Dương Trần nhìn nàng một lúc sau đó thở dài đỡ nàng ngồi dậy trên mặt đất.
Hắn mở phá vọng ngân mâu ra nhìn tới nhìn lui sau đó nỉ non nói.
“Tiểu cô nuơng này tố chất thân thể yếu nhược mà chịu cái này v·ết t·hương như thế từ nhỏ đến giờ thật mẹ nó yêu nghiệt ” Dương Trần khi nhìn vào cái này bên trong cơ thể nàng cũng hít một hơi khí lạnh nếu không phải trước hắn là cái này chân chính mỹ nữ thì hắn cũng hoài nghi đây là yêu thú nào đó hoá hình.
Tại trong cơ thể nàng một tầng băng dày đặc bao phủ tất cả kinh mạch chỉ còn một tí là bao phủ cái này quả tim nàng sợ là sống không đến một năm .
Cũng không biết trước mắt cái này nhìn như mềm mại thiếu nữ là như thế nào gắng gượng qua tới, nhưng Duơng Trần biết, cái này mười bảy năm qua, nữ tử trước mắt khẳng định tiếp nhận thống khổ to lớn, cũng biết nữ tử này ý chí khẳng định cường đại dị thường.
Trong lòng hắn không khỏi có một tí thán phục muội tử này.
Còn nguyên nhân vì sao nàng tu luyện được nhanh hơn nguời là do nàng vốn là lam sắc tư chất a.
“ Ngươi chịu đau tí a, ca giúp ngươi một tí sức, nhìn ngươi xinh đẹp thế mà chịu đau ta cũng không đành lòng ” Dương Trần đặt nàng ngồi dậy sau đó vỗ nhẹ cái này nhỏ bé vai hai bên nói
Hắn sợ khi động thủ kích hoạt băng linh tiên thiên thể nàng chịu không được mà thân vẫn đạo tiêu, thế còn cứu làm cái rắm
Hắn đành nhận một nửa thống khổ nếu không bệnh chữa không được mà người vong thì uổng công.
“ Dùng máu làm vật dẫn ! Thiên địa ngũ hành phong ẩn mở ! ” Dương Trần cắn đầu ngón tay ba giọt tinh huyết màu vàng lấp lánh lơ lửng trên không trung sau đó xoay một vòng tròn bắn thẳng vào mi tâm tiểu cô nương này
Boang !!
Kéttttt !!
Chữ mở vừa ra từ cái này tấm lưng trắng nõn nà của tiểu cô nương rung mạnh sau đó lan toả ra một luồng khí tức lạnh lẽo thấu xương bao phủ hầu hết phương viên một ngàn trượng mây đen như muốn bị đông cứng bốc cao tới ngàn thước nó có dấu hiệu sắp lan ra khỏi nơi này.
Ầmmmmm !
“ Vạn vật xuất phát từ hỗn độn ! Thiên địa quy về căn nguyên ! ” Một tiếng hét mạnh từ trong cơ thể Dương Trần phóng ra một cái hố đen vũ trụ nó rung mạnh hút tất cả tầng quang mang màu xanh này vào trong cơ thể hắn khiến dị tượng này mới dừng lại
Phốc !!
Dương trần phun ra ngụm máu lớn tia máu tràn ra miệng hắn vẫn xem thường tiên thiên thể lần này thương thế hắn khá nặng
Mà nhân hoạ được phúc hắn nhờ hỗn độn thể thôn phệ bớt quang mang màu xanh này nếu không hắn cũng bị đóng băng.
“ Cái này tôn thể chất lại mạnh như thế Ài thương thế này sợ đến mấy ngày không dùng được tu vi ”
Lau đi v·ết m·áu trên miệng hắn thở dài một hơi nói hắn vội vàng kích hoạt cái này tiên thiên thể mà chưa kịp chuẩn bị gì may là có hỗn độn thể giúp.
Hắn thở nhẹ một hơi ra từ trước đến nay từ tôn thể chất trở lên đều mạnh đến rối tinh rối mù mặc dù b·ị t·hương khá nặng nhưng cũng đáng.
Mà tu vi của hắn nhờ thôn phệ tầng băng này tự tăng lên kiếm giả lục trọng thiên mà căn cơ vô cùng vững chắc.
Lau đi vệt máu trên khóe miệng hắn đứng lên nhìn nàng một cái thấy nàng sắc mặt hồng hào không còn trắng bệch như lúc nãy gật đầu yên tâm hắn khoác áo bào đen lên vai quay người bước đi.
Nhưng lúc này thiếu nữ này mơ hồ tỉnh “ ưmm” nàng nhẹ mở mắt ra đầu óc nàng còn mờ mịt sau đó chợt giật mình nhìn cơ thể mình thấy trang phục bị vài mảnh toái phiến sau đó nhíu mày lại đứng dậy cầm cái thanh kiếm lao về hướng hắn.
Keng !!
Một quang sắc từ thanh kiếm của Hi Linh ngưng tụ nâng một kiếm sắc bén tốc độ rất nhanh hướng về phía Dương Trần lồng ngực chém tới.
Dương Trần thong thả cái này tiêu sái bộ pháp chắp hai tay trên đỉnh đầu đi nhẹ nhàng.
Khi một kiếm kia gần chạm đến Dương Trần tóc dài bay phất phơ theo gió đôi mắt hắn loé lên rực sáng tinh mang.
Một thời gian sau đó ... à không có sau đó nữa.
“ Nói ngươi đã làm gì ta ! ” Ngọc thủ trắng nõn nà lại mịn màng thanh kiếm gác trên cổ hắn cái này mùi hương thơm xông vào mũi Dương Trần khiến hắn cái mũi không thông, chỉ cần hắn dám động đậy một tí là hắn dọn nhà đi gặp lão diêm la.
Cái này giọng ôn nhu nhẹ nhàng truyền đến khiến ai cũng động lòng người nhưng với tình cảnh hiện giờ thật mẹ nó không thích hợp.
“ Tiểu muội muội cái này bình tĩnh a ! Ca nào dám làm gì ngươi ?! Chỉ là hiểu lầm thôi ! Ca chỉ là đi ngang qua nơi này nha ” Nhìn cái này sắc bén thanh kiếm gần chạm đến cổ mình mồ hôi tuôn như mưa hắn sợ hãi run giọng nói mẹ nó biết thế chạy cho nhanh để giờ gặp phải tiểu yêu tinh rồi hắn nhanh muốn khóc .
“ Ta cho ngươi lần cuối để nói ?! Nếu không đừng trách ta ” Hi Linh cái thanh âm này nhỏ nhẹ ôn nhu truyền vào tai Dương Trần, nhưng động tác lại dùng lực khiến cổ hắn tuôn ra máu .
“ Đại tỷ a Ặc Nguơi để cái này thanh kiếm như thế ta làm sao dám nói ” nhìn thanh kiếm còn tí nữa nhẹ nhàng lấy đi mạng mình hắn nhanh muốn khóc ngươi để cái kiếm như thế bắt ta nói nói cái rắm.
Keng !
“ Tốt ngươi nói nhanh ta đảm bảo kiên nhẫn mình có hạn nếu ngươi còn chần chờ đừng trách ta không khách sáo ” Nàng ngọc thủ trắng tinh xảo nhẹ nhàng dời cái này thanh kiếm sắc bén từ Dương Trần tiểu thí cổ ra sau đó tra vào vỏ mặt điềm tĩnh nói với hắn nhưng tư thế luôn đề phòng chỉ cần hắn vọng động là nàng bộc phát tu vi trấn áp hắn.
Dương Trần sau khi nhìn thấy mạng mình được bảo đảm mới thở nhẹ ra nhưng trong lòng suy nghĩ đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời xem ca làm sao giáo huấn ngươi .
Xoẹt !!
Mắt hắn loé lên cái này tinh mang tốc độ nhanh như thiểm điện biến mất tại chỗ chỉ còn lại tàn ảnh điểm ngay huyệt vị của nàng khiến cứng đờ khuôn mặt.
Tu vi hắn gần như trôi hết nhưng tốc độ vẫn còn nhanh không phải nàng có thể phát giác được thế là dính ngay bẫy của tên tiểu bạch kiểm này
“ Ngươi ! Ngươi ... ! ” Bất ngờ bị xuất thủ nàng á khẩu ngơ ngác không nói nên lời được nhìn về phía Dương Trần nét mặt tức giận trong lòng có một tia hối hận chi sắc
“ Ngươi ... ngươi cái gì ? '' Ta đã nói đi ngang qua mà ngươi vẫn không chịu buông tay ! Chậc .. chậc giờ nói xem ta làm sao t·rừng t·rị ngươi ” Duơng Trần đánh gãy lời nói của nàng chậm rãi đi đến sờ lên cái này cằm nhỏ bé khuôn mặt khá đáng yêu của Hi Linh đôi mắt trong veo như nước.
Khi mắt nàng đối diện ánh mắt sắc bén uy nghiêm của hắn như có một luồng điện chạy ngang qua cơ thể khiến nàng tê dại mềm nhũn bất lực muốn ngã xuống nàng đôi mắt tựa như muốn khóc.
“ Tiểu muội muội đừng khóc ! Yên tâm ca thế nhưng là chính nhân quân tử chắc chắn không làm gì ngươi ” Nhìn cái này tiểu cô nương đáng yêu khuôn mặt như muốn khóc Dương Trần quýnh quáng cả lên vội vàng nhẹ nhàng vỗ vai trấn an nàng trong lòng thầm rủa ta nhịn a ta nhịn.
“ Ngươi dâm tặc vô sỉ ! Ta ghét ngươi ! ” Hi Linh cắn chặt cái môi anh đào giọng tràn đầy chán ghét ánh mắt như nhìn cừu nhân chằm chằm vào Dương Trần
“ Ài ta trước giờ toàn làm việc tốt mà luôn bị người khác hận ! Tiểu muội muội ngươi tin hay không thì tuỳ vậy ! Ta đi trước một bước hẹn ngày gặp lại
Dương Trần hít sâu một hơi bình tĩnh lại nhìn cái này tiểu cô nương xinh đẹp đang chán ghét ánh mắt nhìn lại hắn lắc đầu một cái sau đó khoác áo bào đen rời đi.
“ Ngươi không định thả ta ra ?! Ta còn chưa biết tên của ngươi ? ” Khi nàng nhìn cái bóng lưng cô độc tịch mịch này định rời đi không hiểu sao trong lòng sinh ra một cảm giác áy náy khó chịu cắn chặt môi hét lên
Khi nghe cái này thanh âm ôn nhu truyền đến tai Dương Trần hắn dừng cái này cước bộ quay lại nhìn nàng một cái sau đó bước đi.
“ Yên tâm sẽ có người đến thả ngươi ra ! Còn ta tên gì thì tạm thời không nói ! Hẹn gặp lại ” Hắn chán nản cấp tốc rời đi
Dương Trần muốn trêu đùa tiểu cô nương này một tí nhưng cảm thấy có khí tức mạnh mẽ đang hướng hắn địa phương phóng tới nên vội vàng chạy đi nhanh cho chắc.
...
Khi Dương Trần đi được một lúc lâu một thân ảnh trung niên già nua khuôn mặt đang mờ mịt hướng về cánh rừng đầy băng tuyết này thời tiết này hẳn không có tuyết mới phải cái này cảnh tượng khiến trong lòng hắn hoài nghi nhân sinh.
“ Linh Nhi cái này cảnh tượng là ngươi làm a ?! Mà sao quần áo lại rách tả tơi thế này ” Hắn khi thấy nữ nhi mình cái này hình tượng thật khó coi để những đệ tử khác trông thấy thì xong mạng già rồi
“ Ừmm phụ thân ?! Mau giải huyệt vị cho ta ” Nàng mệt mỏi nhìn phụ thân mình nhỏ nhẹ nói.
“ Giải huyệt ?! Là ai đánh nhau với ngươi ?! Hắn đã làm gì ngươi chưa ?! ” Hắn đang khó hiểu trong tông môn ai dám đụng vào ngươi mà giải huyệt nhưng khi nhìn lại đúng thật mẹ nó bị điểm huyệt vội vàng giải huyệt sau đó gấp giọng hỏi.
“ Ta cũng không biết ?! Hắn đánh ta b·ất t·ỉnh sau đó điểm huyệt ?! Khi tỉnh lại thì không thấy hắn đâu ?! ”
Hi Linh nhẹ nhàng nói nửa đúng nửa sai nàng chưa dám chắc tên kia là ai cũng không biết hắn làm gì mình hay không thân thể nàng bây giờ rất mệt mỏi.
“ Ngươi vào phòng nghỉ ngơi đi ! Chuyện này ta sẽ điều tra sau ” Hắn hít sâu một hơi cố ép bản thân bình tĩnh nhưng trong mắt hắn sát ý nổi lên ...
“ Phụ thân làm việc nhớ cẩn thận nữ nhi xin cáo lui trước ” Nhìn phụ thân cái này sắc mặt bình tĩnh nhưng nàng biết tên kia sợ chạy không thoát được thở dài một cái sau đó hướng phòng mình đi vào.
0