Chương 11: Rời khỏi phó bản
Trang viên đã trở nên yên tĩnh vô cùng, gió nhẹ thổi vào trong nơi này. Triết Minh ngơ ngác đứng đó, rồi hắn khẽ thở dài.
Lách tách… lách tách…
Tiếng máu nhỏ giọt xuống đột ngột vang lên, Triết Minh đưa tay chạm lấy mũi của mình. Hắn không mấy lạ lẫm chuyện này, chỉ bịt lấy mũi của mình rồi khẽ cười khổ.
“Sao vậy?” Đại ca nhìn lấy hắn, Triết Minh chỉ cười nhẹ, hắn lắc đầu và nhắm mắt lại, cố gắng kiềm chế cảm giác đau rát ở trong đầu. Từng chuỗi thông tin xuất hiện trong tâm trí của hắn, cuối cùng cứ thế mà bị xóa bỏ.
Đó là lý do mà hắn muốn làm một người bình thường.
Một lúc sau, hắn mở mắt ra, còn định nói gì, nhưng lập tức quay đầu nhìn lấy đại ca, đôi mắt sáng lên. Triết Minh cất tiếng, giọng nói có vẻ chần chừ, giống như còn hoài nghi điều gì đó:
“Đại ca?”
“Ừm?” Cô gái nghiêng đầu, tay cầm lấy cái đồng hồ quả quýt, sau đó đưa mắt nhìn về phía Triết Minh, lộ rõ vẻ khó hiểu.
Nhưng cô nào có biết được, trái tim của Triết Minh lúc này đã ngập tràn trong nỗi hân hoan, ánh mắt của hắn sáng bừng lên. Khuôn mặt hắn lộ ra vẻ ngu ngốc, khóe miệng còn cong lên, lộ ra một nụ cười khả ố.
Oa!
Là Nữ Thây Ma! Nữ Thây Ma!
Đại ca nhà hắn là Nữ Thây Ma! Không đúng, phải gọi là Đại Tỷ cơ chứ!
Quả nhiên… quả nhiên Triết Minh chính là nhân vật chính! Đây có phải dấu hiệu báo rằng sau này hắn sẽ tung hoành khắp thành phố, đánh bại thiếu gia nhà giàu, sau đó lập một dàn hậu cung siêu khủng không?
Đã thoát khỏi chế độ sử dụng não, giờ đây trí tuệ của Triết Minh chỉ ngang với một thanh niên độc thân bình thường. Hắn nở một nụ cười ngu ngơ, tự tưởng tượng lấy tương lai mà hai tay ôm lấy hai em gái và chìm đắm trong đó. Chỉ đến khi đại ca… không, là đại tỷ cất tiếng thì Triết Minh mới bừng tỉnh:
“Mà sao ngươi biết Bá Tước Đỏ là nữ?”
“À, về vấn đề đó hả?”
Triết Minh vuốt nhẹ chóp mũi của mình, hắn nhớ lại những gì mà mình đã tư duy, sau đó mới nói:
“Bộ giáp đó được bảo dưỡng rất tốt, thậm chí nó có thể chịu được cú va đập của cửa sắt phù phép mà không hề bị móp méo. Nếu để ý kỹ, ta sẽ thấy thiết kế của thứ này rất tỉ mỉ.”
“Ừm?”
“Điều đó có nghĩa thứ này là vật được truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác của gia tộc. Họ sẽ thống nhất rằng cho dù bộ giáp có thiết kế dành cho nam giới, nhưng nếu người thừa kế là nữ, cô ta cũng phải mang lấy nó.”
“Nhưng điều đó đâu có liên quan tới kết luận rằng Bá Tước Đỏ là nữ…”
Khuôn mặt của đại tỷ mịt mù, cô nghiêng đầu nhìn lấy Triết Minh, vẻ bối rối lộ rõ trên nét mặt xinh xắn ấy. Triết Minh khẽ đảo mắt, sau đó hắn mới hắng giọng và nói tiếp:
“Các đòn t·ấn c·ông của Bá Tước Đỏ có xu hướng sử dụng những nhát chém chậm và mạnh, nói rõ hơn, người đó thiếu sự linh hoạt. Tuy nhiên, Bá Tước Đỏ có thể phản ứng với những nhát chém của đại tỷ và lấy chậm phá nhanh, điều đó có nghĩa phản xạ của đối phương rất nhạy. Nhưng phương thức chiến đấu của Bá Tước Đỏ lại lấy mạnh và vững làm chủ yếu, đó là điều mâu thuẫn.”
Triết Minh cầm cái mũ trên tay và xem xét lấy nó, đoạn hắn cất vào trong kho chứa đồ và khẽ cười nhẹ:
“Vậy nên, một người có cung phản xạ nhanh nhạy nhưng lại dùng phương pháp chiến đấu vững và chắc. Cho dù lời nguyền ban cho kẻ đó sức mạnh, nhưng có vẻ bởi vì yếu tố thể chất của người đó không phù hợp với trọng lượng của bộ giáp được truyền thừa qua từng thế hệ… Đúng vậy, khả năng rất lớn người đó là nữ.”
“... Thông minh quá?”
Đại tỷ trừng to mắt nhìn hắn, nhưng Triết Minh chỉ dở khóc dở cười đưa tay lau lấy máu mũi đang chảy ra. Hắn nghiêm túc trần thuật một sự thật hiển nhiên đối với cô ta:
“Đại tỷ à, là do não bộ em không được tốt, cho nên mới dùng cách ép khô nó để suy ra mấy điều như vậy.”
Người khác thông minh là do bẩm sinh, hắn khôn vặt là do ép cạn tiềm năng của não. Cái trước là có lợi, cái sau là tự tìm đường c·hết.
Người như Triết Minh tốt nhất nên yên phận làm một người bình thường mà thôi.
“Đại tỷ, chuyện gì xảy ra với… cái đầu…”
Triết Minh ngơ ngác nhìn lấy đại tỷ, thân thể đầy đặn nhưng lại có nét cường tráng, làn da trắng bệch không có sức sống. Nhưng khuôn mặt lại đẹp đẽ tựa như một con búp bê sứ. Từ khi nào mà một xác sống trong Minecraft có thể hóa thành mỹ nữ cơ chứ?
“À? Chỉ là tạm thời thôi.”
Đại tỷ giơ chiếc đồng hồ lên, sau đó chỉ khẽ mỉm cười mà chìa nó ra:
“Khôi phục một phần thực lực trong vòng ba phút, ta không thể duy trì nó mãi được.”
“Có tác dụng phụ?” Triết Minh thắc mắc, chỉ thấy cô ta gật đầu, đoạn giơ chiếc đồng hồ lên và nuốt lấy nó vào trong miệng. Một lần nữa, Triết Minh bắt đầu nghi ngờ rằng có phải trong bụng của đại tỷ là một thứ nguyên khác hay không.
Miệng không gian bốn chiều? Dạ dày thứ nguyên?
Đại tỷ khẽ liếc nhìn Triết Minh, sau đó cô phì cười và đưa ngón tay lên, bắt đầu đếm một cách chậm rãi:
“Lần này chỉ là ba phút, nhưng nếu sử dụng nó nhiều hơn, có lẽ ta sẽ phải chìm vào ngủ sâu một thời gian dài.”
“Ồ…”
Triết Minh nói, nhưng hắn cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều. Thực sự thì Triết Minh không thích việc phải động não, vì hắn cảm thấy không suy nghĩ gì, sống một cách vô tri mới thoải mái làm sao. Còn mỗi lần động não…
Lần này chỉ là chảy máu mũi, ai biết được lần sau não của hắn có bị vắt đến quá độ mà hỏng luôn hay không?
Đột ngột, đại tỷ lên tiếng:
“Vậy là… đồng hương thoát khỏi đây rồi, đúng không?”
“Có lẽ vậy?”
Triết Minh gật gù, nhưng rồi ánh mắt hắn thoáng lộ ra vẻ nhẹ nhõm. Bởi vì lúc trước hắn vận dụng quá độ não bộ của bản thân, cho nên giờ đây có vẻ hơi mệt mỏi, dẫu vậy, giờ lòng của hắn cảm thấy nhẹ lắm.
Ít ra thì, đó là cách phá đảo phó bản mà hắn đã chọn.
Đại tỷ mỉm cười, đôi mắt thoáng híp lại tựa như hai vầng trăng khuyết, cô nhìn lấy Triết Minh, chợt vỗ tay:
“Giỏi lắm.”
Triết Minh ngừng lại, thoáng có chút ngượng ngùng vì lời khen, chỉ cười gượng và đưa tay vuốt lấy chóp mũi mà không đáp lại nữa. Đúng hơn là, những lời sau đã bị hắn nuốt ở trong lòng.
Hắn làm thế cũng chỉ vì mình mà thôi…
Bùm!
Đại tỷ biến mất, chỉ để lại một đầu Zombie trên mặt đất, nó khẽ lăn qua lăn lại, sau đó đột ngột bật nhảy lên trên mái tóc của Triết Minh và yên vị ở đó. Dáng vẻ ngốc nghếch của nó khiến Triết Minh phải phì cười, hắn đứng dậy và vươn vai:
“Rời khỏi phó bản thôi!”
Vừa dứt lời, Triết Minh lập tức trở về căn phòng trọ của mình. Hắn thở ra và ngồi xuống chiếc ghế nhựa, tay bám vào thành bàn, giờ đây, trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi.
Cảm giác đau nhức khiến Triết Minh phải đưa tay với vào trong tủ bàn, lấy ra một lọ thuốc. Sau khi cho vài viên vào miệng, cảm giác dễ chịu hơn khiến Triết Minh tỉnh táo hơn đôi chút, và rồi…
“Rút thưởng!”
Hắn tức khắc lẩm bẩm, nhưng rồi như nghĩ đến điều gì, Triết Minh tức khắc đứng dậy, hành động đột ngột của hắn khiến đại tỷ giật mình, nó ngậm lấy tấm bảng gỗ và đưa về phía Triết Minh:
“?”
“Tôi phải đi mua đồ cúng!”
“Đồ cúng?”
Trước bảng gỗ đầy thắc mắc của đại tỷ, Triết Minh chỉ nghiêm mặt, hắn nói từng chữ chắc nịch:
“Đúng vậy, phải cầu khấn ông bà, tổ tiên phù hộ trước khi rút thưởng!”
Mẹ nó, đáng lẽ hắn nên làm điều đó khi rút thưởng năng lực, nếu không cũng chẳng gặp phải cái Minecraft quỷ quái này!