồng loạt ném gậy về phía công an rồi mạnh ai nấy chạy. Ngay cả mấy tên đang lăn lộn trên đất hay Hải vốn là bị trói chặt hai tay cũng co giò ba chân bốn cẳng chạy chối chết.
Lực lượng an ninh vốn mỏng lại bị đám thanh niên ném gậy vào người, thành ra khốn đốn tránh né xong thì bọn “giặc cỏ” đã chuồn hết vào các con hẻm không nhìn thấy bóng dáng.
Vị chỉ huy ngao ngán nhìn quanh một hồi nhưng cũng không có cho người đuổi theo. Dù sao đám thanh niên gây rối đánh lộn lẫn nhau ở cái khu phố này diễn ra không phải là ít, không dám nói là thường nhật thế nhưng dăm bữa nửa tháng lại xảy ra một vụ thì chắc chắn là có.
Lúc này, sau khi đánh giá sơ bộ không thấy có hậu quả gì lớn, ông ta ngao ngán thở dài rồi hạ lệnh cho toàn đội thu quân trở về trụ sở.
0