0
Hắn thiên tân vạn khổ chờ đợi đến ngày mình được sư huynh coi trọng vất vả cẩn thận từng ly từng tí một sợ làm hỏng nó thế mà mắt thấy sắp chạm vào Tử huyết thảo không ngờ nó lại đột ngột bốc hơi trước mắt mình như chưa từng tồn tại
Không có dấu hiệu biến mất cũng không có bay lên nhưng lại ngay trước mắt vị kiếm sĩ cao giai này thực lực phải nói thuộc hàng cao thủ giác quan lại nhạy bén cảm ứng được động tĩnh xung quanh nhưng hắn không cảm nhận một tia khí tức nào xung quanh thế mà Tử huyết thảo lại như bốc hơi một dạng như tan vào không khí vậy sắc mặt của hắn lúc trắng bệch lúc lại đỏ như gặp quỷ a
Nếu để sư huynh biết chuyện này cái nồi hắn cõng hơi bị to rồi !
Hắn nhanh muốn khóc ra nước mắt !
Thấy sư đệ cứ đờ người ra không có tí phản ứng gì ba người đi đến gần hắn trong lòng thầm mắng tên này có vui quá thì đợi ra ngoài mà vui không thấy trời sắp tối sao đờ người đứng ra đó làm gì ? lỡ tao ngộ con yêu thú ngũ giai nào thì coi như xong thật
" Sư đệ ngươii làm sao thế ? thu thập xong thì đi nhanh cứ đờ người ra đấy, lỡ đâu gặp yêu thú cường đại làm sao xuất thủ được '' DIệp bạch hỏi
'' Đúng đấy sư đệ ngươi thu thập xong linh thảo thì đi nhanh ra mảnh sơn mạch rồi có gì nói yên tâm bọn ta không tranh giành phần với ngươi đâu ! '' Tên sư huynh khác phụ họa an ủi sợ sư đệ này lo lắng mà kéo cả bọn nguy hiểm
Tên sư đệ này sắc mặt đỏ cả lên mắt như muốn khóc thôi lần này xong rồi ! ta làm sao các ngươi bị mù hay sao còn hỏi
‘' không .... không thấy nữa ! hu hu !Mất rồi .... nó biến mất rồi .... không phải tại ta làm !!
Bị ba tên sư huynh này chăm chú nhìn khiến hắn không còn giữ được bình tĩnh nữa trực tiếp quỳ xuống khóc lóc vò đầu bứt tóc điên cuồng gào thét rất bi thảm khiến ba người trong lòng cũng khó hiểu
“ sư đệ ngươi nói mất ? Thế là mất cái gì ? không phải Tử huyết thảo ngươi thu thập rồi sao ” Diệp bạch mờ mịt hỏi cố trấn an hắn nhưng trong lòng cảm thấy có gì đó không ổn
“ Hu ... hu !! Sư huynh là Tử huyết thảo biến mất rồi không phải tại ta làm đâu !!! ” Hắn khổ sở khóc lóc điên cuồng lung lay cánh tay Diệp bạch như cầu xin tha thứ
“ Tê !!! Sư đệ ngươi đừng ăn nói hồ đồ ta chứng kiến nãy giờ có thấy động tĩnh gì đâu ”
“ Đúng đấy sư đệ !! Ngươi nói tử huyết thảo biến mất ? nhưng nãy giờ hai người chúng ta không cảm nhận được một tia khí tức nào xung quanh cả không nói đến sư huynh là kiếm sư có động tĩnh không lẽ hắn không cảm nhận được khí tức ba động nào ?! ” Hai tên sư huynh chất vấn tên sư đệ này có giấu làm của riêng cũng đừng ăn nói hàm hồ như thế ngươi xem bọn ta như con nít mới lên ba sao
Diệp bạch nghe sư đện nói hắn cũng nhíu mày lúc đầu hắn cũng không cảm nhận được gì nhưng trong lòng cứ chột dạ không hiểu sao cứ như có người đang theo dõi hắn
“ Tốt !!! Các ngươi im để ta tới xem ”
Hắn ánh mắt rét lạnh trực tiếp đi đến phía trước nhìn xung quanh một sát na sau hắn trực tiếp biến mất xuất hiện tại cành cây sau đó lên giọng quát lên vang vọng cả xung quanh cánh rừng
“ Các hạ là người phương nào ? Tại sao c·ướp đoạt mà không hiện thân ? Thế còn tính là anh hùng hảo hán gì nữa !? Thức thời lăn ra đây gặp ta nếu không đừng trách ta không thủ hạ lưu tình”
Hắn cảm thấy người này tu vi cũng không cao nên mới giở giọng điệu uy h·iếp với tu vi kiếm sư của hắn còn sợ ai nếu tên kia cao hơn mình vài cảnh giới thì đã trực tiếp xuất thủ chứ không sử dụng thủ đoạn hèn mọn như vậy
Một câu nói vang vọng khắp thiên tùng sơn mạch như làn sóng phát tán ra mọi ngỏ ngách xung quanh
Núp trong bóng tối Dương trần bĩu môi khinh thường tên này ta là nguỵ quân tử a làm gì được nhau cho ngươi hét đến mai ta cũng không hiện thân xem ai mệt hơn biết liền
Bổn công tử đây há phải ngươi ngu mà đánh với các ngươi !!
Trên tay hắn vẫn còn đang cầm một cây linh dược màu đỏ sáng chói đẹp mê người nếu nói về đánh nhau hắn không dám nhận mình đứng thứ nhất nhưng nghề đạo trộm này một khi hắn xuất thủ thì không ai biết được làm sao hắn xuất thủ coi như đứng đầu thiên hạ a hắn có vô ảnh đại tự tại xuất quỷ nhập thần ẩn trong bóng tối cho dùng kiếm sư cao giai có đến cũng không cảm nhận được hắn nháy mắt hắn đem Tử huyết thảo vào nhẫn trữ vật sau đó hứng thú nhìn cuộc vui
Thật xin lỗi nha ta cũng không muốn c·ướp đâu tại trong lòng ta thấy đồ vật mà không trộm thì trong lòng ta cứ bứt rứt khó chịu ta đành mượn dùng vài hôm chơi dùa tí
Hơn nữa ta thấy có một gốc linh dược thôi lỡ đâu các ngươi lòng tham nổi lên trực tiếp xuất thủ tranh giành làm mất đi tình huynh đệ vốn có a
Vì để tránh đi tình trạng cẩu huyết vốn không nên có nên ta đành trực tiếp xuất thủ giúp một tay coi như làm chuyện tốt không công cả hai bên đều có lợi ... Hắn nói phi thường đúng khi tên Diệp bạch ra khỏi sơn mạch này hắn trở mặt với ba tên sư đệ một cách chóng cả mặt khiến cho một cuộc chiến ác liệt diễn ra kết cục cả hai lưỡng bại câu thương
để người khác chiếm tiện nghi còn bọn hắn xác phơi thây trong bụng yêu thú a
Trong lòng hắn cảm thấy mình tâm địa thiện lương tự chụp cho mình cái mũ thánh nhân cứu thế không nỡ nhìn huynh đệ tương tàn lẫn nhau
Nhưng vị thánh nhân này không dám lộ diện ra ngoài nếu như hắn không muốn mạng của mình
“ Đi ra cho ta !! Tính ta nhẫn nại có hạn nếu không cho ngươi trốn ở chân trời góc biển ta cũng tìm ra cho bằng được ngươi ”
Nhìn bốn phía tĩnh mịch không có một tí động tĩnh có người đang theo dõi hắn khá tức giận trực tiếp hét lên cương khí trực tiếp hướng xung quanh chém tới làm cho xung quanh cây cổ thụ chấn động mạnh liên tục
......
Nhưng lại không có động tĩnh gì làn gió nhẹ thổi qua khiến những lá cây nghe xào xạc yên tĩnh đến lạ thuờng cứ như cánh rừng này chỉ có hắn và bọn sư đệ ngoài ra không còn ai
có thể né tránh đi hắn cảm ứng người này không phải đến mức yếu chắc có thủ đoạn gì đó mà hắn không cách nào nghĩ ra
Lúc này Diệp bạch tức giận hắn không còn tính nhẫn nại một chút nào tu vi hắn trực tiếp bộc phát lấy trung tâm hắn đang đứng một làn cuồng phong mang khí tức sắc bén tản loạn ra điên cuồng gặt hái những cây cổ thụ xung quanh chưa hết khí tức này còn lan tận vào sâu bên trong mảnh sơn mạch
Với tình cảnh như này Dương trần đang đứng hắn cũng không khỏi cảm thán kiếm sư không thể khinh thường nếu lần sau có gặp tên kiếm sư nào thì chạy là tốt nhất
Nhưng mà cho dù người có phá tan cả mảnh sơn mạch thì bổn công tử cũng không có bị gì đâu cho ngưoi trang a cứ việc mà trang thoải mái khi nào mệt thì giải tán đường ai nấy đi
Ở sâu trong mảnh sơn mạch một vật thể khổng lồ đến đáng sợ khiến người khác sợ hãi nó đang hướng đi về phía sâu đi ... nhưng khi khí tức này quét ngang thân thể nó một làn mờ ảo sương mù che đi thân ảnh khổng lồ này mắt nó dần dần đỏ như máu tựa như hung thú hồng hoang cổ đại
Nó quay người lại hướng về phía khí tức của tên Diệp bạch đang điên cuồng gào thét