0
Khi Dương Trần vừa biến mất một lúc lâu thì cảnh tượng kinh khủng xảy ra một bóng người mặc trang phục cổ xưa đầy quỷ dị hắn nhảy nhảy xong đáp xuống rất quái lạ đặc biệt khuôn mặt hắn rất đáng sợ khuôn mặt hắn đã bị huỷ đi hoàn toàn diện mạo và không có bất kì khí tức hay một tia sinh cơ nào chắc hẳn đ·ã c·hết rất lâu hắn nhảy nhảy đi về phía thi thể này nhìn một lúc sau đó tránh một bên bất động như nhường cho ai đó đi đến.
Một lúc sau đó.
Một tên thanh niên mặt đầy dữ tợn hắn trang phục khá giống một đệ tử nào đó của tông môn trên lưng của hắn vác theo vật to lớn tựa như quan tài sau đó hắn đi đến nhìn tên bất động đứng bên cạnh t·hi t·hể.
“ ngươi làm tốt lắm hắc hắc không hổ là t·hi t·hể kiếm hoàng luyện thành thông minh và cường đại hơn những t·hi t·hể khác ”
Hắn khá hài lòng về bộ thi hoàng này sau đó nhìn về phía t·hi t·hể nằm c·hết dưới đất.
“ Ân lại một t·hi t·hể kiếm giả thật chán mảnh đại lục này toàn những tên yếu đuối mà thôi có còn hơn không luyện làm thi nô cũng được ”
Hắn lắc đầu chán nản mảnh đại lục này không có tên nào cường đại hết hắn đặt vật to lớn tựa như quan tài này xuống sau đó mở ra một luồng tử khí lạnh lẽo từ trong quan tài này bay ra sau đó thu t·hi t·hể vào hắn đậy nấp lại sau đó đeo trên lưng lẩm bẩm một lúc.
“ không bao lâu nữa luyện thi tông ta sẽ tái hiện lại thế gian này khiến các người run sợ ha ha ”
Hắn cuời to một tiếng sau đó hài lòng rời đi tên thi hoàng phía sau nhảy theo hắn.
Cảnh tượng đã khôi phục như chưa có gì tồn tại ở nơi này.
Thiên kiếm tông.
“ Ngươi theo dõi mấy ngày nay kết quả thế nào ”
Hi hoàng đạm mạc uống trà bình tĩnh hỏi tên mặc đồ đen trước mặt.
“ Hồi bẩm tông chủ ta theo dõi nhưng người này thủ đoạn rất nhiều ta không điều tra ra được gì ”
Hi Hoàng uống một hớp trà sau đó trầm ngâm suy nghĩ gì nói.
“ Phong mang tất sẽ lộ người này hẳn không muốn bại lộ thực lực ngươi cứ tiếp tục điều tra cho ta “
Người mặc đồ đen này lĩnh mệnh sau đó cung kính lui xuống.
Hi Hoàng thở dài tưởng đâu rất nhanh sẽ tìm được người này để tông môn quật khởi không ngờ tên này lại giấu năng lực hắn không biết là phúc hay là hoạ nữa lỡ tên này làm gì mờ ám thì xong hắn nhìn lên bầu trời một lúc sau đó lắc đầu.
“ Là phúc tất không phải là hoạ là hoạ thì không thể nào tránh ..... thôi thì đi một bước tính một bước ”
Hắn nghĩ mình cũng nên đi gặp nữ nhi hỏi thăm mấy ngày nay hắn lo bận xử lý việc trong tông môn nên chưa có thời gian.
...
Hi Linh đang ngồi tịnh tâm tu luyện thì nghe tiếng gõ cửa nàng dừng việc tu luyện lại đi ra mở cửa thấy phụ thân mình nàng nghi hoặc hỏi.
“ phụ thân ngươi lại có chuyện gì tìm ta ? Không phải lúc trước ngươi mới đến rồi sao ''
Nàng giọng nói có chút bất mãn.
Ngươi cứ đến tìm ta a ! Xong ngươi chưa nói được gì lại tìm cách đi a !
Được rồi ai bảo ta là nữ nhi của ngươi !
Hi Hoàng mặt lúng túng hắn lúc trước muốn hỏi thăm nữ nhi mình nhưng có việc nên chạy đi luôn ta cũng bất đắc dĩ thôi.
“ khụ khụ Linh nhi ngươi tu luyện tiến triển thế nào, ngươi tựa hồ bệnh tật khá tốt ”
Hi Hoàng kinh ngạc khi thấy nữ nhi mình tựa hồ lại xinh ra lúc trước khi hán đến thăm nàng khuôn mặt trắng bệch nhìn không được tốt.
'' Ta tu luyện sắp tăng lên một tiểu cảnh giới nhưng mà bệnh tật có chút tốt hơn tí '' Hi Linh khi nghe phụ thân nhắc về cái này bệnh tật cũng giật mình ánh mắt có một chút hoảng loạn nhưng một lúc sau nàng kịp bình tĩnh lại nhìn phụ thân nhẹ nhàng nói ra.
Nàng không phải là không muốn nói sự thật cho phụ thân mình mà là chuyện này không thể nào tin được.
Nói đúng hơn là nếu náng nói ra sự thật phụ thân hắn sẽ tìm tên sư huynh kia tra hỏi ra bằng được kéo cho vị sư huynh ấy rất nhiều phiền phức cho dù nàng có bảo vệ vị sư huynh này cũng không thể cứ đi theo bảo vệ mãi được.
Nam nhân phải có tôn nghiêm của mình đương nhiên vị sư huynh ấy cũng thế ! Sau vài ngày tiếp xúc nàng cũng biết một ít tính cách của hắn.
Nhìn vị sư huynh có chút vô sỉ tính cách hay chiếm tiện nghi nàng như thế nhưng hắn bộ dáng rất trưởng thành không giống thiếu niên 15 16 tuôi như người khác .
Chính vì thế nàng rất tôn trọng hắn chỉ cần hắn không muốn làm gì thì nàng sẽ không muốn nói ... ta hình như thích hắn.
Hi Hoàng nhìn nữ nhi mình hài lòng gật đầu sau đó nhớ gì nói.
“ Ta có thể năm sau rời đi đại lục này ngươi tu luyện cho tốt có gì thay ta quản lý tông môn một thời gian đợi ta quay lại ”
'' Không được ngươi bây giờ đi rất nguy hiểm nếu có mệnh hệ gì mẫu thân nàng ai cứu ra '' Hi Linh giật mình sau đó vội vàng ngăn cản phụ thân ý định này
Hi Hoàng nhìn nữ nhi mình thở dài hắn cũng vì nữ nhi mình nên mạo hiểm một phen chứ để hắn nhìn nữ nhi mình đau ốm thế này hắn không chịu nổi .
“ ngươi yên tâm ta sẽ cẩn thận nếu để mẫu thân nàng biết ngươi đau ốm như thế ta cũng không biết làm sao giải thích ”
'' Ngươi cũng không cần mạo hiểm thương thế của ta sau này cũng sẽ tự động khỏi '' Hi Linh nàng cũng không che giấu gì đành nói ra để cho phụ thân yên tâm thoáng đợi sau này nàng cường đại sẽ nói ra sự thật cũng sẽ giúp hắn một tay cứu mẫu thân ra
Nghe nữ nhi nói thế hắn thở dài hắn thật không muốn nữ nhi lo lắng im lặng rời đi nhưng mà sợ nàng không thấy hắn lại lo lắng.
“ Ài Linh nhi đừng khuyên ta nữa ta không muốn ngươi mỗi ngày dằn vặt đau khổ như thế mẫu thân ngươi trước khi đi nàng dặn ta phải yêu thương ngươi nhìn người bệnh tật thế ta cảm thấy áy náy”
Hắn nói một tràng liên tục không cho nữ nhi mình nói thêm nữa ý hắn đã quyết thà liều mạng già này còn hơn nhìn nữ nhi c·hết dần c·hết mòn.
“ Được rồi phụ thân ta không giấu gì ngươi bệnh tật ta tiến triển rất tốt một thời gian sau sẽ tự động khỏi bệnh ngươi có nhớ tên trộm linh dược ? hắn là ngươi chữa bệnh cho ta '' Hi Linh thở dài một cái nàng sớm nghĩ phụ thân sẽ không tin nên đành giải thích rõ mặc dù có một chút có lỗi với vị sư huynh kia nhưng tính mạng phụ thân phải bảo đảm trước đã nàng cũng không nói rõ thân phận vị sư huynh kia cho phụ thân biết ít ra cũng một ít yên tâm a.
Nàng đã giải thích như thế nếu phụ thân còn không tin thì đành chịu sau này giải thích tiếp.
“ Ân là tên trộm kia đó hả không thể nào nếu hắn chữa được bệnh này thì hắn cũng không đến mức trộm đồ của ta chứ ”
Hắn sắc mặt cổ quái có phải nữ nhi mình quá lo lắng nên tìm một lý do nào đó nói xạo mình đi a đã thế còn nói xạo vô lý như thế có tên đạo tặc nào mà năng lực giỏi lại nghèo đến nổi đi trộm đồ chứ Ách không lẽ tên này chọn nhầm nghề thật ra hắn thích trộm hơn là chữa bệnh .
''Chắc hắn có bí mật riêng nên bất đắc dĩ trộm đồ dù gì hắn cũng đã chữa cho ta bệnh nên việc này coi như xong a '' Hi Linh thấy phụ thân có vẻ tin mới thở phào nhẹ nhõm
Còn may a ! Nếu hắn không tin là coi như xong.
Hi Hoàng nhìn kĩ lại thấy sắc mặt nữ nhi mình đúng là xinh đẹp không sai vào đâu được không còn trắng bệch hơn những lần trước hắn gặp.
“ thế những ngày trước người lén la lén lút đi gặp tên trộm này đi Ài nữ nhi lớn không dùng được ”
Hắn vẫn chưa tin lắm nhưng thấy sắc mặt nữ nhi mình tốt hơn hẳn hắn cũng vui chắc tên đạo tặc này làm giảm thương thế nữ nhi mình lại a trong lòng hắn cảm kích tên này muốn ôm hôn hắn một trận.
“ phụ thân ngươi lại nghĩ đi đâu vậy ta đã nói giúp ngươi xử lý vài việc trong tông môn mà ” Khi nghe phụ thân nói trúng ý định mình nàng có chút xấu hổ cúi nhẹ đầu mặt có chút đỏ ủy khuất nói
Ngươi đừng hỏi những việc này a ta rất ngại có đ·ánh c·hết ta cũng không nhận đâu.
“ đúng rồi phụ thân bây giờ ta đã thương thế khôi phục ngươi nói ta biết mẫu thân làm sao lại b·ị b·ắt đi ” Nàng có chút bối rối khó xử đành kiếm sang chuyện khác hỏi .
Hi Hoàng tâm tình đang tốt như nhưng khi nghe nữ nhi hỏi về thê tử hắn nhìn nữ nhi thở dài chuyện này hắn muốn chôn trong lòng nhưng có một số việc không giấu đi được.