Một tàn ảnh khi vồ hụt Dương Trần nó dừng lại và tàn ảnh này từ từ lại hiện ra một thân ảnh một con yêu thú dài chừng năm mét cao khoảng hai mét là một con tam giai yêu thú đỉnh phong tật phong lang trên miệng nó còn dính đầy v·ết m·áu như vừa mới ăn thứ gì.
Nội đan da lông huyết nhục cốt cách đối với một tên tu sĩ là một tài nguyên mà những tu sĩ này đối với những con yêu thú là vật đại bổ ăn hết giúp bọn chúng cường đại đồng dạng những người tu luyện này đối với yêu thú chính là cừu địch không c·hết không thôi chỉ cần chạm nhau một giây thôi là nhớ nhau cả đời.
Những tu sĩ này, hoặc là mang theo đại lượng nội đan da lông yêu thú an toàn rời đi hoặc là táng thân trong miệng yêu hài cốt cũng bị gặm không còn một mẩu đây là số phận của bọn họ khi mạo hiểm vào mảnh sơn mạch này.
Con đường của người tu đạo gian nan và chứa đầy những nguy hiểm muốn trở thành một cường giả nhất phương thiên địa bọn họ cần phải trải qua những lần cửu tử nhất sinh một đường trải qua lịch lãm rèn luyện đầy gian nan.
Ở xung quanh sơn mạch cũng chỉ có những yêu thú nhất giai cấp thấp cũng an toàn đối với tu sĩ nhưng lại không có thu hoạch đượn gì lớn.
Cơ duyên thường đi kèm với nguy hiểm muốn đạt được cơ duyên thây đổi số phận thì phải chập nhận mạo hiểm nếu may mắn thì sẽ cơ hội đổi đời còn không táng thân vào miệng yêu thú.
Dương Trần nhàn nhạt liếc mắt về con Tật Phong Lang này đang nhe răng mắt dữ tợn hướng về phía hắn chỉ cần hắn động một tí là con Tật Phong Lang này hướng hắn xuất thủ ngay.
“ ừm tam giai yêu thú đỉnh phong thế nào lại chạy đến con yêu thú cường đại này ”
Trong lòng Dương Trần đậu đen rau muống nãy giờ toàn gặp đại lão bây giờ ra cụ tổ rồi đánh được cái rắm dùng hắn nhìn về phía con Tật phong lang này sau đó nỉ non nói.
“ Bất quá nếu thôn phệ nội đan này hẳn ta đột phá bình cảnh tiến giai kiếm sỉ đỉnh đi !”
“ nhưng mà mẹ nó tam giai đỉnh phong làm sao mà đánh ..... Ân thôi liều mạng một phen”
Dương Trần nhìn về phía con Tật Phong Lang này Phá vọng ngân mâu mở ra một vàng một bạc ngân quang nhìn về phía con yêu thú này.
“ Ô Ngaoo!!.”
Con tam giai yêu thú này không chịu nổi uy áp từ đôi ngân mâu của hắn khiến nó tru lên một tiếng dài sau đó lao nhanh chỉ để lại một tàn ảnh móng vuốt sắc bén một trảo hướng về phía Dương Trần móng vuốt sắc bén khí tức kinh khủng chỉ cần bị một trảo con phong lang này đảo qua cho dù kiếm sĩ ngũ trọng thiên cũng không tốt lành gì.
“ keng “
Kiếm gỗ của Duơng Trần bay ra khỏi vỏ kiếm ý bắn ra sáng chói cả cánh rừng
“ Vô Ảnh Đại Tự Tại ”
Dương Trần bế đi ý thức của mình, tiến vào trạng thái vong ngã hắn bất đắc dĩ mới làm như thế
nếu để làm những cái khác ảnh hưởng, hắn sẽ tao ngộ thảm cảnh rất khó coi.
Hắn dùng phá vọng ngân mâu để thôi diễn từng điểm yếu của con yêu thú này dùng đại tự để né tránh đạo công kích.
Một trảo con yêu thú đảo qua Dương Trần lại né sang một bên hai con ngươi màu vàng bạc xoay tròn thôi diễn từng điểm yếu hắn kiếm hướng về điểm yếu chém tới.
“ keng ầm ầm ”
Tiếng kiếm lẫn móng vuốt v·a c·hạm nhau nổ mạnh vang lên khắp mấy dặm xung quanh, lúc này cả hai vẫn chưa dừng lại hướng về nhau xuất thủ một người một thú chém g·iết nhau tốc độ phải nói kinh khủng ngay cả tàn ảnh cũng không bắt kịp
Móng vuốt của con yêu hướng về Dương trần đảo qua hắn lại tránh được nhưng cũng v·a c·hạm b·ị t·hương mà hắn lại chém vào điểm yếu của con tật phong lang này lại chỉ bị trầy xước một tí cả hai bên một nguời né thì thú xuất thủ mà một nguời xuất thủ lại không gây v·ết t·hương nặng cho thú
Một cuộc chiến gây cấn ai sức chịu đựng mạnh hơn thì thắng
...
Trong một cánh rừng phía tiếng v·a c·hạm nổ ầm ầm khói bụi bay kín cả khu vực một thân ảnh nhân loại đang chém g·iết với con yêu thú này.
Một người chiến một thú sinh tử thảm liệt tràng cảnh cả kinh quần điểu bay loạn xạ.
Có thể thấy phía trước thân ảnh nhân loại này trên người chứa đầy v·ết t·hương mà con yêu thú lại b·ị t·hương nặng hơn huyết nhục văng tung toé trận chiến đã sắp đến hồi kết.
“ phốc “
Một kiếm sắc bén lạnh lẽo của Dương Trầnphá đi lớp phòng ngự của con yêu thú này đâm thẳng vào bên trong.
“ Rầm ào ào ”
Máu tươi từ con yêu thú tràn ra ướt đỏ cả mặt đất nội tạng từ trong bụng con yêu thú văng tứ tung.
“ Ngaooooo !!! ”
Một tiếng gào đầy thảm thiết thê lương phát ra từ miệng con yêu thú thân thể nhào đến gốc đại thụ ngã ầm ầm khí tức nó tiêu tán đ·ã c·hết một nhát kiểm chí mạng của Dương trần khiến nó không có cơ hội nào phản kháng.
Thời gian trôi qua năm hơi thở.
Phá vọng ngân mâu của hắn xoay tròn một lúc hai ngươi đen nhánh hiện ra vô ảnh đại tự tại đã tắt ý thức hắn dần khôi phục.
“ ừm xong rồi sao Ân v·ết t·hương của ta khá nặng ”
Hắn bĩnh tĩnh đi đến nhìn con tật phong thân thể gần như nát bấy không khỏi thở dài hắn đào đi nội đan và những thứ giá trị trên người nó.
Một khoả nội đan màu xanh to bằng ngón tay tỏ ra tinh mang lấp lánh, dùng nội đan này để hấp thu Dương trần sẽ tăng lên một cảnh giới, còn huyết nhục da lông bán đi đủ hắn tiêu đến mấy chục năm
Hắn nhìn lên trời thấy sắp tối nghĩ một lúc lại nhìn thương thế mình lắc đầu nỉ non nói
“ không được tối nay phải ngủ ở đây, thương thế ta cần khôi phục nếu đi ra gặp phải phiền phức thì nguy ”
Hắn thu thập hết thảy sau đó hướng về sâu trong cánh rừng nơi có cổ thụ cao mấy trượng phía trước.
0