Khi dị tượng nổi lên, Dương Trần dừng cái này đọc thiên thư, hắn chậm rãi đi ra ngoài ngước nhìn lên trời.
'' Có chút ý tứ, thiên đạo ý chí nơi này lại yếu đến thế?''
Hắn nhìn lên trời sau đó mày nhíu lại trầm ngâm suy nghĩ gì đó.
'' Lấy thiên hạ làm bàn cờ, ai là người đánh cờ ? Ai là con tốt thí ?! '' Hắn nhìn lên cao ngút bầu trời một mảnh hắc ám kia khẽ hỏi.
Mắt hắn loé lên một vệt tinh quang, sau đó quay người đi vào như không quan tâm đến việc này, nhưng vẫn còn vang vọng một câu nói cuối cùng.
“Tùy ngươi đi, thích làm gì thì làm nếu ngươi không ngại sống c·hết thì cứ nhắm vào ta! ”
Hắn đi vào đọc thiên thư tiếp còn bàn cờ do ai sắp đặt hắn chẳng cần quan tâm ta còn tu luyện chưa xong đây này quản cái rắm chuyện này.
Dù cho có chuyện gì thì cũng không cần đến hắn động thủ a trời có sập xuống sẽ có người mạnh chống ta đi quản làm cái rắm a đi ngủ hay tu luyện còn tốt hơn.
...
Hắn bắt đầu đọc thiên thư thời gian trôi qua dần dần, ghi nhớ từng câu từng câu khẩu quyết xuất hiện trong đầu của hắn.
Thời gian cứ thế dần trôi qua
Sau khi đọc xong những cái này khẩu quyết ảo diệu hắn cất quyển thiên thư vào nhẫn trữ vật, sau đó hắn nhìn lên bầu trời, thầm nghĩ trong lòng
'' Ta tốt hơn hết bày một cái cấm chế để ngăn lại nếu không cái gì hậu quả ta cũng không nắm chắc được ''
Hắn nói xong sau đó tay khắc từng phù văn khá lâu để ngăn chặn dị tượng này cấm chế phải cường đại nếu không cấm chế sụp đổ thì nguy hiểm Dương Trần không gánh nổi cái này nồi đâu.
...
Khi Duơng Trần đã bố trí xong cấm chế hắn bắt đầu ngồi xuống thở nhẹ một cái sau đó tĩnh tâm tu luyện.
Nhắm chặt đôi mắt lại sau đó vận chuyển những câu khẩu quyết trong đầu hắn từng chữ như hiện ra trước mặt hắn.
Lúc này hắn như đứng trước một vùng hỗn độn tối đen như mực xung quanh thậm chí không có thời gian hay không gian tồn tại.
Lấy thân hoá hỗn độn, thiên địa vạn vật đều quy về hỗn độn, tái tạo cơ thể thành tựu hỗn độn thể.
...
ẦMMM!
ẦMMM
Một t·iếng n·ổ thật mạnh thanh âm như xuất phát từ hỗn độn sơ khai một luồng hắc ám quang mang sáng chói từ cơ thể Dương Trần lan tỏa ra khắp cái này căn phòng.
Một sát na sau tất cả thời gian như dừng lại tĩnh mịch Dương Trần hắn như trải qua không biết bao năm tháng, trải qua vô cùng vô tận luân hồi, nhìn thấy hồng mông sơ khai, thiên địa dần hình thành sinh linh phát triển vô số .... sau đó lại quy về tịch diệt.
Từng câu từng câu khẩu quyết vận chuyển lúc này cơ thể hắn bao trùm cái này hắc quang mang dày đặc thỉnh thoảng lại truyền ra t·iếng n·ổ mạnh như có gì đó thật mạnh đập vào cơ thể hắn.
...
Rầmmmmm !
Hắc quang mang này bao trùm Dương trần thân ảnh, căng tròn thật mạnh ra như quả trứng khổng lồ, sau đó nổ mạnh một tiếng ánh sáng chói hết cả mắt lan ra khắp căn phòng rồi dặp tắt.
Sau đó hiện ra một thiếu niên diện mạo thư sinh tuấn lãng, làn da điểm này có chút trắng như tuyết, đôi mày tựa như thanh kiếm sắc bé uy nghiêm, một nét đẹp ma mị động lòng người khiến bất kì nữ nhân nào trên thế gian đều si mê, khí chất thanh tao ôn hòa từ hắn lại càng điểm thêm cái này vẻ đẹp.
Nếu có nữ nhân ở nơi này, sẽ liên tục cảm thán không ngớt, thậm chí......
Từ trong đan điền của Dương Trần, hình thành một màu đen cái hố tựa như lỗ đen của vũ trụ, lỗ đen này bắt đầu vận chuyển, phương viên vài ngàn trượng tất cả linh khí truyền vào đan điền hắn, từng kinh mạch hắn nghe tiếng đập mạnh ầm ầm, kinh mạch hắn phá rồi lại lập từng chất dịch đen thải ra Ân đó là tẩy kinh phạt tuỷ.
Tại ngoại giới
2 ngày trôi qua
Mặc dù Dương Trần đã bố trí cấm chế nhưng dị tượng này xảy ra khi hắn đang đọc quyển thiên thư nên không có cách nào dừng lại dị tượng này.
Lúc này ở ngoại giới một mảnh hỗn loạn, tiếng gào thét la hét vang khắp cả nơi, hắc ám đã bao trùm toàn bộ kiếm vực tối như mực không ai có thể thấy được gì.
Vì không có tu vi nên bọn họ dùng đèn đuốc đi kiểm tra khắp nơi, có người lo sợ đây là kiếp nạn giáng lâm trong lòng họ cầu nguyện mau chóng trôi qua
“ hu hu ! ông trời ơi là bon ta àm gì mà lại giáng kiếp nạn thế này xin ngài bớt giận “
“ Là do chúng ta sai gì mà ngài lại trách phạt xin ngài thu hồi cái này khủng kh·iếp kh·iếp dị tượng! ”
“ A!!!! tu vi của ta, 200 năm nay ta tu luyện khổ cực bây giờ đi hết rồi, xong thật rồi “
“ huhu, ta còn muốn tu luyện ta muốn vấn đỉnh thiên hạ ta muốn ôm mỹ nhân ta muốn làm mọi thứ ! “
Một mảnh hỗn loạn tán loạn khắp nơi tiếng gào thét la lên có người vừa đi vừa chửi hắn chửi trời hắn chửi đất, hắn chửi tất cả mọi người, hắn chửi mười tám đời tổ tông tên nào gây nên chuyện này.
Lúc này một tên trung niên sắc mặt khá tuấn tú ánh mắt thâm thuý tu vi sâu không lường được,mày hắn nhíu lại nhìn về một vùng hắc ám đen tối trước mặt nói
“ Ngươi đoán xem là cái gì gây nên dị tượng này “
Một áo bào đen che kín thân thể, trên mặt hắn đeo mặt nạ nụ cười, rất thần bí, hắn từ từ hiện ra chậm rãi tiến tới nói
“ Ta làm sao biết là ai có thể bảo vật xuất thế hay tên thiên tài nào đó gây dị tượng này cũng nên .''
Tên trung niên này trầm ngâm suy nghĩ một chút sau đó bình tĩnh nói
“ Không nắm chắc đừng nên vọng đọng phái người sang mảnh đại lục đó âm thầm điều tra cho ta '' hắn ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua mảnh đại lục này.
“ Tuân lệnh đại nhân. ” một đám mặc đồ đen lĩnh mệnh lệnh sau đó thân ảnh từ từ biến mất như chưa từng xuất hiện.
“ hắc hắc nhị ca người quá cẩn thận rồi, với tu vi chúng ta còn sợ ai nữa ?''
Tên trung niên này nhìn về phía tên mặt nạ này lạnh nhạt nói
“ Tam đệ ta căn dặn người bao lần rồi, làm gì cũng phải lấy cẩn thận làm đầu ''
Tại hoàng cung một hoàng triều nào đó, một cô gái thân ảnh nhỏ bé mặt khá đáng yêu diện mạo khuynh nuớc khuynh thành, ánh mắt trong veo như suối nàng lặng lẽ ngước nhìn lên cửa sổ nhìn lên bầu trời đen tối.
Một vẻ đẹp thuần khiết xen lẫn trong màn đêm, ánh mắt nàng theo vẻ u buồn cô độc, nàng nhìn lên trời rất lâu như lâm vào hồi ức nào đó.
“Khục, khục Hoa nhi !”
Nàng từ trong cái này suy nghĩ giật mình hoảng hốt chạy đến giường sau đó nhìn một lúc mới nhẹ thở ra.
“ Phụ thân, ngươi đau ốm đừng nên cử động, bệnh lại nặng thêm ! “
Nàng nhìn phụ thân mình mặt thống khổ chống cự bệnh tật nhẹ nhàng nói, những giọt lệ bắt đầu chảy xuống trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này.
“ Hoa nhi, ta thực sự không sao, ngươi nói cho phụ thân chuyện gì mấy ngày nay trời lúc nào cũng tối như mực thế khục khục !”
Một thân ảnh già nua gầy gò mặt nhăn nheo hắn vẫn cười nhưng không giấu đi được sự thống khổ bệnh tật nằm trên giường nói.
“ Ta không biết chuyện gì xảy ra nữa? mà ta cũng không muốn biết chuyện gì bên ngoài xảy ra, chỉ cần ngài khoẻ mạnh bên cạnh Hoa nhi là được “
Nàng nhẹ nhàng trấn an phụ thân mình sau đó đút thuốc cho hắn uống sau đó lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn chăm sóc.
'' Là ta có lỗi với ngươi . '' Hắn thở dài một tiếng sau đó yên tĩnh nằm uống thuốc
Nàng cứ thế lặng lẽ chăm sóc phụ thân mình không nói lời nào oán trách hẳn giống như con người nàng thế lặng lẽ làm trách nhiệm của một người con nên làm.
Có lẽ thế cuộc đời vốn như thế vô thường, không ai biết trước được gì chỉ cần sống vì bản thân mình là được quản chi những thứ xa vời.
...
Lúc này một thân ảnh ngồi xếp bằng tu luyện, bóng lưng hắn gầy yếu nhưng lại rất mạnh mẽ dù thiên sập xuống hắn vẫn phá thiên.
Thân ảnh mở mắt ra, ánh mặt thâm thuý con ngươi đen nhánh dù không thấy gì đặc biệt trong mắt hắn nhưng vẫn không giấu đi sự t·ang t·hương như trải qua ngàn vạn lần luân hồi của thân ảnh này.
Hắn là Dương Trần sau khi tu luyện xong hắn thở ra ngụm trọc khí.
0