Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 13: Hoả Ma Mãng.
Ánh mắt của Lâm Tiêu không ngừng dò xét bên trong sơn động.
Chỉ thấy xung quanh, bức tường nhẵn bóng một cách dị thường, mặt đá bằng phẳng trơn loáng không mang theo chút dấu vết của thời gian bào mòn, hoàn toàn không giống với những hang động tự nhiên hình thành, mà càng giống như đã bị một loại lực lượng kỳ dị nào đó mạnh mẽ chém xuyên qua.
Chứng kiến một màn quái dị như vậy, Lâm Tiêu khẽ nhướng mày, ngón tay nhẹ lướt qua mặt đá, tuy cực kỳ mỏng manh nhưng hắn vẫn có thể nhận ra được một cỗ khí tức sắc bén còn sót lại trên bề mặt, như thể dư uy của một chiêu tuyệt sát vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán.
Khí tức kia không mạnh, nhưng lại khiến lòng người rét lạnh, tựa như lưỡi dao nhọn đặt nơi yết hầu, chỉ cần khẽ động liền có thể m·ất m·ạng, nếu như phán đoán của hắn không sai, thì động phủ này rất có thể là do một cường giả chém ra, mà nhìn vào vết tích vẫn còn rõ ràng chưa hoàn toàn tan biến, nơi này hẳn mới chỉ được mở ra không lâu trước đây.
Nghĩ tới khả năng bên trong có thể đang ẩn giấu một vị cường giả, loại cường giả như vậy, Lâm Tiêu hiện tại còn chưa đủ tư cách để trêu chọc.
Lúc này, trong lòng hắn không khỏi dâng lên một tia thoái ý cơ duyên dù có lớn đến đâu, nhưng cũng phải có mạng để cầm.
Thế nhưng, ý nghĩ này rất nhanh đã bị Lâm Tiêu dẹp bỏ, nếu thật sự bên trong tồn tại loại cường giả này, thì ngay từ thời điểm hắn bước vào sơn động, đối phương hẳn cũng đã phát giác ra, với thực lực có thể chém mở một toà sơn động như vậy của đối phương mà nói, thì cho dù hắn muốn rút lui vào lúc này, cũng chưa chắc đã thoát thân được.
Như vậy, có thể đối phương không có ác ý, hoặc là đã rời đi, đến đây, Lâm Tiêu không khỏi thở ra một hơi.
Lâm Tiêu hít một hơi thật sâu, để đề phòng vạn nhất, hắn vẫn là vận dụng hư không nguyên lực, tận lực làm cho sự hiện diện của bản thân trở nên mờ nhạt, lúc này mới an tâm hướng sâu bên trong đi tới.
Càng đi sâu vào, khung cảnh xung quanh càng trở nên âm u mờ ảo, khiến tâm thần Lâm Tiêu luôn trong trạng thái căng cứng.
Bước đi trong không khí an tĩnh này hơn mười phút đồng hồ, Lâm Tiêu cước bộ rốt cuộc dừng lại, ánh mắt chậm rãi quét về phía cuối con đường, nơi bóng tối mờ ảo không thể che giấu được, từng dòng nham tương đang cuồn cuộn lưu chuyển, ánh đỏ rực rỡ phản chiếu lên hư không, tạo thành từng gợn sóng nóng bỏng lan toả trong không khí.
Nơi này, đúng như suy đoán, quả thật kết nối với một đầu hoả mạch.
Nhiệt lưu từ nham tương không ngừng tỏa ra, làm cho vốn đã vô cùng khô nóng không khí càng trở nên vặn vẹo mơ hồ, từng sợi hỏa mang mỏng manh như ẩn như hiện, lượn lờ trong hư không tựa linh xà uốn lượn, mang theo khí tức nóng bỏng làm cho người ta không khỏi thêm vài phần sợ hãi.
Lâm Tiêu ánh mắt lóe lên, thần sắc càng thêm nghiêm túc, hư không nguyên lực tự động vận chuyển, khiến cho bên ngoài thân thể, tầng giá y kia càng thêm ngưng thực vài phần.
Tiến sâu hơn vài trượng, hiện ra trước mắt Lâm Tiêu là một khung cảnh khác biệt hoàn toàn với hang động nhỏ hẹp phía sau, cảnh tượng phía cuối con đường khiến người ta không khỏi chấn động tâm thần.
Vách đá hai bên đột nhiên mở rộng ra như thể bị một bàn tay vô hình cường đại đẩy lùi, tạo thành một đại sảnh thiên nhiên ẩn sâu dưới lòng đất, trần vòm phía trên cao đến mười trượng, từng khối nham thạch đỏ sẫm tản mát ra quang mang nhàn nhạt, như thể thiên địa linh khí bị luyện hóa đến cực hạn mà hình thành, ánh sáng đỏ giao hòa cùng khí tức nóng bỏng, khiến không khí nơi này vặn vẹo như sóng nước.
Mà phía dưới là từng dòng sông dung nham đang cuồn cuộn lưu chuyển, đỏ rực tựa huyết dịch của đại địa, bốc lên khí tức hừng hực không gì có thể che giấu.
Dung nham gào thét, thỉnh thoảng từng cột lửa từ dòng sông nóng bỏng bạo liệt trào lên, như long hỏa phun trào, khiến cho không gian vang lên những t·iếng n·ổ "ông ông" trầm thấp, rung động cả vách đá dưới chân.
Lâm Tiêu không vội vàng tiến vào, ánh mắt đảo quanh một vòng, cuối cùng, dừng lại tại một phương hướng.
Khác biệt với xung quanh đỏ đậm nham thạch, tại một góc sâu trong động, một vách đá màu tím đen nổi bật lên, hoàn toàn không ăn nhập gì với hoàn cảnh nơi đây.
Tại mặt vách đá, không ngừng tản ra từng đợt không gian ba động kỳ dị, như thể dựng nên một tầng màn chắn vô hình, hoàn toàn ngăn cách với môi trường xung quanh, tựa như ẩn dấu đi khác động thiên.
Cùng lúc đó, bên trong đan điền của Lâm Tiêu, Hư Không Đế Hoa dao động càng thêm mãnh liệt, từng đạo ba động không gian mờ ảo không ngừng được phóng ra, tựa như đang cộng hưởng với vách đá kia, một cảm giác khát cầu khó diễn tả thành lời âm thầm lan tràn, càng lúc càng trở nên rõ rệt và cuồng nhiệt.
“Xem ra, lần này ra ngoài lịch luyện... quả nhiên không sai.” Lâm Tiêu khẽ cong khóe môi, không còn do dự, từng bước chậm rãi tiến về phía vách đá.
Càng tới gần, không gian ba động càng trở lên kịch liệt, từng đợt sóng vô hình phóng xạ ra ngoài, v·a c·hạm vào Lâm Tiêu mặt ngoài hư không giá y, phát ra những tiếng “ù ù” trầm thấp sau đó tiêu tán vô tung vô ảnh.
Rất nhanh, Lâm Tiêu đi tới phía trước vách đá, quan sát một hồi nhưng không thể nhìn ra điều gì đặc biệt, đang khi hắn chuẩn bị đưa tay chạm vào vách đá, đột nhiên, một tiếng rít gào vang lên, khiến Lâm Tiêu lập tức dừng lại động tác, sắc mặt trở nên cảnh giác, ánh mắt sắc bén quét về phía sau.
Chỉ thấy từ bên trong nham tương nóng bỏng, một bóng dáng to lớn bắt đầu vươn lên, toàn thân nó bị dung nham bao phủ, giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, từng dòng nham tương cuộn chảy theo mỗi chuyển động, tạo thành những tia lửa rực rỡ trong không gian, cơ thể nó uốn lượn, như thể một cột lửa mạnh mẽ đang bùng c·háy d·ữ d·ội, tỏa ra nhiệt lượng khủng kh·iếp.
Khi lớp nham tương dần tán đi, hình dáng chân chính của nó mới dần hiện ra.
Đó là một đầu cự mãng dài hơn ba trượng, thân thể uốn lượn trong không trung, từng lớp vảy đỏ sậm phủ kín toàn thân, sắc cạnh lạnh lẽo phản chiếu ánh sáng âm u, mỗi cử động đều kéo theo từng đợt khí lưu nóng bỏng lan rộng, khiến không gian xung quanh vặn vẹo như bị nung chảy, đôi đồng tử màu đỏ rực, ánh lên vẻ âm lãnh tàn bạo, mỗi lần ánh nhìn quét qua, tràn đầy một cỗ sát ý, cái miệng to như chậu máu không ngừng phun ra nuốt vào từng cỗ hoả diễm.
"Tiểu Nguyên Đan cảnh yêu thú, Hoả Ma Mãng." Lâm Tiêu sắc mặt trước nay chưa từng có nghiêm túc.
Hắn tự nhận bản thân Hư Không Nguyên lực số lượng cùng độ tinh thuần so với Tiểu Nguyên Đan cảnh cường giả không kém, thế nhưng nguyên lực cũng không phải một người thước đo sức mạnh.
Lâm Tiêu vừa mới đột phá Thiên Nguyên Cảnh không lâu, lấy hắn thân thể cường độ, cùng với Hư Không Nguyên lực gia trì, có thể cùng với Thiên Nguyên Cảnh hậu kỳ so chiêu, thế nhưng so với Tiểu Nguyên Đan cảnh yêu thú quả thật vẫn là có chút không đáng nhắc tới.
Đang khi Lâm Tiêu dâng lên một tia thoái ý, như thể đoán trước được ý định của hắn, Hoả Ma Mãng đột ngột cuộn mình lại, thân thể to lớn lao v·út qua không trung, ngăn chặn duy nhất con đường rút lui.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.