Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 15: Từ hôm nay, bắt đầu nổi tiếng toàn trường!

Chương 15: Từ hôm nay, bắt đầu nổi tiếng toàn trường!


“Dù sao thì, ta tin rằng em đã lấy được chìa khóa đến trang viên của Bá Tước Đỏ nhỉ?”

Vị tiểu thư nâng tách trà trên tay lên, đôi mắt tím luôn mang lại cho người ta một sức hút hấp dẫn. Cho dù Catherine có là một người phụ nữ đi nữa, nhưng cô cũng thoáng ngây người, sau đó khẽ gật đầu:

“Nhờ có một vài sự trợ giúp mà em đã lấy được nó, nhưng mà trải nghiệm… không mấy vui vẻ.”

Catherine khẽ gượng cường, việc đi cùng với Vô Duyên khiến cô lâm vào rất nhiều tình huống khó xử. Gã ta có hơi kỳ cục và bẩn bựa, nhưng dù thế, đóng góp của đối phương là không hề nhỏ. Khiến cho Catherine không ghét hắn, nhưng cũng chẳng muốn dây dưa vào con người kỳ dị như vậy.

“Vậy được thôi, chúng ta đi nào.” Vị tiểu thư khẽ mỉm cười và đứng dậy, Catherine khẽ gật đầu, cô lấy chìa khóa ra nắm trên tay, sau đó nhanh chóng sử dụng nó.

[Đã mở khóa phó bản: Trang Viên Của Bá Tước Đỏ.

Đang tiến vào…]

Khung cảnh xung quanh hai người thay đổi, xuất hiện tại đại sảnh. Catherine nhìn nơi này một lúc, cô chợt nhíu mày lại và bước đến cánh cửa lớn - giờ đây đã bị thứ gì đó nổ tung, để lộ ra một lỗ hổng to lớn. Ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, khiến nơi đây mất đi vài phần âm u, có vẻ sống động hơn nhiều.

Tuy nhiên, vị tiểu thư nhắm mắt lại một lúc, cô lắng nghe một hồi, chợt mở mắt ra và nghi ngờ nhìn về phía Catherine:

“Bá Tước Đỏ đâu?”

“Vâng?” Catherine nhìn lại tiểu thư, chỉ thấy đôi mắt ả ta lộ ra vẻ khó hiểu mà nói:

“Ta không nghe thấy tiếng của bất kỳ thứ gi đang di chuyển.”

“Không thể nào?” Catherine tức khắc nói, sau đó cô bước đi nhanh chóng về sâu hơn trong căn biệt thự. Vị tiểu thư nhún vai, chậm rãi bước đi theo sau cô và nhìn ngắm xung quanh, rồi ả khẽ xoa cằm như suy nghĩ điều gì đó.

Tầng một, không có một bóng người.

Tầng hai, không có một vết tích.


Trở về đại sảnh, khuôn mặt xinh đẹp của Catherine, giờ đây lại tràn ngập vẻ ngạc nhiên lẫn ngơ ngác. Cô nhìn ngắm xung quanh, khóe miệng có hơi giật nhẹ, dường như rất khó đỡ với tình huống này.

Để có thể tăng cường thực lực của bản thân, cô cầm tìm cách đi vào phó bản Trang Viên Của Bá Tước Đỏ.

Bây giờ đã vào rồi, nhưng boss ở đâu?

Chẳng lẽ Bá Tước Đỏ chạy mất? Catherine nghiêm mặt, cô suy nghĩ rất nhiều phương án, sau đó mới quay sang nhìn lấy tiểu thư, hỏi:

“Có phải là chưa tới thời điểm để Bá Tước Đỏ xuất hiện?”

“Đừng có ngốc thế, xem chừng Bá Tước Đỏ đã thoát ra khỏi phó bản này rồi.”

Vị tiểu thư cười khúc khích, cô như nghĩ đến điều gì, chợt nheo mắt lại, môi khẽ mỉm lên:

“Có khi vật chứa 007 là Bá Tước Đỏ cũng nên…”

“Không thể nào, Bá Tước Đỏ không thể đạt đến cấp độ như vậy, nhưng vì sao cơ chứ?”

Catherine hít một hơi thật sâu, phần ngực đồ sộ của cô khẽ phập phồng. Một cảm giác khó chịu dấy lên trong lòng cô, khi mà bản thân đã vất vả thu thập đủ loại vật dụng cần thiết cho việc thằng cấp, vậy mà đến bước cuối cùng lại phải đứt gánh giữa đường.

Tiếc thay, có khó chịu cũng chẳng giúp ích được gì, nên Catherine quyết định tìm kiếm xem có vật dụng gì có thể sử dụng được không. Bằng không, e rằng nhiệm vụ lần này cô sẽ mất lớn.

Đột ngột, cô ngừng lại bước chân, sau đó khẽ cúi người xuống và nhìn lấy một con dao còn được cắm trên mặt đất. Đôi mắt thoáng lộ ra vẻ thất thần, sau đó Catherine cúi người xuống và cầm lấy nó lên:

“Tiểu thư!”

“Ừm?” Vị tiểu thư bước lại gần Catherine, cô quan sát con dao đó một lúc, sao đó mỉm cười: “Là Nhân Từ nhỉ? Không ngờ lại gặp được nó ở đây đấy.”

“Đúng vậy, một vật phẩm cấp Truyền Thuyết.” Catherine nói, sau đó khuôn mặt cô lộ ra vẻ nghiêm túc:

“Tuy không thể mang nó ra khỏi phó bản, nhưng thế này là đủ rồi.”

“Đúng vậy, năng lực của em phù hợp với chuyện này.” Vị tiểu thư cười nhạt nhìn lấy Catherine, khẽ nắm chặt Nhân Từ trong tay, cô khẽ thở dài. Thu nhập không tệ, thế nhưng cảm giác mất mát này là sao?

Đến cùng là thứ gì đã gây ra sự mất tích của Bá Tước Đỏ?


Cái thứ đó giờ đang ở trong trường đại học khoa học xã hội và nhân văn.

Là một trường đại học nằm trong hệ thống đại học quốc gia tại Đại Việt, là trung tâm đào tạo, nghiên cứu khoa học công nghệ đa ngành, đa lĩnh vực chất lượng cao, được sự ưu tiên của Nhà Nước, sớm là một trong số những trường đại học đứng hàng đầu Đại Việt.

Từ ngày vào trường này, Triết Minh càng bộc lộ được tài năng của bản thân.

Từ bình thường trở thành siêu cấp bình thường…

Lúc này đây, hắn ngồi ở tận cuối lớp học, tay chống cằm tựa như lắng nghe giảng viên, nhưng mắt thì nhắm nghiền. Rõ ràng, sau một đêm vất vả đủ thứ chuyện, bây giờ mới là thời điểm để Triết Minh có thể hưởng thụ giấc ngủ thoải mái của hắn.


[Năng lực của bạn là có tăng 100% tốc độ khi chạy trốn khỏi kẻ địch mạnh.]

[Năng lực của bạn là có thể biến hình thành tiên nữ.]

[Năng lực của bạn là đọc được suy nghĩ của chính bản thân mình.]

[Năng lực của bạn là trở nên vô địch khi vừa nhảy hip hop vừa cầm lon cà chua đóng hộp vào mỗi sáng thứ sáu.]

[Năng lực của bạn là Minecraft!]

“Không!!!”

Âm thanh hét toáng vang lên khiến cả lớp văn học trở nên yên tĩnh. Triết Minh giật mình, hắn đổ mồ hôi lạnh mà ngồi bật dậy, hơi thở gấp gáp, đôi mắt vẫn còn lộ ra nỗi sợ hãi.

Mẹ nó! Gặp ác mộng rồi!

Triết Minh run rẩy, hắn đưa tay ôm mặt. Nhưng sau đó, một giọng nói trầm, có vẻ bối rối vang lên từ trên giảng đường:

“Nếu em không biết câu trả lời thì cứ nói, không nhất thiết phải phản ứng như vậy đâu.”

Khi hắn ngẩng đầu lên, cả lớp đang nhìn vào hắn. Có những ánh mắt hoang mang, những ánh mắt đầy hứng thú, những ánh mắt mang theo sự khó chịu vì phá đám tiết học, và kể cả những ánh mắt thán phục nữa.

Nhưng trên tất cả, chính là trên giảng đường, người thầy giáo khó hiểu nhìn lấy hắn.

Triết Minh gãi gãi đầu, hắn khẽ cười trừ và đứng dậy, hắng giọng một cái, hắn chần chừ hỏi:

“Thầy đọc lại câu hỏi được không ạ?”

“Em có thể giải thích về hình thái giá trị giản đơn hay ngẫu nhiên không?”

Thầy giáo đọc lại câu hỏi một cách từ tốn. Triết Minh nghe thấy câu hỏi, khuôn mặt của hắn tức khắc lộ ra vẻ suy tư. Trong đầu hắn trống rỗng, không có một tí kiến thức nào cả.

Câu hỏi này là sao nhỉ? Mình đã từng học rồi đúng không?

Triết Minh ngơ người, hắn liếc mắt nhìn sang đồng đội, nhưng giờ mấy thằng đó mới bắt đầu lật cuốn giáo trình ra. Đúng là vật họp theo loài, Triết Minh thì ngủ, mấy thằng này thì cắm đầu vào cái màn hình điện thoại, thành thử ra không có ai nghe thầy giảng cả.

Đột ngột, một người bạn tri kỷ chợt thúc vào hông Triết Minh, thì thầm nhắc bài:

“Trang bốn mươi lăm của giáo trình.”

Như vớt được cọng cỏ cứu mạng, Triết Minh nhanh chóng đưa tay giật lấy luôn cuốn sách ở người anh em ngồi cạnh bên. Cũng bởi vì hắn không đem gì đi học cả, cho nên vừa mở cuốn sách đến trang bốn mươi lăm, Triết Minh dõng dạc đọc to:

“Vì tình yêu và công lý, ta là nữ chiến binh xinh đẹp trong tà áo thủy thủ, Thủy Thủ Mặt Trăng!”

“Nhân danh Mặt Trăng, ta sẽ trừng trị ngươi!”

Khoan đã?

Sao giáo trình lại có tranh vẽ?

Triết Minh đọc xong, hắn ngừng lại, cả lớp im phăng phắc. Hắn mở to mắt sau đó nhìn sang người anh em ngồi ở bên cạnh, đối phương cũng trừng mắt lại nhìn hắn.

Trời má? Tên này đọc Thủy Thủ Mặt Trăng trong giờ học kinh tế chính trị?

Người anh em? Tại sao ông lại làm như vậy cơ chứ?

Hai người nhìn nhau, sau đó cả lớp chợt cười ồ lên, thầy giáo thì ngơ ngác - có vẻ như người giảng viên chỉ vừa mới ra trường được bảy, tám năm này còn đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng thân là một người có tố chất tốt, anh ta chỉ nín cười và hắng giọng:

“Được rồi, cả lớp yên nào. Còn em kia, lần sau nhớ đừng giật truyện bạn nhé, tập trung vào việc học hành đi.”

Đại học là vậy, giảng viên sẽ không còn ép buộc việc học tập của bạn nữa. Họ sẽ để bạn tự ý thức được tầm quan trọng của việc học - dĩ nhiên, một thứ mà Triết Minh chưa từng có.

Khuôn mặt méo lại như bị táo bón, hắn đưa cuốn truyện lại cho người anh em, khóe miệng khẽ giật nhẹ:

“Ừm… Thủy thủ mặt trăng của ông?”

“...”

Trước ánh mắt như muốn g·i·ế·t người của đối phương, Triết Minh huýt sáo và lơ đãng quay đi. Hắn lặng lẽ cách xa người anh em đó một chút, cảm giác tội lỗi khiến Triết Minh không dám đối diện với người ta.

Nhưng đột ngột, một tiếng tuýt còi lớn vang lên trong khuôn viên nhà trường. Nhìn ra ngoài, chỉ thấy một chiếc xe mui trần sang trọng với màu tối đang đỗ ở trước phòng học của hắn.

Trên xe, lão Vô Duyên ngồi trên vô lăng, khuôn mặt tuấn tú ấy nở ra một nụ cười “khá là thân thiện” hai tay cầm lấy một lá cờ lớn, bên trên có ghi một dòng chữ cực kỳ nổi bật:

“Du Lịch Qua Đêm Tại London!”

Đã thế, gã ta còn lấy đâu ra một cái loa cầm tay và đưa lên miệng, khẽ hắng giọng, gã ta chợt hét một hơi:

“Đề nghị đồng chí Trần Triết Minh nhanh chóng xuống đây, chúng ta cùng nhau tận hưởng thiên đường trong đêm nay!”

Hắn vừa dứt lời, cả lớp lại nhìn về phía Triết Minh. Phản ứng của hắn thế nào?

Thân thể của Triết Minh cứng đờ, hắn không nói nên lời, thân thể run rẩy, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi mà nở một nụ cười, trên trán nổi đầy gân xanh:

“Tôi… tôi không quen thằng cha kia…”

Nếu nói hành động lúc trước của Triết Minh trong lớp là một quả lựu đ·ạ·n, thì bây giờ gã Vô Duyên đang nhiệt tình ấn vào nút phóng đầu đ·ạ·n hạt nhân đâm vào cả cái trường đại học này, gây nên một tiếng vọng vô cùng lớn.

Mẹ kiếp! Tận hưởng thiên đường trong đêm nay? Thằng cha đó là gay đúng không? Là gay đúng không??? Là lão ta bị ngu hay là lão ta thực sự có ý đồ với mình? Các bạn nữ nhìn hắn thế là sao?

Ê ê bạn nữ kia, đừng có sáng mắt! Thằng cha đó bị ngáo đá đấy!

Con mẹ nó, đầu hắn nghĩ gì mà lại lập một đội chung với gã thần kinh này???

Chương 15: Từ hôm nay, bắt đầu nổi tiếng toàn trường!