Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Rời đi.
Nói đến Hỏa Mãng Hổ Tiểu Viêm, bảo hắn không chút động tâm... là giả.
Bước đi trên con đường lớn, dòng người tấp nập, tiếng huyên náo vang vọng không dứt bên tai, cảnh tượng phồn hoa nơi đây không khỏi khiến Lâm Tiêu nhớ đến kiếp trước từng sinh hoạt giữa thành thị hiện đại.
Tam Phẩm võ học Vô Ngân Trảo, không hiện tại phải gọi là Tứ cấp võ học Hư Không Trảo.
Là một cái buôn bán nhiều năm kẻ già đời, hắn ánh mắt có bao cay độc, ai có thể đắc tội, ai không thể đắc tội… hắn nhìn một cái là rõ.
Nam tử trung niên không dám chậm trễ, lập tức gật đầu đáp.
Thế nhưng trong mắt Lâm Tiêu, chút trở ngại ấy... chẳng qua chỉ là vết xước trên kiếm sắc, không đáng để bận tâm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ trên người thiếu niên kia, hắn mơ hồ cảm nhận được một cỗ áp lực nhàn nhạt, tuy không cố ý phát ra, nhưng lại như đè nặng lên thần hồn, khiến người khác theo bản năng sinh ra vài phần kiêng kỵ.
Tại Lâm gia, người duy nhất hắn xem như quen thuộc... cũng chỉ có một mình Lâm Động, chính vì thế, ngày hôm qua hắn đã sớm tìm Lâm Động nói lời từ biệt. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu niên trước mắt, tuổi tác thoạt nhìn cũng chỉ vào khoảng mười bốn mười lăm, nhưng trên người lại ẩn ẩn tản mát ra khí tức khiến hắn cũng cảm thấy áp lực, ở độ tuổi này mà đã có được tu vi như vậy... nếu không phải thiên tư tuyệt đỉnh, thì tất mang thân phận bất phàm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chẳng mấy chốc, một nam tử trung niên mặc áo xám từ phía sau quầy bước ra, ánh mắt vừa chạm tới thân ảnh thiếu niên trước mặt, thần sắc liền khẽ biến.
Lâm Tiêu nghe vậy cũng không nhiều lời, từ bên trong tay nải lấy ra ba cái hộp ngọc, đặt tại nam tử trung niên trước mặt, đạm mạc nói.
Nhân lúc trời còn chưa sáng, Lâm Tiêu đã lặng lẽ rời giường.
Ngày kế tiếp.
"Ba hộp này lần lượt chứa 21 cây nhất phẩm linh dược, 12 gốc nhị phẩm linh dược, cùng với 1 gốc tam phẩm linh dược."
Nam tử trung niên cung kính ngữ khí, cũng nằm trong Lâm Tiêu dự liệu, dù sao, hắn cố ý thả ra một chút khí tức chính là để tránh gặp phải những kẻ không có mắt, tự chuốc phiền toái vào thân.
“Chỗ các ngươi... có thu mua dược liệu không?”
Từ khi tộc hội kết thúc đến nay, đã trôi qua nửa tháng.
Lâm Tiêu đoạt được vị trí đệ nhất, phần thưởng chính là một lần tiến vào Lâm gia bảo khố, tùy ý lựa chọn ba món vật phẩm.
Lâm Tiêu đối với tốc độ này vẫn còn chút không hài lòng, vì vậy hắn quyết định rời Lâm gia, tự mình ra ngoài lịch luyện.
Căn cơ vững chắc, tự nhiên có lợi cũng có hại, lợi chính là ở trong cùng cảnh giới gần như vô địch, hại là mỗi lần đột phá đều phải tiêu tốn lượng tài nguyên gấp mấy lần người thường.
Bản thân tu vi dù đã đạt tới cực hạn nhưng lại như bị một lớp màn mỏng ngăn cách, rõ ràng có thể thấy nhưng không thể chạm tới. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chỉ sợ muốn đột phá, ít nhất cũng phải tốn một hai tháng thời gian.
“Có, có! Dược phường chúng ta luôn có thu mua dược liệu, chỉ cần là dược liệu chưa hư hao, phẩm chất không quá kém, đều có thể định giá công bằng. Không biết công tử mang tới loại nào, để tại hạ người giám định ?"
Nghĩ tới tương lai, bản thân rất có thể sẽ tranh đoạt một ít cơ duyên vốn thuộc về Lâm Động, Lâm Tiêu cuối cùng vẫn là lựa chọn buông bỏ ý định đoạt lấy Tiểu Viêm, dù sao, đối với người như Lâm Động hắn vẫn là vô cùng coi trọng.
Lâm Tiêu khẽ gật đầu, ánh mắt đảo qua một vòng, thanh âm bình thản vang lên.
Nếu chiếu theo nguyên bản quỹ thời gian, thời điểm hiện tại cũng gần kề một số sự kiện trọng yếu tựa như cuối năm trận săn bắn, hay việc Lâm Động thu phục Hỏa Mãng Hổ con.
Nam tử trung niên trong lòng khẽ chấn động, ánh mắt thoáng thu liễm, lập tức đổi sang nụ cười hòa nhã, giọng điệu cũng theo đó trở nên cực kỳ khách khí.
Viêm Thành cách Thanh Dương trấn không tính là quá xa, dọc đường cũng không gặp trở ngại gì đáng kể, tới khi mặt trời vừa ngả về tây, ánh chiều tà rọi xuống từng vạt núi, Lâm Tiêu rốt cuộc cũng đã tiến vào địa phận Viêm Thành.
Hỏa Mãng Hổ vốn không phải chủng tộc gì cường đại, thậm chí trong giới yêu thú cũng chỉ thuộc loại trung, hạ đẳng.
Không chút do dự, hắn đẩy cửa bước vào, vừa mới bước qua ngưỡng cửa, một luồng hương dược nồng đậm liền xộc thẳng vào mũi, hương vị thanh thuần mà nồng hậu, khiến cả người hắn cũng trở nên nhẹ nhõm.
Toàn bộ những linh dược này đều là Lâm Tiêu tự tay hái từ Lâm Gia phía sau núi, đặc biệt là gốc tam phẩm linh dược, hắn đã phải hao tốn không ít công sức mới có thể từ tay một con yêu thú Địa Nguyên cảnh đoạt lấy, nếu không vì nó không có quá nhiều tác dụng đối với bản thân, Lâm Tiêu đã sớm dùng nó để tăng cường tu vi.
Không biết là vì thân phận người xuyên việt hay do Hư Không Đế Hoa lúc tẩy kinh phạt tuỷ mang lại tạo hoá, mà ngộ tính của hắn cao vô cùng, đem ra so sánh với thiên phú tu luyện, còn có phần nhỉnh hơn.
Bởi vì hắn biết, một khi tiếp nhận tài nguyên từ gia tộc, cũng đồng nghĩa với việc tự nguyện buộc mình vào cỗ xe mang tên "Lâm gia".
Nam tử trung niên liếc nhìn những linh dược này, ánh mắt không khỏi sáng lên, đối với Lâm Tiêu thái độ càng thêm vài phần cung kính.
Tuy nhiên, hắn không chút do dự mà từ chối.
Lâm Tiêu đã từng nói, trước sau hắn sẽ rời đi nơi này, tiến đến càng rộng lớn hơn thế giới, và hắn không muốn trên vai mang thêm bất kỳ gánh nặng nào. (đọc tại Qidian-VP.com)
Hắn lặng lẽ dạo một vòng quanh phố xá, ánh mắt đảo qua từng tòa lâu các san sát nối tiếp nhau, cuối cùng, bước chân rốt cuộc cũng dừng lại trước một tiệm dược phường.
Thế giới này, cường giả không chỉ cần tu vi mà còn cần sát ý, không trải qua máu lửa tẩy lễ, dù có thiên phú ngút trời cũng chỉ là đèn sáng trong gió, một cơn gió lớn thổi qua liền tắt.
Thế nhưng, Lâm Tiêu lại biết rõ Tiểu Viêm thân mang biến dị huyết mạch, dù tiền kỳ thực lực vô cùng yếu ớt, nhưng chỉ cần cơ duyên đầy đủ, thông qua việc cắn nuốt các loại yêu thú huyết mạch, yêu linh… thậm chí có thể tiến hóa thành Hắc Ám Thánh Hổ, so với yêu vực tứ đại bá chủ không chút thua kém.
Từ thời khắc Lâm Tiêu bộc lộ chân chính thực lực, Lâm gia cao tầng gần như đã coi hắn là trọng điểm bồi dưỡng, không tiếc đưa ra vô số tài nguyên để lôi kéo.
Sau khi thu dọn qua loa những vật dụng có giá trị trong nhà, hắn khoác ngoại bào, mang theo hành trang đơn giản, không đem theo bất kỳ thứ gì dư thừa, rồi lặng lẽ rời khỏi thôn, hướng về Viêm Thành mà đi.
Trong nửa tháng này, mặc dù có sự trợ giúp từ hai cây Hỏa Huyết Chi, nhưng Lâm Tiêu vẫn không cách nào đột phá Thiên Nguyên cảnh, nguyên nhân không phải vì hắn thiên phú không đủ, mà là do căn cơ quá mức thâm hậu.
Chương 8: Rời đi.
Bởi vậy, bộ tam phẩm võ học Vô Ngân Trảo trong tay Lâm Tiêu chưa đến một tuần đã được tu luyện thành công, thậm chí, hắn còn tiến hành bổ khuyết những thiếu sót và cải tiến bộ võ học này, khiến uy năng của nó tăng lên một bậc. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.